Chương 171: Mẹ ta chính là đồ đệ của cha ta!
"Chiếu tướng! Ngươi thua rồi."
"A!!! Lại đánh một ván nữa được không thầy? Ván cuối, chỉ một ván cuối thôi!"
Phương Nhuế Nhuế nhìn Tu Thần với vẻ mặt cầu khẩn.
"Không được, ngươi gà lắm." Tu Thần đả kích không thương tiếc.
"Đến lượt ta, đến lượt ta." Tiger ở bên cạnh đã đói khát khó nhịn nãy giờ, đứng xem mà tay chân ngứa ngáy.
Phương Nhuế Nhuế ủ rủ đứng dậy, sau đó cô bé chạy đến bên cạnh Kinh Như Tuyết, ôm tay nàng nói: "Sư tỷ, chúng ta đừng chơi cờ ca rô nữa được không? Cờ tướng chơi vui hơn."
"Cờ tướng chơi không vui, quá nhiều chữ, vẫn là cờ ca rô dễ chơi hơn." Tiểu Bạch cười khanh khách nói.
Kinh Như Tuyết cũng cười nói: "Muội đi tìm Thượng Cung chơi đi, không thì chơi game thùng với Kim Cầu cũng được."
Phương Nhuế Nhuế bĩu môi, nhìn thoáng qua Kim Cầu và Tiểu Vũ đang chơi ở một bên, lầm bầm: "Muội không thèm chơi với nó, mỗi ngày nó đều luyện cả, bây giờ rất lợi hại đó, muội không muốn ăn hành, muội đi tìm Thượng Cung đây."
Giờ phút này thế giới bên ngoài đang đánh đến trời đất mù mịt, đất rung núi sập, vô số sinh linh mất mạng trong nháy mắt, một cảnh tượng trăm họ lầm than.
Mà mồi lửa cho hết thảy mọi việc, kẻ khởi xướng Tu Thần còn có đệ tử hạ nhân của miếu Thiên Thần của hắn, hiện tại đang vui đùa sung sướng không ngớt trong miếu, tạo nên sự đối lập rõ nét với bên ngoài.
Bấy giờ Thượng Cung Cẩn đang đối luyện với Optimus Prime ở dưới chân núi, sau khi phóng thích thiên phú, thực lực của nàng cũng bỗng chốc tiến bộ vượt bậc, vỏn vẹn hai ngày đã đột phá đến Linh Hải cảnh.
Giờ đây nàng rất hà khắc với bản thân, những người khác vui đùa thì nàng ta lại vẫn đang tu luyện.
Tu Thần cũng đáp ứng nàng, hắn thiết lập tu vi Optimus Prime ở Linh Hải cảnh, để cho Thượng Cung Cẩn đối luyện với nó.
Bây giờ sâu trong thâm tâm nàng vẫn có một giọng nói đang không ngừng đốc thúc bản thân phải trở nên mạnh mẽ, theo thực lực càng tăng lên thì cảm giác này lại trở nên mãnh liệt hơn.
"Thượng Cung, Thượng Cung!"
Phương Nhuế Nhuế hạ xuống chân núi, hấp tấp chạy đến bên cạnh Thượng Cung Cẩn.
Thượng Cung Cẩn ngừng tấn công, xoa mồ hôi trên trán nhìn về phía Phương Nhuế Nhuế, nàng nở nụ cười hỏi cô bé: "Tiểu sư tỷ, sao ngươi lại đến đây, không ở trên đó chơi sao?"
Theo thứ tự đến trước xếp trước, tuy Phương Nhuế Nhuế nhỏ hơn Thượng Cung Cẩn, thế nhưng vai vế không thể loạn.
"Bọn họ không chơi với ta, Thượng Cung ngươi chơi với ta nhé." Phương Nhuế Nhuế khẽ chớp đôi mắt to, cười hì hì.
Thượng Cung Cẩn lắc đầu nói: "Ta còn phải tu luyện."
Phương Nhuế Nhuế nũng nịu kéo tay nàng nói: "Ôi chao, ngươi cũng đã ở đây tu luyện hai ngày hai đêm rồi, cũng chưa nghỉ ngơi một tẹo nào cả, mấy ngày nữa chúng ta sẽ xuống núi rèn luyện, chỉ cuộc chiến sinh tử thật sự mới có thể tăng tu vi của bản thân lên mức tối đa đó, ngươi nhìn xem lúc ta mới đến là Pháp Tướng cảnh, sau đó xuống núi với sử tỷ một chuyến, quay về đã là Thần Thông cảnh."
Nét mặt Thượng Cung Cẩn lộ vẻ mất mát.
"Thầy nói lần tới các ngươi và Tiger xuống núi, ta không thể đi.”
Hiện tại ở bên ngoài đang hỗn loạn, đừng nói Thần Thông cảnh, Hóa Thần cảnh cũng là thằng em trai thôi.
Hai người Kinh Như Tuyết và Phương Nhuế Nhuế đều đạt đến bình cảnh rồi, muốn đột phá đến cảnh giới tiếp theo vẫn phải đi ra ngoài rèn luyện, cho nên Tu Thần đã thu xếp mấy ngày nữa cho bọn họ xuống núi, cũng không có ý định nói các nàng còn sống trở về.
Phương Nhuế Nhuế khẽ chớp mắt, sau đó cô bé vỗ tay Thượng Cung Cẩn nói: "Không sao đâu, bây giờ bên ngoài loạn lạc lắm rồi, đoán chừng khắp nơi đều đánh nhau, ta và sư tỷ, còn có Tiger nữa, lần này đi vào chỗ chết, chắc chắn phải chết để trở về, chỉ có sơn mạch Thiên Loan của chúng ta không bị ảnh hưởng, trái lại ngươi có thể nói với thầy cho ngươi vào trong sơn mạch để rèn luyện, đến lúc đó ta và sử tỷ nghênh ngang mà đi để cho bọn chúng thấy, như thế người trong sơn mạch chắc chắn sẽ không biết ngươi là đồ đệ mới của thầy."
Thượng Cung Cẩn cười khổ một tiếng, hai người tìm một nơi ngồi xuống.
"Tiểu sử tỷ, ngươi đến đây được bao lâu rồi?"
"Cũng được nửa năm rồi." Phương Nhuế Nhuế gập từng ngón tay rồi nói.
"Vậy cha mẹ ngươi đâu?" Thượng Cung Cẩn hỏi.
Giờ nàng ta có chút nhớ cha mẹ của mình rồi, ba năm trước nàng ta bỏ nhà lên núi vẫn chưa từng quay về.
Nay bản thân bái một vị cường giả lợi hại làm thuộc hạ, Thượng Cung Cẩn rất muốn báo cho cha mẹ biết, để cho hai người kiêu ngạo và hài lòng về nàng ta.
Đôi mắt Phương Nhuế Nhuế lộ vẻ mất mát, cô bé bỉu môi thì thào: "Mẹ ta mất khi ta còn nhỏ, cha ta thì bị kẻ xấu giết, thế nhưng thầy đã báo thù cho ta rồi, tất cả những kẻ xấu giết cha ta đều chết hết, sư tỷ cũng rất đáng thương, cả nhà cũng bị người xấu giết."
Cả nhà chết hết sao?
Thượng Cung Cẩn khẽ giật mình, trên mặt lộ vẻ áy náy.
"Xin lỗi, ta không biết! Đúng rồi, không phải thầy có thể hồi sinh sao? Ta thấy nhiều người như vậy mà người cũng có thể hồi sinh được, cha ngươi còn có người nhà của sử tỷ chắc cũng có thể chứ?"
Vành mắt Phương Nhuế Nhuế hơi ửng hồng, cô bé hít mũi một hơi nói: "Thầy hồi sinh người thì cần có lông tóc hoặc một bộ phận trên cơ thể người đó, tông môn của ta bị thiêu hủy hoàn toàn rồi, không ai còn sống cả, cha ta cũng tan thành tro bụi. Cả nhà sư tỷ cũng giống vậy đó, cha mẹ tỷ ấy đều không tìm ra, cũng chỉ hồi sinh được gia gia của tỷ ấy thôi."
Một lần Tu Thần mở rộng phạm vi lĩnh vực đến nơi Kinh Như Tuyết và Phương Nhuế Nhuế bị diệt môn lúc hắn bảo hai người đến đó.
Sau đó bọn họ không tìm thấy bất cứ thứ gì cả, nhưng thật ra Tu Thần đã hồi sinh được một tốp lớn hạ nhân và thủ hạ.
Chẳng qua nói một cách tương đối thì Kinh Như Tuyết coi như khá may mắn, chí ít người ông mà nàng thương yêu nhất được sống lại, những người thân khác thực sự hoàn toàn không tìm thấy, cũng không rõ lý do tại sao.
Những điều Tu Thần có thể làm đã làm rồi, thế nhưng một sợi tóc cũng không để lại thì hắn thật sự hết cách.
Nếu ngay từ đầu phạm vi lĩnh vực của Tu Thần bao trùm Kinh gia ở Quảng Nguyên vực và Thái Diễn tông Đại Hoang vực thì chắc chắn có thể hồi sinh họ trước tiên.
Thế nhưng đành chịu thôi, tốc độ hắn mở rộng phạm vi lĩnh vực cũng chỉ được đẩy nhanh hơn rất nhiều trong khoảng thời gian này mà thôi, lúc trước chỉ tăng từng mét một, tốc độ chậm đến mức quá đáng.
"Không sao rồi, từ nay về sau chúng ta đã có thầy." Thượng Cung Cẩn nở nụ cười an ủi cô bé.
Phương Nhuế Nhuế gật đầu thật mạnh, sau đó cười toe toét nói: "Thượng Cung, ta lén nói cho ngươi biết một bí mật nha!"
"Bí mật gì?" Thương Cung tò mò hỏi.
Phương Nhuế Nhuế đưa miêng đến bên tai Thượng Cung, nhỏ giọng nói: "Lớn lên ta muốn gả cho thầy!"
Vẻ mặt Thượng Cung Cẩn từ từ trở nên rất phấn khích, sau đó nàng ta khẽ cười nói: "Không được, đồ đệ sao có thể gả cho thầy chứ."
"Sao lại không thể được? Mẹ ta chính là đồ đệ của cha ta đó!" Phương Nhuế Nhuế ấm ức nói.
Thượng Cung Cẩn buồn cười lắc đầu, trẻ nhỏ nói không kiêng dè, đứa trẻ sáu tuổi nói những lời này cũng thực bình thường, nàng cũng sẽ không tiếp tục bác lại cô bé.
"Phụt!"
Bấy giờ Tu Thần đang chơi cờ uống trà với Tiger chợt phun một ngụm trà, văng hết lên mặt Tiger.
Trong đầu con bé này đang suy nghĩ tào lao gì thế này!
Tiger với vẻ mặt vô tội lấy tay lau mặt, buồn bực nói: "Đại nhân, ta chỉ ăn một quân cờ của ngài, ngài cũng không nên phun nước lên người ta chứ!"
"Lỡ mồm lỡ mồm, nhất thời không nhịn được, tiếp tục nào!" Tu Thần lắc đầu cười nói.
Bỗng chốc trong lĩnh vực của hắn xuất hiện một người, là Cẩm Văn Thiên Thiên, nàng ta đang chạy nhanh về phía núi Thiên Tử.