Chương 194. Sách giáo khoa tu luyện sống!
Trong miếu Thiên Thần ở núi Thiên Tử.
Phương Nhuế Nhuế đang tỷ thí với Thượng Cung Cẩn.
Hiện tại toàn bộ sơn mạch Thiên Loan đã hoàn toàn bị cô lập, bất luận bên ngoài có động tĩnh hủy thiên diệt địa cỡ nào thì nơi này cũng không bị ảnh hưởng đến.
Cho nên người bên trong hiển nhiên cũng không biết được bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.
"Tiger, ngươi nói xem tiểu thư đột nhiên biến mất là đi làm gì vậy?" Tiểu Bạch nướng đuôi Phượng Hoàng ăn còn thừa lại từ lần trước, nghi ngờ hỏi.
Tiger lắc lắc đầu, sau đó liếc mắt nhìn đuôi Phượng Hoàng rồi nói: "Chắc là đại nhân gọi đi làm việc ấy mà, đuôi Phượng Hoàng này ngươi nướng khét mất rồi, xoay một chút đi, có thể ăn được rồi đó, lát nữa nướng hỏng thì lãng phí lắm, một con Phương Hoàng chỉ có một cây thôi!"
Tiểu Bạch vội vàng quay que nướng, sau đó nhìn về hai con Phượng Hoàng một lớn một nhỏ đang vui đùa ầm ĩ ở đằng xa, trừng mắt nhìn rồi nói: "Đừng nóng vội, lại nướng lại một chút, ngươi nói xem tại sao bọn nó không có đuôi nhỉ?"
Tiger trừng mắt nhìn Tiểu Bạch, nói một cách giận dữ: "Ngươi điên à, bọn chúng là thần thú của đại nhân và tiểu thư, là thuần chủng đó! Thứ chúng ta ăn là do đại nhân cải tạo lại, được làm theo kiểu gà và lợn địa phương, chắc chắn phải có đuôi rồi. Đồ nướng không có đuôi thì còn gọi là đồ nướng sao?"
Tiểu Bạch bỗng nhiên hiểu ra, giống như thật sự có đạo lý như vậy.
“Ai u ai u…”
"Không chơi nữa! Chẳng thú vị gì hết!"
Kim Cầu ở bên cạnh kêu lên vui vẻ, mà Liễu Thụ lại có bộ dáng thở phì phò.
Nó lại bị Kim Cầu hành hạ rồi.
Tiểu Bạch cười ha ha nói: "Tiểu Liễu, ngươi có nhiều tay như vậy, mà Kim Cầu người ta chỉ cần một cái cằm cũng có thể hành hạ ngươi, đại nhân nói đúng thật, ngươi đúng là gà mờ!"
"Vậy ngươi tới đánh với nó đi?" Liễu Thụ nói với vẻ không phục.
Tiểu Bạch nghẹn họng, sau đó lập tức im thin thít, tiếp tục nướng đuôi Phượng Hoàng.
"Pika pika pika!"
"Két..."
"Pikachu!"
"Két két két..."
"Điện của ngươi không đến được, điện không đến, điện không đến được chỗ ta đâu! Lêu lêu lêu lêu!”
Tiểu Vũ bay qua bên người Tiểu Bạch, Pikachu đuổi theo phía sau phóng ra nguồn điện một trăm ngàn vôn liên tục, bộ dáng tức giận thoạt nhìn có chút đáng yêu.
Tiger nhìn thấy hình ảnh này, trên mặt lộ ra tươi cười.
Cuộc sống ở miếu Thiên Thần là khoảng thời gian nhẹ nhàng và vui vẻ nhất trong cuộc đời nó, cũng là khoảng thời gian hạnh phúc nhất.
Không có đấu đá nhau, không phải lo lắng có kẻ địch đối phó với mình, không cần phải thận trọng cả ngày, một chút biến động nhỏ cũng khiến trong đầu nó nảy sinh ra vô số âm mưu kỳ dị.
Đơn giản mà nói, chính là sống đến cực kỳ dễ chịu và vui vẻ.
Lúc này, bóng người Tu Thần và Kinh Như Tuyết xuất hiện ở một bên.
"Đại nhân!"
"Đại nhân!"
"Thầy!"
Tất cả mọi người ngừng công việc trong tay lại, đứng dậy chào.
Tu Thần gật gật đầu, sau đó nhìn thấy đuôi Phượng Hoàng mà Tiểu Bạch đang nướng, trực tiếp cầm lấy ăn.
Tiểu Bạch trợn trừng mắt nhìn, bộ dáng muốn nói lại thôi, cuối cùng nhìn về phía Tiger với vẻ tội nghiệp.
Tiger nhún vai, tỏ vẻ bất lực, vừa nãy đã nói có thể ăn được rồi, bản thân ngươi không ăn còn trách ai được đây?
Tu Thần cầm đuôi Phượng Hoàng nướng đi đến ghế trên Thiên Trì Viên Bàn rồi ngồi xuống.
"Tiểu Bạch, thứ này ngươi nướng có hơi cháy." Tu Thần vừa ăn vừa nói.
Lời này quả thực như sát muối vào tim, Tiểu Bạch cười khổ một tiếng rồi nói: "Không phải vì ngài vẫn chưa trở về hay sao, ta sợ ngài đột nhiên trở về thì thịt sẽ lạnh, ăn không ngon nữa, cho nên cứ nướng liên tục..."
Tiger lén lút giơ ngón cái về phía Tiểu Bạch, tiểu tử này hiện tại rất giỏi nịnh bợ, rõ ràng đang đau lòng đến muốn chết.
"Sư tỷ, tỷ và thầy đi đâu vậy ạ?" Phương Nhuế Nhuế đi tới, tò mò hỏi.
Kinh Như Tuyết nhìn Tu Thần, sau đó cố nặn ra một nụ cười, lắc lắc đầu.
Thực ra chuyện vừa rồi là sự đả kích rất lớn với nàng, không chỉ nàng, mà tất cả những người biết sự thật cũng chịu sự đả kích to lớn đó.
Thế giới của mình là do người khác hóa ra, bọn họ đều là thú cưng được nuôi ở bên trong đó, ai có thể chấp nhận nổi loại thiết lập này được chứ.
Nàng nhìn thấy Tu Thần không lên tiếng, cho nên cũng không muốn nhắc đến chuyện này với nhóm người Phương Nhuế Nhuế, tuy rằng sau này sớm muộn gì cũng sẽ biết, nhưng mà hiện tại chưa cần thiết.
"Vừa rồi tỷ nhìn thấy hai người các ngươi đang luận bàn, có gì không hiểu không?" Kinh Như Tuyết nhìn về phía Thượng Cung Cẩn.
Trước đây, Tiger đều ở bên cạnh giảng dạy kinh nghiệm và hướng dẫn cho Kinh Như Tuyết, hiện tại việc tu luyện của Phương Nhuế Nhuế và Thượng Cung Cẩn đều do Kinh Như Tuyết giảng giải.
"Có một vấn đề muốn xin sư tỷ chỉ bảo." Thượng Cung Cẩn đáp.
Không hiểu thì hỏi, nàng luôn luôn chịu khó và cố gắng hết mình, muốn rở nên mạnh mẽ hơn, đương nhiên nàng sẽ không ngại mở miệng khi gặp phải vấn đề trong tu luyện.
"Các ngươi đều nghĩ một chút về những vấn đề mà mình gặp phải trong giai đoạn hiện tại, đợi lát nữa vi sư sẽ giải thích cho các ngươi." Giọng nói của Tu Thần đột nhiên truyền đến.
Ba người cùng sửng sốt, chợt thấy vô cùng ngạc nhiên.
Cho tới nay Tu Thần đều để bọn họ tự mình hiểu rõ về tu luyện, chưa từng truyền thụ bất cứ thứ gì, đột nhiên nghe được lời này, họ vô cùng ngạc nhiên và vui sướng.
"Vâng! Cảm ơn thầy ạ!" Ba người vội vàng nói, sau đó tự mình tìm một chỗ rồi liệt kê toàn bộ vấn đề mà bản thân gặp phải về mặt tu luyện.
Bây giờ không giống với ngày xưa.
Lúc trước Tu Thần dốt đặc cán mai với mấy thứ về tu luyện, bản thân hắn cũng không thể tu luyện được.
Nhưng mà hiện giờ thì khác rồi.
Tuy vẫn không thể tu luyện, nhưng cho dù có thể tu luyện thì hắn cũng lười phải lãng phí sức lực.
Vô địch không có lợi sao? Vẫn cần phải nâng cao tu vi của mình từng bước một sao? Dù sao thì Chư Thiên Vạn Giới này sớm muộn gì cũng sẽ bị mình thu phục, vô địch từ đầu đến cuối.
Hiện tại lãng phí thời gian đi tu luyện, sau đó thì sao? Sau khi tu luyện thành vô địch, phát hiện bản thân mình mẹ nó cũng không có nơi nào có thể đi được, tất cả đều nằm trong phạm vi vô địch, đây không phải tốn thời gian với thứ không đáng hay sao?
Hắn đọc được ký ức của nhiều người như vậy, của Cửu Nguyên và Dạ Lãng Thiên, thậm chí còn có cả ký ức về Vũ Hóa Thần Triều thánh nữ của Thượng Cung Cẩn ở kiếp trước, hiện tại hắn chính là một quyển bách khoa thư tu luyện, bất cứ câu hỏi nào cũng đều có thể đưa ra một câu trả lời sắc bén cho ngươi.
Ăn đuôi Phượng Hoàng, Tu Thần nhìn vào phạm vị lĩnh vực vô địch trong đầu mình.
Toàn bộ Thiên Nguyên đại lực bao gồm cả Cửu Thiên xuất hiện.
...
Hiện tại hóa thân của Tống Hoàng Đình vẫn đang chịu sự đánh đập và tra trấn, tất cả đều đang đứng xếp hàng, mỗi người đều muốn hành hạ người sáng tạo ngồi tít trên cao này một chút, phỏng chừng không mất mấy tháng thì không đánh xong được.
"Hửm?"
Tu Thần đột nhiên trừng mắt nhìn.
Vì sao bên ngoài hàng rào hai giới lại là một màn u tối, sao lại không nhìn thấy gì hết?
U Minh giới đâu?
"Chết tiệt, tiểu tử đó trực tiếp cô lập thế giới khác rồi sao? Tốc độ nhanh như vậy." Tu Thần lập tức đoán ra được đại khái.
Chợt trên mặt lộ ra nét cười trào phúng.
Vẫn còn quá trẻ tuổi! Không chịu được thiệt thòi về văn hóa mà.
Ngươi tưởng rằng ngươi xóa sự liên kết thì ta không tới được sao?
Vẫn còn vài nghìn tỷ điểm phạm vi lĩnh vực chưa dùng nữa!
Giết chết Cửu Nguyên, Tu Thần trực tiếp nhận được sáu nghìn tỷ điểm phạm vi lĩnh vực và sáu trăm nghìn tỷ điểm kinh nghiệm.
Cơ hội tốt, một Cửu Nguyên trực tiếp vượt qua tất cả tổng số.
Từ đây cũng có thể nhìn thấy được thực ra Dạ Lãng Thiên đang ngồi ở vị trí phó, sinh linh chi lực thu thập được chủ yếu vẫn ở trên người Cửu Nguyên.
Tu Thần dựa lên ghế, trong tay xuất hiện một cốc cola lạnh, hắn uống một hớp lớn, khóe miệng hơi giương lên.
"Mở rộng."
Cùng với suy nghĩ vừa xuất hiện, thế giới bên ngoài hàng rào hai giới nhanh chóng xuất hiện rõ ràng trong đầu Tu Thần.
Một nghìn tỷ, hai nghìn tỷ, ba nghìn tỷ....
Cho đến khi phạm vi gần bằng mười nghìn tỷ, hắn cuối cùng cũng nhìn thấy được U Minh giới, điểm phạm vi còn lại hoàn toàn đủ để hắn xâm lấn vào.
"U Minh giới, ta tới rồi đây." Tu Thần nhếch miệng cười.