Chương 168: Nhất định phải rời khỏi nơi này!
Tam Nguyên Thánh Vương cho rằng mình sẽ vô cùng kích động, thế nhưng đồng thời y cũng tức giận cực kỳ.
Sau khi một lần nữa nhận được quyền khống chế Đệ Bát vực, y phát hiện ngoại trừ Gia Cát Chấn Hùng ra, đã không còn một tên thuộc hạ nào khác, y lại thành viên tư lệnh của một đội quân không người!
Hôm nay là giai đoạn đầu của đại kiếp đại vực chi tranh lần thứ nhất, vậy mà y lại không có cách nào để tham gia! Quả thực là xui như chó!
"Gia Cát Chấn Hùng, bản vương đối xử với ngươi không tốt sao?" Ánh mắt tối tăm của Tam Nguyên Thánh Vương nhìn chằm chằm Gia Cát Chấn Hùng, trầm giọng hỏi.
Sự phản bội của một đại vực chủ là thứ khiến cho người ta cảm thấy nhục nhã và tức giận nhất. Dĩ nhiên, bây giờ y còn chưa biết Gia Cát Chấn Hùng là nội gián của Nhất Nguyên.
"Chuyện đã tới nước này, nói gì cũng vô dụng không phải sao?" Gia Cát Chấn Hùng thở dài một tiếng.
Nhích từng bước đến ngày hôm nay, gã cũng không muốn như vậy.
Nhưng mà ai bảo gã đã bước lầm ngay từ đầu chứ?
Sau khi gã trở thành nội gián hai mặt, đã định trước kết quả cuối cùng sẽ không tốt lắm.
Những gì mà gã làm hôm nay chỉ là vì có thể gia nhập thế lực của Tu Thần mà thôi.
Gia Cát Chấn Hùng đã không còn trông đợi vào việc có thể nương nhờ các vị Thánh Vương khác. Trong lòng gã hết sức rõ ràng, Tu Thần mới là lựa chọn cuối cùng của bản thân, hiện tại gã đã quyết tâm sẽ đi trên con đường này đến cùng.
Tam Nguyên Thánh Vương cười lạnh một tiếng, nhìn thấy xung quanh có hơn một triệu lính gác đang điên cuồng công kích tàn sát, bàn tay vừa mới mở ra lại dùng sức nắm chặt.
"Rầm rầm rầm!"
Toàn bộ cơ thể của lính gác nổ tung, những cường giả Đế cảnh đang đánh nhau cũng đồng loạt lấy mạng đổi mạng, bọn họ căn bản không kịp né tránh.
Đám cường giả Thánh Tôn cảnh của Đệ Thất vực trông thấy không khỏi trợn tròn hai mắt. Tam Nguyên Thánh Vương cố tình làm như vậy!
Nhìn bề ngoài thì có vẻ như là muốn giúp đỡ bọn họ tiêu diệt những con quái vật này, nhưng mục đích chính của y lại là giết luôn cả bọn họ!
Chẳng qua đối phương là một vị Thánh Vương đó, không phải hạng người mà Thánh Tôn cảnh nhỏ nhoi như bọn họ có thể trêu chọc được. Vì thế chỉ biết giận mà không nói được gì, không những thế còn phải cố nặn ra một nụ cười cảm ơn Tam Nguyên Thánh Vương đã ra tay giúp đỡ.
"Mang theo một đám quái vật có thực lực tương đương với Đế cảnh tầng năm, lá gan của ngươi cũng quá lớn rồi đó. Lẽ nào chủ nhân mới của ngươi cũng ngây thơ như vậy sao?" Tam Nguyên Thánh Vương nhìn Gia Cát Chấn Hùng, liên tục cười lạnh.
Gia Cát Chấn Hùng hít sâu mấy hơi, tuy rằng trong lòng gã rất sợ hãi Tam Nguyên, thậm chí còn không có hy vọng có thể sống sót, nhưng khí thế nên có thì vẫn phải có.
Không phải đại nhân có thể hồi sinh sao?
Nếu mình sợ chết, đại nhân lại cảm thấy không vui vẻ, không hồi sinh nữa thì phải làm sao bây giờ!
Cho nên, muốn chết, cũng phải chết có khí thế, không thể để cho người ta coi thường.
"Tới đây, ta thật sự rất tò mò, rốt cuộc cường giả Thánh Vương cảnh có thể lợi hại đến mức độ nào, so với đám Thánh Tôn cảnh chúng ta thì có thêm bản lĩnh gì." Chân nguyên trên người Gia Cát Chấn Hùng bắt đầu khởi động. Một pháp tướng Bạch Hổ xuất hiện ở sau lưng gã.
Hổ Khiếu Cửu Tiêu - chấn động đến mức bụi đất trong vòng phạm vi trăm dặm đều tung bay hết lên.
Những cường giả Thánh Tôn cảnh của Đệ Thất vực gần đó đều nghi ngờ lỗ tai của mình xảy ra vấn đề, người có tu vi Thánh Tôn cảnh lại dám khiêu chiến Thánh Vương?
Rốt cuộc phải chán sống thế nào mới làm ra được việc này?
Sắc mặt của Tam Nguyên Thánh Vương vô cùng âm trầm nhìn chằm chằm Gia Cát Chấn Hùng, sau đó đột nhiên vung tay lên.
"Ầm!"
Pháp tướng Bạch Hổ của Gia Cát Chấn Hùng vỡ vụn trong nháy mắt.
Lại vung tay lên.
"Phốc!"
Hai tay hai chân bị chém tách rời khỏi thân thể.
Một lần vung tay cuối cùng, cả người chia ra làm hai, sau đó có một luồng Liệt Diễm Chân Hỏa rừng rực cháy khắp người, nháy mắt đã biến thành tro bụi.
Hoàn toàn không có lực đánh trả, thậm chí Tam Nguyên Thánh Vương còn không di chuyển một bước nào.
Hoàn toàn là bị hành hạ đến chết.
Sắc mặt của đám người bên cạnh ngay lập tức trở nên trắng bệch, sự sợ hãi đối với Thánh Vương lại tăng lên một tầng cao mới.
Tam Nguyên Thánh Vương nhìn thoáng qua đám người xung quanh, cường giả Thánh Tôn cảnh chỉ còn sót lại hai trăm người, Đế cảnh cũng chỉ hơn ba mươi vạn.
Nói thật, y rất muốn giết sạch.
Nhưng Tứ Nguyên chắc chắn vẫn đang quan sát tình hình ở đây. Nếu như bản thân ra tay, Tứ Nguyên nhất định cũng sẽ ra tay với y.
Thân thể của Tam Nguyên Thánh Vương biến mất, một giây sau y đã xuất hiện ở Đệ Bát vực.
Cảm nhận được sinh linh ở Đệ Bát vực, thuộc hạ của mình đúng là không một ai sống sót, tu vi Đế cảnh cũng chỉ còn hơn ba nghìn người, tất cả đều là tán tu. Riêng Thánh Tôn cảnh đã hoàn toàn biến mất.
"Ngươi thật sự quá ác độc! Gần mười triệu Đế cảnh, năm nghìn Thánh Tôn cảnh, toàn bộ đều bị giết sạch sành sanh!" Tam Nguyên cả người sát ý nồng nặc.
Những thứ này đều là thành quả kinh doanh mấy vạn năm của y, tất cả đã bị phá hủy trong phút chốc. Đại vực chủ duy nhất còn sót lại thì lại phản bội mình, đã bị chính y giết chết.
Sỉ nhục!
Uất ức!
Cho dù bây giờ có lấy lại được lĩnh vực của mình, nhưng sau đó thì sao?
Còn không phải là viên tư lệnh của một đội quân không người?
"Cường giả Thánh Vương cảnh, quyết đoán khủng bố như vậy, đến một chút năng lực đánh trả cũng không có." Giọng nói của Gia Cát Chấn Hùng bỗng nhiên xuất hiện ở phía sau lưng Tam Nguyên Thánh Vương.
Sắc mặt của Tam Nguyên Thánh Vương không khỏi run lên một cái, quay đầu nhìn lại.
"Ngươi không chết?"
Giờ phút này, cuối cùng y cũng xác định Tu Thần có năng lực hồi sinh. Ắt hẳn Nhị Nguyên Trương Ngưu Nhĩ kia cũng được hắn hồi sinh.
Gia Cát Chấn Hùng vươn bàn tay của mình ra, sau đó nói: "Người có thể giết chết ta ở trên thế giới này cũng chỉ có hắn. Ngươi không làm được, Cửu Nguyên Thánh Vương cũng không làm được."
"Dốt nát!"
Tam Nguyên Thánh Vương cười lạnh một tiếng, một lần nữa nghiền Gia Cát Chấn Hùng thành tro bụi.
Vừa mới chết không bao lâu, Gia Cát Chấn Hùng lại xuất hiện.
"Tội gì chứ? Nói ngươi không giết chết được ta rồi mà. Đại nhân đang chờ ngươi ở miếu Thiên Thần, đi theo ta đi." Gia Cát Chấn Hùng lắc đầu thở dài nói.
"Rác rưởi thì đừng có mà nói chuyện trước mặt bản vương!"
Sắc mặt của Tam Nguyên Thánh Vương vô cùng dữ tợn, trực tiếp rút thần nguyên của Gia Cát Chấn Hùng ra, sau đó giam cầm ở ngay trước mặt mình.
"Thần nguyên bị giam cầm, xem ngươi hồi sinh thế nào?" Tam Nguyên Thánh Vương cười khinh bỉ.
Nhưng rất nhanh, nụ cười trên mặt y đã cứng lại.
Bởi vì thần nguyên đang bị giam cầm của Gia Cát Chấn Hùng chậm rãi tiêu tán, thân thể cũng dần dần vỡ vụn. Ngay sau đó, một Gia Cát Chấn Hùng hoàn chỉnh lại xuất hiện ở trước mặt y.
Tam Nguyên Thánh Vương không khỏi run rẩy trong lòng, lông tơ muốn dựng đứng hết lên.
Hình thần câu diệt không được, giam giữ thần nguyên cũng không được?
Chẳng lẽ đó chính là hồi sinh vô hạn?
Trên thế giới này thật sự có bản lĩnh như vậy sao? Chỉ sợ Cửu Nguyên Thánh Vương cũng không có đâu nhỉ?
Chạy!
Đây là suy nghĩ hiện giờ của Tam Nguyên Thánh Vương.
Bây giờ y đã không còn khái niệm cụ thể về năng lực của Tu Thần, thật sự không biết hắn đã cường đại đến trình độ nào! Nếu bản thân vẫn còn đứng ở đây, sợ là sẽ đi theo vết xe đổ của Nhất Nguyên và Nhị Nguyên.
Cơ thể nháy mắt biến mất tại chỗ.
Sau đó một giây tiếp theo, y xuất hiện cách vị trí cũ một mét.
Tam Nguyên quay đầu, thấy mình chỉ di chuyển được một mét. Y bị dọa sợ đến nỗi hồn vía lên mây, sau đó lại dịch chuyển tức thời một lần nữa, vẫn là một mét.
Lần y còn nhục nhã hơn cả Nhất Nguyên và Nhị Nguyên trước đây.
Dẫu gì người ta còn dịch chuyển tức thời được mười mét, mà y lại chỉ có một mét, còn không xa bằng đi về phía trước một bước.
Gia Cát Chấn Hùng cũng vô cùng mờ mịt nhìn Tam Nguyên Thánh Vương cứ dịch chuyển tức thời từng mét từng mét một, không biết vị này rốt cuộc là bị làm sao vậy?
"Cửu Nguyên Thánh Vương chưa hề giành lại bản nguyên của không gian này! Là tên kia cố ý lừa ta tới!"
Tam Nguyên Thánh Vương nháy mắt đã nghĩ thông suốt điểm này, trong lòng y bối rối vô cùng.
Nhất định phải báo tin này cho Cửu Nguyên Thánh Vương! Nhất định phải rời khỏi nơi này!