Chương 188: Cảnh giới Thiên Nguyên Tôn Giả lợi hại lắm sao?
Trong lòng Dạ Lãng Thiên rốt cuộc đang nghĩ gì, Tu Thần chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấu.
Với thực lực và quyền hạn hiện giờ của hắn ta và Cửu Nguyên Thánh Vương, cùng lắm là tới được U Minh giới, chứ không thể nào đến được các thế giới khác.
Thì nói gì đến chuyện chạy thoát khỏi tầm kiểm soát của chủ nhân bọn họ.
Muốn thật sự thoát thân, thì chỉ còn cách khiến cho chủ nhân của bọn họ chết đi mà thôi!
Chết rồi thì chẳng còn ai truy cứu trách nhiệm lên đầu bọn họ nữa.
Bởi vậy, hắn ta mới bảo Cửu Nguyên Thánh Vương mở lối đi thông giữa hai giới.
Đối với người của U Minh giới mà nói thì Thiên Nguyên đại lục chính là thuốc thập toàn đại bổ! Khắp nơi đều tràn ngập thần nguyên, bọn họ chỉ cần xâm lược toàn diện, mặc sức cắn nuốt thần nguyên, thì chắc chắn tu vi sẽ tăng nhanh như diều gặp gió.
Người của U Minh giới không thể cưỡng lại trước sự cám dỗ này.
Dẫn U Minh giới đến đây để tặng nhân số cho Tu Thần, sau đó bảo Tu Thần tiếp tục xâm chiếm U Minh giới. Với thực lực và tốc độ của hắn, đoán chừng chẳng mất bao nhiêu thời gian là có thể biến toàn bộ U Minh giới trở thành đồ của mình.
Tất nhiên là chủ nhân của hai người bọn họ sẽ ra tay, không cho phép chuyện như thế xảy ra.
Kết quả tốt nhất chính là Tu Thần giết chết đối phương, rồi tha cho bọn họ, thế là mọi người đều vui mừng.
Đây là cách duy nhất bọn họ có thể nghĩ ra được để cứu lấy mạng sống của mình. Nếu không thể khiến Tu Thần và chủ nhân của mình đánh nhau trước, thì chắc chắn hai người họ sẽ cầm chắc cái chết!
Hai bên đánh nhau, nếu Tu Thần thắng, thì chưa chắc hắn đã giết bọn họ.
Nhưng nếu chủ nhân của hai người thắng, thì bọn họ chết chắc khỏi phải nghi ngờ.
Cho nên Cửu Nguyên Thánh Vương và Dạ Lãng Thiên muốn đặt cược vào Tu Thần.
Giống như lúc trước Tu Thần không giết Dạ Lãng Thiên, thậm chí còn giúp hắn ta khôi phục toàn bộ thần nguyên, chữa lành mọi vết thương rồi thả cho hắn đi.
Suy nghĩ của Cửu Nguyên chính là mối thù giữa ta và ngươi không lớn như mối thù giữa ngươi và Dạ Lãng Thiên, vậy nếu ta thần phục, lấy lòng ngươi thì ngươi sẽ không giết ta chứ? Dù gì ta cũng từng là ông vua của tất cả chúa tể trên thế giới này! Thiên Nguyên đại lục phát triển được đến giờ cũng đều là do một tay ta hoạch định. Bây giờ ngươi chỉ việc ngồi không ăn sẵn, dù ta không có công lao thì cũng đã bỏ công sức, không phải sao?
Nếu không có trận chiến hủy diệt thế giới ngày hôm qua, thì Cửu Nguyên Thánh Vương cũng không dám đánh cược như vậy.
Nhưng bây giờ thì khác, y nghĩ thực lực của Tu Thần chắc chắn là cao hơn chủ nhân của mình, có lẽ hắn đến từ thế giới có cấp bậc cao hơn! Như vậy thì hoàn toàn có thể đánh cược một lần.
Nhưng hai người họ làm sao mà hiểu được suy nghĩ của Tu Thần?
Từ trước đến nay hắn là người làm việc không theo lẽ thường.
Thả Dạ Lãng Thiên đi, thực ra là hắn muốn thông qua Dạ Lãng Thiên để tìm thấy Cửu Thiên mà thôi.
Chỉ có điều sau đó Tu Thần phát hiện ra là không thực hiện được. Mặc dù trong người Dạ Lãng Thiên đã bị hạ bùa tuyệt mệnh, nhưng hắn vẫn không thể thông qua bùa tuyệt mệnh để tìm thấy điểm tọa độ không gian của Cửu Thiên.
Cũng may nhờ có lệnh đăng vương, giúp hắn trực tiếp bắt được điểm tọa độ kia.
Cho nên, lúc này hai người kia đã hoàn toàn hết giá trị lợi dụng đối với Tu Thần.
Giữ lại hai Cửu Nguyên Thánh Vương ăn không ngồi rồi, bày mưu tính kế ở trong địa bàn của mình ư?
Làm sao mà có chuyện đó được?
"Trước đây mặc dù ta có lỗi với Thích Ách, cũng từng tính kế ngươi, nhưng bây giờ ta thật lòng muốn quy phục ngươi. Tu vi Thiên Nguyên Tôn Giả cảnh của ta cũng không tính là kém cỏi! Ta có thể giúp ngươi cai quản tốt thế giới này, ta có năng lực ấy! Bất kể là thực lực hay kinh nghiệm, ta đều mạnh hơn đám Thánh Vương kia gấp vô số lần." Dạ Lãng Thiên nhìn Tu Thần bằng ánh mắt cầu xin, cố gắng đưa ra những chỗ có thể dùng của mình.
"Khụ khụ... khụ khụ..."
Lúc này Cửu Nguyên Thánh Vương bò ra khỏi đống đổ nát, lảo đảo đứng dậy, cả người trông vô cùng nhếch nhác.
Hiện giờ y càng thêm sợ hãi trước thực lực của Tu Thần, một cú ném trông có vẻ nhẹ nhàng vừa rồi đã khiến y hoàn toàn không còn chút sức đánh trả nào, hơn nữa bản thân còn bị thương nặng!
Thiên Nguyên Tôn Giả cảnh cơ đấy! Vậy mà va vào mấy ngọn núi đã bị trọng thương rồi?
Điều này thực sự quá khoa trương!
Tu Thần nhìn hai người, bật cười ha hả!
"Thiên Nguyên Tôn Giả cảnh lợi hại lắm phải không?"
Dạ Lãng Thiên và Cửu Nguyên Thánh Vương run lên, hoảng sợ nhìn về phía Tu Thần, trong lòng dâng lên một linh cảm xấu.
Đám người Cẩm Văn Thiên Thiên ở phía dưới nghe thấy rõ ràng cuộc nói chuyện giữa Tu Thần và hai người kia. Nghe thấy Tu Thần hỏi câu vừa rồi, mọi người đều nhìn lẫn nhau.
Họ thậm chí còn không biết Thiên Nguyên Tôn Giả cảnh thuộc đẳng cấp thế nào, cho tớ giờ cũng chưa từng nghe đến tu vi này.
Lẽ nào đó là cảnh giới trên Thánh Vương sao?
Chắc là lợi hại vô địch nhỉ?
Nhưng sao nghe từ miệng Tu Thần lại chẳng khác phế vật là bao? Nói cách khác, trong mắt Tu Thần, bọn họ còn chẳng bằng phế vật...
Đau lòng quá!
Thế nhưng ngươi lại hoàn toàn không phản bác được.
Trên trời dưới đất, Cửu Thiên Thập Vực, chỉ có một mình Tu Thần có tư cách nói ra những lời đó, mà còn khiến người khác không thể phản bác được.
"Nhị sư huynh, tình hình hiện giờ là tiểu sư đệ đã hoàn toàn làm chủ Thiên Nguyên đại lục của chúng ta rồi sao?" Diệp Thanh Huyền nhìn về phía Chu Thiên Thành trên mặt đang tràn ngập vẻ sùng bái và kích động đứng ở bên cạnh.
Chu Thiên Thành gật mạnh đầu một cái: "Đúng vậy, Dạ Lãng Thiên và Cửu Nguyên Thánh Vương chắc hẳn chính là vua của các chúa tể lúc trước. Muội xem ba Thánh Vương bên kia kìa, tuy mặt mũi đều trắng bệch nhưng không ai dám lộn xộn! Họ không dám tham gia vào chuyện này. Ba người bên trong không gian Cửu Thiên kia chính là sự tồn tại cao cấp nhất trong Thiên Nguyên đại lục của chúng ta!"
"Vậy chủ nhân đứng sau bọn họ mà sư đệ vừa nói kia là ai vậy? Lẽ nào đằng sau Thiên Nguyên đại lục của chúng ta còn có người khác? Vua của chúa tể chính là hai người họ sao?" Cẩm Văn Thiên Thiên nghi ngờ hỏi.
Họ chỉ có tu vi Thánh Tôn cảnh, không có tư cách biết về chân tướng của thế giới, thậm chí ngay cả Thánh Vương cũng không biết. Họ đều cho rằng Thiên Nguyên đại lục là tiểu thế giới do Cửu Nguyên Thánh Vương xây dựng nên.
Hiện giờ ba Thánh Vương kia đang làm gì?
Đang đờ người ra.
Ai nấy đều trợn tròn mắt đến mức con ngươi sắp rớt khỏi tròng.
Bọn họ nghe thấy hết cuộc nói chuyện giữa Tu Thần và Dạ Lãng Thiên vừa rồi, nó đã tạo ra một sự đả kích vô cùng to lớn đối tam quan của bọn họ!
Đến mức đám người đó đều phải sững sờ.
Họ biết mình là quân cờ, nhưng cho rằng chỉ là quân cờ của Cửu Nguyên Thánh Vương mà thôi.
Hiện giờ ngươi lại nói cho ta biết, Cửu Nguyên Thánh Vương cũng chỉ là một quân cờ, sự sống hay cái chết đều phụ thuộc vào suy nghĩ của người khác.
Vậy thì bọn ta được tính là gì?
Quân cờ của quân cờ?
Dù gì bọn ta cũng là Thánh Vương đấy!
Sao lại biến thành một sự tồn tại thấp kém như vậy?
Bọn họ không thể nào chấp nhận được hiện thực này.
Hơn nữa tiếp tục suy diễn theo hướng này, vậy thì họ kém Tu Thần bao nhiêu cấp bậc chứ?
Dường như dùng câu "cách nhau một trời một vực" cũng không đủ dể hình dung, hoàn toàn không tưởng tượng ra nổi!
Nỗ lực nhiều năm như vậy, kết quả chẳng biết gì về chân tướng của thế giới này.
Đột nhiên bọn họ cảm thấy cuộc sống của mình nhạt nhẽo vô vị hẳn lên, chẳng hề có ý nghĩa gì.
"Lẽ... lẽ nào chúng ta thua kém bọn họ sao?" Dạ Lãng Thiên chỉ vào đám người phía ngoài, run giọng hỏi.
Tu Thần nhìn chằm chằm Dạ Lãng Thiên bằng ánh mắt hài hước, sau đó búng tay một cái.
Kinh Như Tuyết bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh hắn.
"Thầy!"
Kinh Như Tuyết hơi sửng sốt, sau đó vội vàng chắp tay chào hỏi.
Tuy trong lòng nàng không hiểu tại sao mình bất thình lình xuất hiện ở đây, nhưng lại không hề hỏi thêm một câu nào.
Những việc mà Tu Thần làm, nàng chưa bao giờ đặt ra nghi vấn, chỉ cần phục tùng là được.
"Kia là đồ đệ của hắn sao?"
"Tu vi Thần Thông cảnh, thiên phú bậc chín. Nhìn có vẻ cũng không tệ, nhưng hình như cũng không đáng ngạc nhiên lắm thì phải?"
"Nếu ta có thiên phú bậc chín, lại được đi theo bên cạnh đại nhân, thì đến tuổi này có lẽ cũng đã bước vào Hóa Thần cảnh rồi..."
Một đám tu luyện giả bắt đầu xì xào bàn tán.
Trong mắt bọn họ, người có thực lực trâu bò như Tu Thần, đồ đệ của ngươi khoảng chừng hai mươi tuổi thì ít nhất cũng phải Hóa Thần rồi, mà có lẽ Hóa Thần vẫn còn hơi thấp, ít nhất cũng phải Đế Cảnh mới đúng!
Hơn nữa, tại sao hắn lại gọi đồ đệ tới đây làm gì? Trong lòng mọi người đều vô cùng hoang mang.
Dạ Lãng Thiên và Cửu Nguyên Thánh Vương đang ngồi bệt dưới đất bên cạnh cũng tỏ ra nghi ngờ, không biết Tu Thần muốn làm gì.
"Các ngươi cho rằng Thánh Vương đều là rác rưởi, không bằng cách ngươi phải không? Đồ đệ của ta mới Thần Thông cảnh, trong mắt các ngươi hẳn là càng rác rưởi hơn, chỉ bằng con sâu cái kiến thôi nhỉ?" Tu Thần chậm rãi lên tiếng.
"Giết bọn họ đi."
Cuối cùng, Tu Thần quẳng lại một câu cho Kinh Như Tuyết, rồi xoay người rời đi.
"Vâng!"
Kinh Như Tuyết gật mạnh đầu, sau đó nhìn về phía Dạ Lãng Thiên với Cửu Nguyên Thánh Vương với vẻ mặt lạnh tanh.
Mọi người: "???"