Chương 196: Chỉ bảo, Vô Lượng Thánh Tâm quyết! U Minh chi địa có dị động!
Thực ra các vấn đề về tu luyện của Kinh Như Tuyết và Phương Nhuế Nhuế trên cơ bản đều liên quan đến phương diện kinh nghiệm. Còn về phần kiểm soát chân nguyên, độ chuyên tâm và sự gắn kết khi sử dụng các chiến kỹ thì các nàng đều nắm rất chắc.
Hơn nữa các nàng vốn thông minh, chỉ cần chỉ bảo một chút là có thể hiểu ra vấn đề, nhanh chóng sửa chữa được những sai sót trong quá trình tu luyện của mình.
Người cần Tu Thần đặc biệt quan tâm và chỉ dẫn lại là Thượng Cung Cẩn.
Kiếp trước vị này là một đại lão siêu cấp.
Đệ nhất Thánh nữ của Vũ Hóa Thần triều trên Thiên Giới chuyển kiếp, chỉ nghe thôi cũng đã khiến người ta cảm thấy vô cùng lợi hại rồi.
"Thầy ơi, con cảm thấy công pháp tu luyện và pháp quyết chiến đấu của con đều không được vừa ý cho lắm. Cứ có cảm giác chúng không thích hợp với con." Thượng Cung Cẩn nói với vẻ bối rối.
"Đại sư tỷ, muội không nói công pháp của tỷ không tốt, tỷ đừng giận muội nhé..." Thượng Cung Cẩn vội vàng giải thích với Kinh Như Tuyết ở bên cạnh.
Nàng muốn trở nên mạnh mẽ, mà hiếm khi Tu Thần chỉ dạy các nàng như lần này, cho nên nàng nhất định phải phản hồi vấn đề này với hắn.
Chuyện liên quan đến giới hạn tu luyện trong tương lai không thể nói đùa được.
Kinh Như Tuyết mỉm cười, nói: "Ta biết, ngay từ đầu ta đã nói chuyện này với muội rồi. Lúc trước ta cũng từng hỏi thầy chuyện này. Bây giờ để xem thầy sẽ giải quyết chuyện này thế nào."
Từng hỏi thầy chuyện này ư?
Thượng Cung Cẩn hơi sửng sốt, ánh mắt toát ra vẻ cảm động sâu sắc.
Kinh Như Tuyết quả thực đã từng nhắc đến chuyện này với Tu Thần. Phương Nhuế Nhuế thì còn tạm, bởi vì thuộc tính cơ thể cũng gần giống với Kinh Như Tuyết. Nhưng Thượng Cung Cẩn thì hoàn toàn khác. Lúc đó Kinh Như Tuyết đã cảm thấy để Thượng Cung Cẩn tu luyện theo công pháp mình sáng tạo ra có phần không ổn lắm, mai này sẽ ảnh hưởng đến giới hạn đạt được.
Vì vậy nàng bèn tìm Tu Thần nói về chuyện này, lúc đó Tu Thần trả lời rằng hắn sẽ xử lý ổn thỏa.
Tu Thần gật đầu.
Chắc chắn là công pháp này không thích hợp với Thượng Cung Cẩn. Bởi vì công pháp tu luyện và chiến kỹ hiện giờ của Thượng Cung Cẩn đều là do Kinh Như Tuyết truyền thụ cho nàng, không phải người nào cũng có thể áp dụng được, nhất là người như Thượng Cung Cẩn.
Kinh Như Tuyết là một người tàn nhẫn, cho nên kể cả Phương Nhuế Nhuế và Thượng Cung Cẩn cùng có thiên phú bậc chín cũng không thể luyện được công pháp mà nàng sáng tạo ra. Cho nàng bế quan mấy ngày là ngươi có thể lấy ra được một bản công pháp Thiên giai rồi.
Lúc trước Tu Thần còn tưởng rằng người có thiên phú bậc chín đều trâu bò giống nhau, nhưng sau đó hắn phát hiện ra không đơn giản như thế.
Cảm giác người có thiên phú cao thì làm gì cũng dễ dàng, tựa như Kinh Như Tuyết sáng tạo công pháp cũng đơn giản như ăn bát cơm mà thôi.
Nhưng công pháp mà nàng sáng tạo ra đều dựa vào tình hình của bản thân mình để suy diễn, không phải bất cứ ai cũng phù hợp được.
Người hạ đẳng thì bản công pháp có tệ đến đâu cũng sẽ chọn.
Người trung đẳng lại cố gắng hết sức để lấy được công pháp có giai cao hơn, như vậy mới có thể phát huy tối đa tư chất thiên phú của mình.
Mà người thượng đẳng thì không những phải có công pháp tốt nhất, mà chủ yếu là nó còn phải phù hợp với bản thân.
Cho nên đối với Thượng Cung Cẩn, phương pháp tốt nhất chính là để đi theo con đường lúc trước, tu luyện công pháp, chiến kỹ và thần thông trước kia.
Nàng bị chững lại không có nghĩa là tu vi của nàng không đủ. Dựa theo địa vị và tuổi tác ở kiếp trước thì nàng đã được coi là thiên tài số một rồi. Để cho nàng tiếp tục trưởng thành thì mai này tiền đồ của nàng là vô hạn.
Chỉ tiếc rằng, hai thế lực lớn khai chiến với nhau chung quy sẽ có một phe thất bại, mà Vũ Hóa Thần triều của nàng lại là phe thất bại ấy.
"Vi sư nhìn thấy công pháp của ngươi rồi, công pháp mà đại sư tỷ của ngươi sáng tạo ra tuy cũng là thiên giai, nhưng không phù hợp với thuộc tính của bản thân ngươi. Lúc sử dụng khó tránh khỏi cảm giác lực bất tòng tâm." Tu Thần lên tiếng nói.
Thượng Cung Cẩn rụt rè hỏi: "Vậy con phải sáng tạo ra công pháp thích hợp với mình sao?"
Không phải nàng chưa từng thử, nhưng mà khoogn thành công.
Cũng không hẳn là không thành công, ít nhất thì nàng cũng đã làm ra được khá nhiều bản công pháp địa giai, tuy nhiên đó không phải là bản công pháp mà nàng muốn.
"Không cần, vi sư sẽ truyền cho ngươi một bộ công pháp thiên giai. Còn cả thần thông thuật pháp, chiến kỹ phù hợp vi sư cũng sẽ truyền hết cho ngươi." Tu Thần nói.
Kinh Như Tuyết và Phương Nhuế Nhuế ở bên cạnh nghe thấy vậy không khỏi tròn mắt, sau đó nhìn Tu Thần với vẻ tội nghiệp.
Nhập môn lâu như vậy, các nàng chưa từng được Tu Thần đích thân truyền dạy, tất cả đều phải tự mình tìm tòi ra.
Tu Thần nhìn thấy ánh mắt của hai nàng kia, cười ha ha một tiếng, nói: "Như Tuyết không cần vi sư truyền thụ, ngươi cứ đi theo ý tưởng hiện giờ là được. Vi sư can thiệp vào, ngược lại sẽ hạn chế sự trưởng thành của ngươi. Mà Nhuế Nhuế có thuộc tính giống với sư tỷ con, hai người cùng nhau học hỏi, giúp đỡ nhau cùng tiến bộ, đấy là mới là con đường thích hợp nhất với hai người."
"Về phần Thượng Cung, nàng ấy khá đặc thù, cho nên cần vi sư chỉ điểm cách khác. Các ngươi đi con đường của mình, thành tựu tương lai sẽ cao hơn nhiều so với được vi sư chỉ điểm. Miếu Thiên Thần của ta coi trọng nhất là làm việc theo cảm tính, bất kể là cách đối nhân xử thế hay tu luyện đều như vậy. Nhưng Thượng Cung lại khác, nàng ấy cần vi sư vẽ đường chỉ lối."
Những lời này của Tu Thần quả thực không phải là nói bậy.
Trong tay hắn có rất nhiều công pháp thiên giai và các thần thông chiến kỹ, có thể tùy tiện ném ra ngoài cho các nàng học tập.
Nhưng điều đó sẽ hạn chế giới hạn mà các nàng đạt được trong tương lai. Hắn có thể chỉ dẫn những chỗ thiếu kinh nghiệm và sai lầm trong việc tu luyện cho các nàng, đồng thởi sửa lại cho đúng. Thế nhưng những thứ khác nhất định phải do chính các nàng phát triển.
Nghe thấy Tu Thần nói vậy, Kinh Như Tuyết và Phương Nhuế Nhuế không còn lấn cấn gì nữa, trong lòng các nàng cho rằng thầy đã nói thì chắc chắn là đúng. Nhưng Thượng Cung Cẩn lại xấu hổ cúi đầu xuống.
Mình cần phải nhận thêm sự chỉ dạy bên ngoài, chẳng phải điều đó chứng tỏ rằng thực ra mình là người kém nhất hay sao?
Tu Thần nhìn thấu suy nghĩ của nàng, mỉm cười vỗ vai Thượng Cung Cẩn, nói: "Mỗi người có một con đường khác nhau. Có người trời sinh ra đã bước đi thuận lợi, có người lại gặp phải trở ngại cần nỗ lực nhiều hơn. Nhưng những điều đó đều không quan trọng, cứ tiến về phía trước trên con đường trở nên mạnh nhất là được rồi."
Thượng Cung Cẩn ngẩng đầu, sau đó gật đầu thật mạnh.
"Vi sư truyền thụ cho ngươi một bộ công pháp có tên là 'Vô Lượng Thánh Tâm quyết'."
Vô Lượng Thánh Tâm quyết?
Mấy người đồ đệ nhìn lẫn nhau, nghe tên này có vẻ rất lợi hại.
"À đúng rồi, có mấy thuật pháp thần thông hai người các ngươi cũng có thể học được. Vi sư làm thử một lần cho các ngươi xem."
Công pháp chỉ dành riêng cho từng người, nhưng thuật pháp thần thông thì ai cũng có thể học được.
Sắc mặt của Kinh Như Tuyết và Phương Nhuế Nhuế vô cùng kích động. Ba đồ đệ vô cùng chăm chú nhìn vào Tu Thần.
Tiếp đó, Tu Thần mô phỏng các loại thuật pháp thần thông mà hắn thu thập được, mỗi chiêu thức đều biểu diễn một lần.
Đối với Tu Thần, mấy chiêu này vô cùng đơn giản, bởi vì hắn đã lấy được hình ảnh hiệu ứng khi thi triển chiêu thức từ trong ký ức, chỉ cần phô diễn hiệu ứng ấy trên diện rộng là được.
Chỉ trong chốc lát, thần thông không ngừng hiện ra trên đỉnh núi Thiên Tử, trời đất gió mây phải biến sắc, không gian bị xé rách từng mảng.
...
Trong U Minh giới, lúc này Thanos đang ngồi im trong đình nghỉ mát, gương mặt không mang biểu cảm gì.
Nó đã mất linh hồn, chỉ còn là một cái xác.
Sinh mệnh được sáng tạo ra có thể xóa đi ý thức linh hồn, sau đó tự mình điều khiển. Hai siêu nhân lúc trước cũng làm như vậy.
"Phù..."
Mặt hồ nước đen ngòm bỗng nhiên nổi sóng, vòng nọ nối tiếp vòng kia lan ra.
"Rào rào..."
Sau đó một bóng người khổng lồ từ từ trồi lên khỏi đáy hồ, một ngọn sóng cao hơn trăm mét trào ra bốn phương tám hướng, chồm về phía đình nghỉ mát.
Nhưng lúc đánh gần đến đình nghỉ mát con sóng cả đột nhiên tan biến.
Thanos vẫn bất động như núi.
"Thể sinh mệnh?"
Một giọng nói khản đặc mang theo vẻ kinh ngạc vang lên.