Chương 197: Hắc Cốt Ngô Công, ngươi thật là lì lợm!
Xuất hiện trước mặt Thanos là một con rết nghìn chân dài hơn trăm mét, chỉ có điều trên người nó không hề có chút thịt nào, toàn bộ đều là xương.
Đôi mắt nó đỏ ngầu tràn ngập lệ khí, bộ xương màu đen trắng đan xen tỏa ra tử khí nồng nặc.
Mỗi khi nó trườn về phía trước, nước trong hồ lại dấy lên từng cơn sóng dữ. Tiếng sóng gào thét xô vào bờ vang vọng bên tai không dứt.
Thanos vẫn ngây người ngồi tại chỗ.
Hắc Cốt Ngô Công bò đến trước mặt Thanos.
"Nhân loại? Từ thế giới khác đến?"
Hắc Cốt Ngô Công hỏi.
Thanos vẫn bất động như cũ.
"Vì sao trong này lại nồng nặc mùi sinh mệnh như thế? Cây cối cỏ dại không thể nào xuất hiện ở U Minh giới, rốt cuộc ngươi là ai?" Hắc Cốt Ngô Công nhìn thoáng qua người có hình thể to con như một hòn đảo nhỏ, nói bằng giọng vô cùng kinh ngạc.
Thấy Thanos không để ý gì đến mình, thậm chí từ đầu đến cuối tròng mắt còn không hề dao động chút nào, người Hắc Cốt Ngô Công đột nhiên bốc lên một ngọn lửa màu đen, khiến mặt hồ nước phía dưới lập tức sôi lên ùng ục như bị đun.
"Nhân loại, ngươi tưởng rằng không nói gì thì có thể sống được sao? Đã lâu lắm rồi ta không được ăn máu thịt sinh linh. Ngươi trở thành thức ăn của ta đi!"
Hắc Cốt Ngô Công nói xong, há ngoác cái miệng khổng lồ lởm chởm đầy răng nhọn ngoạm về phía Thanos.
"Rắc..."
"Ngao..."
Tưởng chừng Hắc Cốt Ngô Công sẽ nuốt chửng Thanos, thế nhưng khi còn cách chưa đến mười mét nó bỗng nhiên khựng lại, sau đó cả hàm răng sắc nhọn đều gãy hết.
Toàn bộ lĩnh vực đều bị Tu Thần ngăn cách, không thể nào tiến vào được, giống như có một chiếc lồng bằng thủy tinh khổng lồ chụp lên người Thanos vậy.
Còn Hắc Cốt Ngô Công giống như ngoạm phải bề mặt thủy tinh, hơn nữa đây còn là loại thủy tinh vô cùng cứng chắc, khiến nó rụng hết cả răng.
"Khốn kiếp! Đồ khốn kiếp!"
Hắc Cốt Ngô Công gào thét rung trời, sau đó dùng đầu mình đập về phía Thanos.
"Coong..."
"Grào..."
Sau cú va chạm, đầu của nó bị nứt toác ra.
Sức phòng ngự và thực lực của Hắc Cốt Ngô Công tương đương với cốt yêu cấp sáu, nhất là đầu của nó, được coi là đập nát trời đất! Kiên cố không gì phá nổi.
Nó còn có một biệt hiệu khác là Thiết Đầu Ngô Công!
Nhưng hôm nay chỉ đụng một phát đã vỡ toác đầu.
Vết nứt trên trán Hắc Cốt Ngô Công không ngừng tuôn ra khí màu đen, chớp mắt đã nhuộm không gian xung quanh thành màu đen kịt.
"Khốn kiếp! Khốn kiếp!"
Hắc Cốt Ngô Công điên cuồng giận dữ, đôi mắt đỏ như máu đột nhiên phát ra ánh sáng đỏ, sau đó nó lại dùng đầu lao vào bức tường chắn vô hình trước mắt.
Mỗi một lần đâm vào, nước trong hồ lại trào lên cuồn cuộn, thậm chí còn khiến một vài hòn đảo nhỏ đổ sụp xuống, chìm vào trong lòng hồ.
Một khắc sau, cơ thể Hắc Cốt mềm nhũn trượt xuống, đầu đập vào bờ hồ phía trước đình nghỉ mát, phần cơ thể còn lại thì chìm trong nước.
[Ngài đánh chết một con Hắc Cốt Ngô Công cấp sáu, thu được mười nghìn điểm lĩnh vực và một triệu điểm kinh nghiệm.]
Trong miếu Thiên Thần, Tu Thần đang chỉ dạy thuật pháp thần thông cho ba đồ đệ, chợt nghe thấy âm thanh của hệ thống.
Sau đó hắn ngẩn người. Chẳng phải Thiên Nguyên đại lục đã bị mình thu hoạch hết rồi sao? Sao lại vẫn còn sinh linh chi lực? Chuyện gì đây?
Hắn lập tức nghĩ tới U Minh giới, thế là một ý nghĩ lóe lên trong đầu hắn.
"Chết tiệt..."
Tu Thần choáng váng cả người. Một con rết tinh khổng lồ chết ngay trước phạm vi lĩnh vực vô địch của hắn?
Làm sao mà nó làm được?
"Tự các ngươi tu luyện đi. Vi sư có việc cần phải đi một lúc." Tu Thần nói với ba đệ tử.
"Vâng, thưa thầy!"
Ba người vội vàng đáp.
Tu Thần quay người sải chân bước một bước, giây kế tiếp hắn đã xuất hiện trong đình nghỉ mát trên hòn đảo nhỏ ở U Minh giới.
Hắn nhìn Thanos, lại nhìn cái đầu to tướng của con rết trước mặt.
"Đúng là câu được một con thật. Nhưng nó chết thế nào nhỉ?" Tu Thần hơi buồn cười.
Thế là hắn bèn xem ký ức của Thanos. Mặc dù Thanos không có linh hồn, nhưng hắn vẫn còn sống, những thứ mắt từng nhìn thấy vẫn sẽ được lưu vào trong ký ức.
Sau khi Tu Thần hiểu ra chân tướng, hắn không khỏi bật cười thành tiếng.
Sợ rằng đây là hồn yêu ngu ngốc chết một cách uất ức nhất.
Đầu ngươi cứng vậy sao? Tự dưng lại đập đầu mình đến chết?
Ngốc đến mức có phần đáng yêu.
Tu Thần lắc đầu cười, sau đó sử dụng toàn bộ điểm lĩnh vực vừa nhận được. Trong chớp mắt lĩnh vực của hắn lại mở rộng ra thêm mười nghìn mét.
Nhưng vẫn chưa đến tận cùng, mà chỉ trong phạm vi hồ nước này mà thôi. Không biết cái hồ này rốt cuộc rộng đến mức nào.
Dưới nước cũng không có bất cứ sinh vật nào, chỉ có mỗi con rết này xuất hiện.
Tu Thần xòe bàn tay ra, những hạt ánh sáng màu xanh lục chảy xuống, rơi vào trong cơ thể Hắc Cốt.
Chẳng mấy chốc, vết nứt trên trán Hắc Cốt khép lại, nó được Tu Thần hồi sinh.
Hắc Cốt Ngô Công mở mắt ra, mang theo vẻ mặt ngơ ngác. Sau đó nơ ngẩng cái đầu to tướng nhìn về phía Tu Thần, lại nhìn Thanos vẫn duy trì tư thế như cũ ở bên cạnh.
"Các ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao kết giới này lại cứng như vậy? Tưởng Thiết Đầu Ngô Công ta đã kiên cố không gì phá nổi, vậy mà không đập vỡ được kết giới của ngươi!" Hắc Cốt Ngô Công nổi giận hét ầm lên.
Sau đó nó đột nhiên nghĩ tới điều gì, hơi khựng lại một chút.
"Vừa rồi ta đập đầu đến chết à?"
Tu Thần liếc nó một cái.
Thôi được, đã xác nhận đây là một kẻ ngu si.
Một con rết ngu si.
"Ngươi hồi sinh ta sao? Ngươi có thể hồi sinh cốt ma hồn yêu ư? Không thể nào! Hồn yêu chúng ta một khi chết đi là sẽ chết mãi mãi, không giống nhân loại các ngươi. Ngươi hồi sinh ta bằng cách nào? Hay là vừa rồi ta chỉ hôn mê bất tỉnh thôi?" Hắc Cốt Ngô Công hỏi như bắn súng liên thanh.
Tu Thần cũng lười giải thích với nó, mà cũng không cần phải giải thích.
Hắn vung tay lên, thân thể Hắc Cốt Ngô Công lập tức chia làm đôi, rơi vào trong nước. Sau đó hắn lại hồi sinh nó sống dậy.
"Ngươi... ngươi vừa giết ta? Cắt ta làm hai nửa?" Hắc Cốt Ngô Công hoảng sợ hỏi.
Trong một giây cuối cùng còn ý thức, nó nhìn thấy một nửa kia của mình, sau đó thì lại tỉnh dậy.
"Trả lời câu hỏi của ta. Ta không có hứng thú nghe ngươi lải nhải." Tu Thần nói.
Hắc Cốt Ngô Công thở ra làn khói đen, nhìn chằm chằm Tu Thần với ánh mắt kiêng dè. Sau đó nó đột nhiên xì một tiếng, nhổ một đống dịch thể màu đen về phía Tu Thần, rồi quay đầu bỏ chạy, lao thẳng đầu xuống dưới nước.
Tu Thần bị con yêu quái này chọc cho giận quá hóa cười.
Ngươi thật là lì lợm!
Pikachu cũng không lì lợm bằng ngươi!
Tu Thần giơ tay phải nắm vào hư không, Hắc Cốt Ngô Công ngay lập tức bắn ra khỏi hồ nước. Hắn vẫy tay một cái, chỉ thấy Hắc Cốt Ngô Công như bị một bàn tay vô hình túm lấy, cả người bị đập mạnh xuống nước, đập hết bên phải lại đập sang bên trái. Tu Thần lại hóa rắn mặt hồ.
"Rắc rắc rắc!"
Tiếng xương sườn bị nứt gãy không ngừng vang lên giòn giã, đi kèm theo đó là những tiếng đập chói tai.
"A a a..."
"Ta sai rồi..."
"Đại nhân, ta sai rồi..."
"Tha cho ta đi!"
"A a a..."
Hắc Cốt Ngô Công phát ra tiếng kêu thảm thiết đau đớn, không ngừng cầu xin tha thứ.
Nó chưa từng đau đớn như hôm nay, mỗi một lần đập xuống nền đá cứng nó tưởng chừng như yêu nguyên của mình sắp nát đến nơi.
Hắc Cốt Ngô Công luôn miệng xin tha, nhưng Tu Thần lại không hề dừng tay.
Dám nhổ nước bọt vào mình, không hành hạ ngươi đến khi phải nghi ngờ về cuộc sống thì không được!