Chương 197: Cướp đoạt Cửu Thiên, phá bỏ ranh giới giữa hai giới!
Chín ngọn thần sơn lơ lửng trên không trung, mang đầy khí thế trang trọng và uy nghiêm, áp lực mà nó tạo ra khiến người ta không thể thở nổi.
"Đây là Cửu Thiên sao?" Cẩm Văn Thiên Thiên lên tiếng hỏi.
Mơ ước cả đời của người tu luyện ở Thiên Nguyên đại lục chính là có thể vào được Cửu Thiên, thậm chí chỉ đứng từ xa nhìn cũng tốt lắm rồi.
Vậy mà hôm nay nó lại xuất hiện sờ sờ ngay trước mặt, ngay lập tức mọi người đều chìm vào yên lặng.
"Ngươi thực sự muốn đuổi tận giết tuyệt sao?"
Giọng nói của Cửu Nguyên từ từ vang lên, âm thanh không lớn, nhưng lại vang vọng khắp trời đất, khiến lòng người không khỏi chấn động hoảng hốt.
Ba người Nhất Nguyên, Nhị Nguyên và Tam Nguyên chợt biến sắc, theo bản năng quay sang nhìn về phía Tu Thần.
Sự oai phong của Cửu Nguyên Thánh Vương đã trở thành nỗi sợ hãi thâm căn cố đế đối với bọn họ. Tuy biết rõ Tu Thần lợi hại hơn đối phương, nhưng khi nghe thấy giọng nói của y vẫn không nén nổi nỗi sợ hãi trong lòng.
"Nếu thật sự muốn đuổi tận giết tuyệt, thì ta đã không thả Dạ Lãng Thiên quay về báo tin cho ngươi." Tu Thần mỉm cười đáp.
"Rốt cuộc ngươi muốn thế nào? Muốn cả Cửu Thiên này sao?" Cửu Nguyên Thánh Vương hỏi, trong giọng nói ẩn chứa nỗi tức giận.
Tu Thần hơi nhún vai, đáp: "Đương nhiên là muốn."
"Ngươi cũng biết, sau khi ngươi lấy được Cửu Thiên, người bên trên chắc chắn sẽ biết ngay lập tức. Lúc đó ngươi sẽ phải đối mặt với mối nguy hiểm và rắc rối không gì sánh được!" Cửu Nguyên Thánh Vương thở dài một tiếng, cảnh cáo.
Vị đại lão ở Thiên Khôn Tử giới kia cũng chỉ theo dõi Cửu Thiên mà thôi, còn Thiên Nguyên đại lục hắn hoàn toàn không tra xét, mọi việc đều giao cho Cửu Nguyên Thánh Thánh Vương xử lý. Dù sao hắn cũng chỉ cần sinh linh chi lực, cứ đúng hạn giao lên là được. Về phần Cửu Nguyên giải quyết thế nào hắn không quan tâm.
Hôm nay thập vực đã rơi vào tay Tu Thần, nếu Cửu Thiên cũng thất thủ thì đối phương chẳng mấy chốc sẽ biết chuyện.
"Không phải là ta đang thương lượng với ngươi, mà ngươi cũng không có tư cách thương lượng với ta." Tu Thần nhàn nhạt nói.
Một đám cường giả xung quanh đều nhăn nhó mặt mày. Sự tồn tại từng được họ coi là thần, là chúa tể, nay ở trước mặt Tu Thần còn không có cả tư cách để thương lượng. Cảm giác thần tượng của mình bị sụp đổ khiến trong lòng mọi người rất khó tả.
Ngay sau đó, bóng dáng của Cửu Nguyên Thánh Vương và Dạ Lãng Thiên đột nhiên xuất hiện trước Cửu Thiên Thần Sơn.
Hai người đều hết sức nghiêm túc nhìn Tu Thần.
"Nhường lại Cửu Thiên cuối cùng cho ngươi, thì ngày tàn của ta và hắn cũng đến. Ngươi cho rằng chúng ta sẽ nhường lại cho ngươi sao?" Cửu Nguyên Thánh Vương hỏi.
Tu Thần khẽ cười một tiếng, sau đó giơ tay phải lên.
Hắn không muốn nói lời vô ích, một hóa thân của lão già còn đang ở U Minh giới, phỏng chừng bây giờ cũng sắp toi rồi. Nếu mình mở rộng lĩnh vực chậm một chút, thì không biết bao lâu nữa mới gặp được hóa thân kế tiếp của lão già.
Bởi vậy lúc này hắn sẽ xâm chiếm Cửu Thiên.
Mở rộng lĩnh vực để xâm nhập không gian bên ngoài giới này thực ra cũng không có gì phức tạp, chỉ cần mở tọa độ không gian của nó ra, sau đó sử dụng điểm lĩnh vực tiến thẳng vào là được.
Đơn giản thô bạo, tiện lợi nhanh chóng.
Khó khăn duy nhất là không gian bên ngoài giới này không cố định ở một chỗ, mà có thể nhảy nhót lung tung bất cứ lúc nào, nên cần phải tìm đúng thời cơ, cắt đúng vào địa điểm.
Mà Đăng Vương lệnh chính là điểm định vị tọa độ tốt nhất, cho nên Tu Thần có thể trực tiếp xé rách không gian tìm ra được Cửu Thiên.
Nhìn thấy động tác ấy của Tu Thần, mí mắt Dạ Lãng Thiên giật điên cuồng, hắn vội vàng nói: "Đợi đã!"
Động tác tay này của Tu Thần để lại bóng ma tâm lý rất lớn trong lòng hắn ta, lúc trước chính chiêu thức này đã suýt chút nữa đánh sập của Thiên Nguyên đại lục.
Nhưng Tu Thần không biết đợi là gì.
Lĩnh vực lập tức xâm nhập vào.
"Uỳnh!"
Chưa đến một giây, toàn bộ Cửu Thiên đều rơi vào tay Tu Thần.
Sảng khoái quá!
Hắn vốn tưởng rằng muốn nắm hoàn toàn Cửu Thiên Thập Vực trong tay còn cần một khoảng thời gian nữa. Nào ngờ Đăng Vương lệnh có thể giúp hắn hoàn thành ngay lập tức!
Giờ phút này, Thiên Nguyên đại lục, Cửu Thiên Thập Vực đã hoàn toàn nằm trong tay Tu Thần.
Cửu Nguyên Thánh Vương hoảng sợ trợn tròn hai mắt, nét mặt bàng hoàng không tin nổi những gì đang diễn ra.
Bởi vì y đã hoàn toàn mất đi quyền khống chế Cửu Thiên!
Sao lại có chuyện này được?
Vì sao chiếm đoạt không gian lại không cần chiếm đoạt pháp bảo?
Y chưa từng nghe nói đến năng lực này! Dựa vào chính mình là có thể đồng hóa được Chư Thiên ư?
"Được rồi, tất cả đã giải quyết xong." Tu Thần nhếch miệng cười.
"Ngươi... ngươi rốt cuộc là ai?" Cửu Nguyên Thánh Vương run giọng hỏi, trên mặt cắt không còn hột máu.
Các cường giả của Thiên Nguyên đại lục đều tỏ ra kinh ngạc, không hiểu gì.
Chuyện gì đã xảy ra vậy? Sao bỗng nhiên sắc mặt của Cửu Nguyên Thánh Vương lại xấu xí như bị người ta quật mộ tổ tiên thế kia? Thậm chí giọng nói còn run rẩy?
Không phải vừa rồi còn hùng hồn lắm cơ mà? Sao bỗng nhiên lại thay đổi nhanh đến vậy?
Tu Thần nheo mắt lại, thân hình lóe lên, chớp mắt đã đứng trước mặt Cửu Nguyên Thánh Vương. Sau đó hắn túm cổ Cửu Nguyên Thánh Vương nhấc bổng lên.
Vậy mà Cửu Nguyên Thánh Vương chẳng hề có sức phản kháng.
Dạ Lãng Thiên ở bên cạnh thậm chí còn không dám động đậy chút nào, cơ thể còn hơi run rẩy.
Cảnh tượng này khiến toàn bộ cường giả của đại lục Thiên Nguyên phải hết hồn. Ngoại trừ những người cực kỳ cá biệt, không ai biết rốt cuộc thực lực của Tu Thần khủng khiếp đến mức nào. Thậm chí có rất nhiều người còn không biết nhân vật chính trong trận đại chiến hủy diệt thế giới lúc trước chính là Tu Thần.
Tuy họ kinh ngạc khi thấy Cửu Nguyên Thánh Vương sợ sệt Tu Thần, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy hai người này sẽ chia năm năm, hoặc là chia bốn sáu, thực lực của Tu Thần chỉ cao hơn Cửu Nguyên Thánh Vương một bậc mà thôi.
Nhưng bây giờ xem ra, hoàn toàn không có chuyện như vậy!
Đường đường là chúa thể của Thiên Nguyên đại lục, lúc này này hệt như con mèo bị Tu Thần xách cổ, không thể nhúc nhích nổi.
"Không ngờ hai người các ngươi lại liều mạng đến vậy, trực tiếp mở lối đi thông giữa hai giới. Sao? Muốn cho U Minh giới kia đối phó với ta à?" Tu Thần cười khinh bỉ.
Thiên Nguyên đại lục và U Minh giới có mấy lối thông nhau, chỉ có điều chúng đều bị phong ấn lại.
Vậy mà hôm nay Cửu Thiên lại giải trừ phong ấn ấy.
Tu Thần mở rộng xâm nhập không phải thông qua mấy lối đi ấy, chỉ cần hắn nắm hoàn toàn Cửu Thiên Thập Vực trong tay, thì có thể mở hết ra. Mấy lối đi nhỏ này có vẻ như không cần thiết nữa.
Cửu Nguyên Thánh Vương nhìn chằm chằm Tu Thần bằng ánh mắt sợ hãi, khó khăn nói: "Chẳng phải ta cũng không sống được nữa hay sao? Chẳng mấy chốc đại nhân sẽ biết bên dưới xảy ra biến cố, sau đó ngài ấy sẽ xuống đây. Ta với Dạ Lãng Thiên là người cai quản, lại làm mất Thiên Nguyên đại lục. Lỗi lầm lớn như thế chắc chắn đại nhân sẽ không tha cho chúng ta. Vậy chẳng thà kéo thêm càng nhiều tiểu thế giới chết theo!"
Nghe Cửu Nguyên nói vậy, Tu Thần cảm thấy vô cùng buồn cười.
Các ngươi thật là thâm độc!
Tu Thần nhìn Dạ Lãng Thiên ở bên cạnh vẫn không dám lên tiếng, hỏi: "Đây là ý tưởng của ngươi à?"
Dạ Lãng Thiên khẽ run lên, cúi đầu xuống, không phủ nhận cũng không thừa nhận.
"Ha ha." Tu Thần cười phá lên, sau đó phất tay.
"Uỳnh uỳnh uỳnh!"
Cơ thể của Cửu Nguyên Thánh Vương lao thẳng về phía ba bốn ngọn thần sơn trên Cửu Thiên khiến chúng vỡ tan tành.
Tuy rằng không ở cùng một không gian, nhưng các cường giả của Thiên Nguyên đại lục vẫn cảm nhận được lực va chạm khủng khiếp không gì sánh được. Bọn họ không chịu nổi phải lùi về sau một nghìn mét.
"Ta... ta thật sự không có ý gài bẫy ngươi. Quyền kiểm soát lối đi giữa hai giới nằm trong tay hắn. Ta chỉ muốn bảo hắn mở ra, rồi để ngươi xâm nhập qua đó.." Dạ Lãng Thiên vội vàng quỳ xuống, nói bằng giọng khản đặc.
"Sau đó dẫn chủ nhân đứng sau các ngươi tới đây, để ta tiêu diệt hắn, cho các ngươi được tự do phải không?" Tu Thần nhìn Dạ Lãng Thiên, khẽ cười một tiếng.