Chương 192. Đây là cái thao tác gì vậy?
Ngay lúc này Tống Hoàng Đình cảm thấy vô cùng nhục nhã và phẫn nộ, ấy thế Cửu Nguyên và Dạ Lãng Thiên lại không phải cũng cảm thấy như vậy sao?
Hai người bọn họ quỳ sấp như một con chó trước người khác để xin tha trong sự chế giễu, bên ngoài không gian Cửu Thiên có rất nhiều người đều đang nhìn trò cầu xin hèn mọn của bọn họ, thế nhưng bọn họ đã từng là sự tồn tại như chúa tể trong thế giới này! Ai nhìn thấy bọn họ mà không phải khom lưng khụy gối chứ? Ngay cả người tu vi Thánh Tôn cảnh trở xuống cũng không có tư cách nhìn thấy bọn họ!
Thế nhưng chợt nghĩ đến Tống Hoàng Đình, người sáng tạo đại lục Thiên Nguyên! Kẻ tạo hóa! Giờ phút này lại thê thảm hơn bọn họ, bỗng chốc trong lòng hai người lại thấy dễ chịu rất nhiều.
Tống Hoàng Đình chửi bậy không ngừng, Tu Thần nhíu mày.
Người này ồn ào ghê!
Chẳng có một chút tố chất của kẻ tạo hóa gì cả!
Vì vậy Tu Thần dứt khoát làm câm y.
Phút chốc trời đất trở nên yên tĩnh.
Cả người Tu Thần xoải bước chân về phía trước, ngay sau đó đã xuất hiện trước mặt Tống Hoàng Đình.
Vẻ mặt Cửu Nguyên và Dạ Lãng Thiên run lên, vội vã quỳ xuống.
Y thật sự rất sợ Tu Thần.
Tuy lúc trước hai người bọn họ đã đoán có thể Tu Thần lợi hại hơn cả Tống Hoàng Đình, thế nhưng ai ngờ Tu Thần sẽ làm cho đối phương nhục nhã như thế chứ?
Cũng tỷ như ngươi nuôi một bầy heo, sau đó bị người khác bắt đưa đến chuồng heo đánh vào mặt làm cho nhục nhã trước mặt đám heo nhỏ đó thì có tàn nhẫn hay không đây?
Với lại đám người kia cũng không phải là bầy heo không có suy nghĩ, thấy người nuôi chúng bị ngược đãi sẽ không có suy nghĩ gì, bọn họ là con người, là người tu luyện, có ý thức và thông minh của chính mình.
Thủ đoạn này quả thực tàn nhẫn đến đáng sợ!
Tống Hoàng Đình nhìn Tu Thần, ánh mắt đầy tơ máu lộ vẻ dữ tợn, dường như chỉ mong sao ăn tươi nuốt sống Tu Thần vậy.
Tống Hoàng Đình thật sự chưa bao giờ cực kỳ căm ghét một người như thế này, nghiền xương thành tro Tu Thần cũng không thể giải được mối hận trong lòng y.
"Một hóa thân thì đừng có ra ngoài mà dạo lung tung, người nhìn bây giờ không phải bản thể của ngươi đang tức đến sùi bọt mép lên hay sao?" Tu Thần khẽ vỗ khuôn mặt của Tống Hoàng Đình, cười nói.
Khóe mắt Dạ Lãng Thiên và Cửu Nguyên ở phía sau đều khẽ run rẩy.
Đánh người không đánh mặt mà!
Trên cơ bản giới tu luyện có rất ít người vả mặt, nếu đánh như vậy nhất định phải giết, thù vả mặt không thể giải được.
"Bốp!"
Tu Thần vừa mới vỗ nhẹ mặt Tống Hoàng Đình vài cái, bỗng nhiên hắn trở tay giáng xuống một cái tát.
Toàn bộ màu mũi răng hàm đều bị đáng văng ra, cả thảy má trái sưng phồng lên trong nháy mắt, quai hàm tựa như bị nhét cái bánh bao vậy.
Một cái tát này hết sức lanh lảnh, đánh đến nỗi ai cũng cảm giác mặt họ cũng muốn đau, Cẩm Văn Thiên Thiên còn vô thức khẽ sờ má trái của nàng.
Tống Hoàng Đình vẫn không thể nói chuyện, chỉ có thể dùng ánh mắt để mắng chửi Tu Thần.
"Dạ Lãng Thiên!" Tu Thần chợt nói.
"Đây đây, tiểu nhân ở đây ạ!" Dạ Lãng Thiên vội vàng đáp.
"Thấy các ngươi bình thường sợ hắn như vậy, nhất định chịu không ít bực tức chứ gì? Đến đây nào, xử lý hắn." Tu Thần chỉ vào Tống Hoàng Đình nói.
Con ngươi Dạ Lãng Thiên như khuếch đại ra, đầu cũng trống rỗng.
Để cho hắn ta giết Tống Hoàng Đình?
Giết một hóa thân?
Đây không phải là bản thể đâu đó! Bây giờ bản thể còn đang ở bên ngoài thế giới nhìn chằm chằm đó!
"Ngươi không dám à?" Tu Thần thất vọng lắc đầu thở dài một hơi, sau đó vung tay lên.
Nháy mắt thân thể Dạ Lãng Thiên hóa thành tro.
Hắn ta lại chết!
Cửu Nguyên trợn tròn mắt nhìn nơi mà Dạ Lãng Thiên biến mất, sau đó y nuốt nước miếng một cách nặng nề, sốt ruột nói: "Đại nhân, để ta! Để ta! Ta đồng ý giết hắn! Ta nhất định tàn nhẫn giết hắn!"
Tu Thần buồn cười nhìn Cửu Nguyên hoảng hốt lo sợ, sau đó nói: "Sở dĩ vừa rồi ta để cho Dạ Lãng Thiên giết hắn ta là vì nhìn trên thể diện của lão già để cho hắn dễ chịu trước khi chết, còn về phần ngươi ư? Rửa mặt rồi đi ngủ đi."
Dứt lời thất khiếu của Cửu Nguyên liền bắt đầu bốc lên ngọn lửa màu đen, cả người co giật dữ dội. Đau đớn đến mức muốn chết mà không được, muốn lớn tiếng gào thét thế nhưng lại không có âm thanh nào phát ra, cứ như vậy Cửu Nguyên quỳ xuống mặt đất từ từ hóa thành tro đen.
Hai người này cứ như vậy mà chết đi.
Người bên ngoài không gian Cửu Thiên thấy cảnh tượng này đều đổ mồ hôi hột.
Thao tác gì mà làm sống lại rồi giết đi vậy trời?
Không phải hai người Dạ Lãng Thiên là do Tu Thần tự tay giết sao? Tiếp đó hắn làm cho sống lại rồi lại giết một lần nữa ư? Đáng sợ không cơ chứ?
Trong chốc lát, sự sợ hãi của mọi người đối với Tu Thần đã đạt đến đỉnh điểm, đoán chừng về sau khi nghe được hai chữ Tu Thần đã thầm giật mình, da đầu run hết cả lên.
"Ta biết bản thể của ngươi không dám xuống đây, thế nhưng chẳng sao cả, không gian Cửu Thiên này ta sẽ mở ra ở ngay đây, sau đó để cho mấy con Hầu yêu đến đây mỗi ngày tát ngươi một cái, làm cho ngươi nhục nhã, à đúng rồi, những người khác cũng có thể tùy ý đến tát ngươi, ta sẽ đợi xem ngươi có thể nhịn được bao lâu." Tu Thần nhìn chằm chằm Tống Hoàng Đình, mỉm cười nói.
Nghe Tu Thần nói những lời này, rốt cuộc ánh mắt Tống Hoàng Đình cũng lộ vẻ sợ hãi.
Bản thể y luôn có được ký ức của hóa thân, nếu dựa theo những điều Tu Thần làm vậy tương đương với việc bản thể Tống Hoàng Đình luôn luôn bị tra tấn bởi những thứ chỉ là rác rưởi trong mắt y!
Tự sát lại không thể tự sát, bây giờ bản thể cũng không dám xuống đó.
Tống Hoàng Đình không có bất cứ biện pháp nào.
Tu Thần xoay người, rời khỏi không gian Cửu Thiên.
Đối với nơi tối cao trong truyền thuyết thần thánh vô song đại lục Thiên Nguyên này mà nói, Tu Thần chẳng hề quan tâm đến, cứ vậy mà mở kết giới tại đây, ai cũng có thể tiến vào.
"Thầy!"
"Đại nhân!"
Tu Thần xuất hiện ở bên ngoài, mọi người vội vã cúi đầu.
Giờ phút này sự hung tàn và khủng bố của Tu Thần đã khắc dấu thật sâu trong lòng mọi người, đến nổi bọn Chu Thiên Thành cũng có một chút sợ hãi Tu Thần.
Có đánh chết bọn họ cũng không dám gọi kiểu xưng hô sư đệ này. Không kêu nổi.
Chủ nhân của Thiên Nguyên cũng bị dần cho ra bã đến phát khóc, bọn họ thì tính là gì chứ? Vẫn nên gọi đại nhân một cách thành thật cho thỏa đáng.
Ở thế giới này, thấy người lợi hại hơn thì gọi đại nhân là ổn rồi.
"Còn lại thì tự các ngươi phân công xử lý đi, ta quay về đây." Tu Thần thờ ơ nói.
"Vâng thưa đại nhân, chúng ta nhất định sẽ quản lý tốt đại lục Thiên Nguyên!"
Nhị Nguyên suy nghĩ một hồi, vẫn cố lấy hết dũng khí hỏi: "Vậy đại nhân, không gian Cửu Thiên này..."
Thật ra y vẫn muốn ở đó, dù sao địa vị và thân phận phải phân chia rõ ràng.
Tu Thần nhìn thoáng qua nói: "Vứt đi, để cho hắn ta ngốc trong đó một mình đi, nghe cho kỹ, ai cũng có thể tiến vào, thế nhưng trong đó ai cũng không được phép chiếm làm của riêng."
"Dạ!"
Mọi người vội đáp.
"Được rồi, ta đi đây!" Tu Thần khẽ phất tay, sau đó dẫn theo Kinh Như Tuyết biến mất ngay tại chỗ.
"Cung tiễn đại nhân!"
"Đại nhân vô lượng, thiên tôn địa bái!"
Mọi người đều quỳ xuống, đồng thanh hô, âm thanh truyền vang vạn dặm.
Ngay thời khắc này, Tu Thần đã trở thành tân chủ nhân Thiên Nguyên, hắn hoàn toàn xứng đáng, mà còn là vị vua duy nhất.
Tất cả mọi người là con thú trong lồng, nay có người nhảy ra ngoài phát động khiêu chiến, mà người không nhảy ra ngoài đang ở bên trong dõi theo từ đầu đến đuôi vỗ tay cổ vũ, đặt hết hi vọng lên người Tu Thần.
Bọn họ không cam chịu vận mệnh của chính mình, thế nhưng lại biết thực lực của bản thân.
Khi một thế giới không có kẻ địch thì người bên cạnh chính là kẻ thù.
Khi xuất hiện ngoại địch, mà còn là kẻ địch nuôi bọn họ như loài súc sinh, vậy nhất trí cùng chung mối thù với bên ngoài.
Tống Hoàng Đình tạo ra bọn họ, cho nên muốn bọn họ mang ơn y sao?
Không có cửa đâu, mọi người chỉ biết rõ Tống Hoàng Đình nhốt bọn họ, biến tất cả mọi người trở thành thứ đồ chơi trong lồng mà tùy ý bỡn cợt.
Cho nên, bọn họ muốn thấy bản thể của Tống Hoàng Đình bị Tu Thần hành hạ tàn nhẫn cho đến chết! Như vậy mới có thể an ủi tâm hồn nhỏ bé yếu ớt của bọn họ.
Tu Thần rời đi, mọi người đều đứng dậy, sau đó sắc mặt hung ác nhìn về phía Tống Hoàng Đình trong không gian Cửu Thiên.