Chương 198: Đệ Bát Hồn vực, ngươi đi nằm vùng!
Một tiếng sau, Hắc Cốt Ngô Công nằm bẹp trên mặt hồ nước bị hóa cứng, hệt như một con chó chết. Hiện giờ trong đầu nó trống rỗng, thậm chí còn sắp mất trí nhớ rồi.
Ta là ai? Đây là đâu? Ta đã bị làm thịt rồi sao?
Tu Thần đi tới trước mặt nó, mỉm cười hỏi: "Bây giờ có thể nói chuyện nghiêm túc được rồi chứ?
Hắc Cốt Ngô Công nhìn thấy Tu Thần, cả người run lên không khống chế được. Cảnh tượng đáng sợ vừa rồi lập tức hiện lên trong đầu, muốn xua đi cũng không được.
"Đừng... đừng quật ta nữa! Đại nhân, ta sai rồi! Ta sai rồi!" Hắc Cốt Ngô Công vội vàng kêu lên.
Tu Thần mỉm cười, ngồi xổm xuống trước cái đầu to đùng của nó.
"Ngoan, nói cho ta biết đây là nơi nào."
Thấy nụ cười trên mặ Tu Thần, Hắc Cốt Ngô Công muốn trườn về sau theo bản năng. Nhưng vừa thấy nụ cười dần tắt trên mặt Tu Thần, nó lại không dám lộn xộn nữa.
"Nơi... nơi này là hồ Hắc Thủy, lĩnh vực của lãnh chúa Thành Không..." Hắc Cốt Ngô Công run giọng đáp.
Lãnh chúa?
Tu Thần nheo mắt lại. Cách gọi khác nhau sao?
Hiện giờ hắn rất tò mò người của Thiên Nguyên đại lục thông qua hiến tế thu được thực lực như thế nào? U Minh giới này lợi hại đến mức có thể khiến người của thế giới khác nhận được thứ gì đó tương xứng với thần nguyên đã hiến tế sao?
Lúc trước Chu Thiên Thành hiến tế thần nguyên của mình, sau đó đã nhận được thiên phú bậc chín.
Thiên phú bậc chín không phải là thứ tầm thường. Theo lý mà nói, ngay cả Cửu Nguyên và Dạ Lãng Thiên cũng không thể ban tặng thiên phú cho người khác.
Chẳng lẽ chiến lực của những sinh vật ở nơi này cao hơn đám Dạ Lãng Thiên sao?
"Giới thiệu một chút về U Minh giới cho ta nghe xem." Tu Thần nói.
Hắc Cốt Ngô Công vội vàng gật đầu, đương nhiên là nó biết Tu Thần không phải người của thế giới này. Ở đây đều là vật chết, không có cơ thể, thật sự quá dễ để phân biệt.
"Vâng, vâng thưa đại nhân. Ta sẽ từ từ nói cho ngài nghe." Hắc Cốt Ngô Công không dám do dự chút nào. Lúc đối diện với người này, ngay cả chút sức để đánh trả nó cũng không có.
"Không cần. Tự dưng ta lại quên mất năng lực của mình."
Hắc Cốt Ngô Công vừa dứt lời thì Tu Thần lắc đầu mỉm cười.
Hắn có năng lực Vãng Sinh Chuyển Hồn cơ mà? Sao lại cần phải nghe một con Hắc Cốt Ngô Công kể chuyện chứ? Trực tiếp đọc ký ức của nó là được rồi.
Nhiều năng lực quá cũng không tiện lắm, thỉnh thoảng lại quên mất.
Hắc Cốt Ngô Công: "???"
Nó nghệt mặt ra, không hiểu Tu Thần nói vậy là có ý gì.
"Đại nhân... ngài... ngài không muốn biết nữa à?" Hắc Cốt Ngô Công run giọng hỏi.
Tu Thần từ từ đứng dậy, cười nói với Hắc Cốt Ngô Công: "Nói bằng mồm khá là phiền phức. Để ta tự làm đi."
Hắn trực tiếp sử dụng Vãng Sinh Chuyển Hồn với Hắc Cốt Ngô Công.
Sau đó, toàn bộ nội dung mà Hắc Cốt Ngô Công hiểu về U Minh giới xuất hiện trong đầu Tu Thần.
U Minh giới chia làm tám đại Hồn vực.
Mỗi một Hồn vực lại có một lãnh chúa, cai quản một khu vực.
Hiện giờ Tu Thần đang ở Đệ Bát Hồn vực, lãnh chúa tên là Thành Không, tu vi bao nhiêu thì Hắc Cốt Ngô Công không biết, thậm chí còn chưa từng gặp lãnh chúa Thành Không này.
Dựa theo tính toán của Tu Thần, phạm vi khu vực của Đệ Bát Hồn vực phỏng chừng rộng bằng năm đại vực ở Thiên Nguyên đại lục.
Thế giới này thật là rộng lớn!
Diện tích có lẽ phải gấp hơn trăm lần Thiên Nguyên đại lục. Vậy thì cần phải tốn bao nhiêu điểm lĩnh vực đây?
Tu Thần khẽ thở dài một hơi trong lòng.
Chủ yếu là hồn yêu cấp thấp ở thế giới này không có sinh linh chi lực. Tu vi của Hắc Cốt Ngô Công có lẽ cũng rơi vào cấp sáu, giết nó thu được mười nghìn điểm lĩnh vực, bằng với yêu quái cấp sáu ở Thiên Nguyên đại lục.
Nhưng vấn đề là nơi này diện tích thì rộng mà yêu quái thì hiếm! Không có nhiều sinh linh có thể đánh chết để thu được điểm lĩnh vực như Thiên Nguyên đại lục.
Khoảng cách từ hòn đảo này đến bờ hồ đối diện cũng phải bốn, năm mươi nghìn mét. Nói cách khác hiện giờ Tu Thần phải giết hai con hồn yêu cấp sáu nữa mới có thể lên đến bờ bên kia.
Chết tiệt!
Phạm vi trăm dặm xung quanh đây đều là địa bàn của Hắc Cốt Ngô Công, hồn yêu trong đó đã bị nó nuốt sạch rồi!
Là sạch trơn thật sự, đám hồn yêu cấp thấp trên hòn đảo nhỏ này là nó để dành nuôi, bởi vì đẳng cấp quá thấp, có ăn vào bụng thì cũng không có bao nhiêu tác dụng đối với tu vi của nó.
Việc này chẳng thú vị gì cả!
Tu Thần thở dài một tiếng, sau đó đưa mắt nhìn lên người Hắc Cốt Ngô Công.
Hắc Cốt Ngô Công thấy Tu Thần lại nhìn mình, sợ hãi run bắn người, cúi gằm đầu xuống không dám đối diện với hắn.
"Ngươi từ một hồn yêu nhỏ tu luyện tới trình độ ngày hôm nay cũng không dễ dàng gì." Tu Thần nói.
Hắc Cốt Ngô Công thiếu chút nữa khóc òa lên.
Quả thật là rất khó, lúc trước ngày nào cũng phải cảnh giác đề phòng, chỉ cần sơ sảy một cái là bị hồn yêu khác xơi tái. Tu luyện tới thực lực như hôm nay, chiếm được khuôn viên trăm dặm cũng coi như nó đã rất miệt mài rồi.
Nhưng bây giờ đụng phải Tu Thần, sống hay chết còn phải nhìn sắc mặt người ta.
Trong ấn tượng của nó, sinh linh có xác thịt với chúng là kẻ thù một mất một còn. Hai bên đụng phải nhau, nếu không phải chúng xong đời thì là đối phương sẽ bị ăn sạch không còn cục xương, thần nguyên bị nuốt mất, không bao giờ có con đường thứ ba.
Hiện giờ nó không đánh lại Tu Thần, thì kết quả chính là cái chết.
Mặc dù tuyệt vọng, nhưng chẳng còn cách nào khác.
Ai bảo mình xui xẻo như vậy chứ?
Trời đất bao la, ở đâu chẳng được, lại cứ phải xuất hiện trong địa bàn của mình. Mẹ kiếp, có phải kiếp trước ta quật mả tổ nhà ngươi không?
Hắc Cốt Ngô Công hết sức buồn bực trong lòng, nó còn ảo tưởng sau khi đột phá cấp bảy, sẽ tham gia vào Đệ Bát Hồn vực nữa chứ!
Giờ xem ra hết hi vọng rồi, không sống tiếp được nữa rồi.
"Ta có thể cho ngươi một vận may, nhưng phải có một điều kiện." Tu Thần nói.
Hắc Cốt Ngô Công sửng sốt, lập tức mừng rơn, vội vàng nói: "Đại nhân nói đi! Chỉ cần không giết ta, điều kiện gì ta cũng đồng ý!"
"Sinh vật ở U Minh giới tu luyện không có thứ gọi là tư chất tu luyện, chỉ cần nuốt càng nhiều hồn yêu hoặc thần nguyên thì càng trở nên mạnh mẽ. Ta có thể tăng cho ngươi lên cấp bảy, sau đó ngươi tới làm thuộc hạ của Thành Không để nằm vùng." Tu Thần đưa ra điều kiện.
"Hả? Nằm vùng là có ý gì?" Hắc Cốt Ngô Công không hiểu gì.
Tuy không biết nằm vùng có ý gì, nhưng trong lòng nó có thể khẳng định rõ ràng đó không phải là chuyện hay ho gì.
"Chính là nằm vùng ở bên cạnh Thành Không, nhận được sự tín nhiệm của nó. Sau đó nói cho nó biết hồ Hắc Thủy có bảo bối." Tu Thần cười nói.
"Ngài bảo ta nằm vùng bên cạnh Thành Không để làm phản đồ?" Bấy giờ Hắc Cốt Ngô Công mới phản ứng lại, thân thể khổng lồ của nó thoắt cái co lại thành hình tròn, run lên như cầy sấy.
Đối với nó mà nói, Tu Thần đáng sợ bởi vì hắn có thể hành hạ nó đến chết bất cứ lúc nào.
Nhưng Thành Không còn đáng sợ hơn!
Nỗi sợ hãi dành cho Thành Không nó khắc vào trong tâm khảm, in dấu đến tận chỗ sâu nhất trong linh hồn, hoàn toàn không có cách nào xóa nhòa đi được.
Tu Thần nhìn thấy điều này trong ký ức của Hắc Cốt Ngô Công. Tất cả hồn yêu ở Đệ Bát Hồn vực đều mang nỗi sợ hãi vô biên đối với Thành Không.
"Không muốn à? Được, vậy ngươi chết đi thôi." Tu Thần nhún vai.
Hắc Cốt Ngô Công nghe thấy Tu Thần nói vậy hồn vía lập tức bay lên mây. Không đồng ý thì chết ngay lập tức, đồng ý thì có lẽ mình sẽ thoát được sự khống chế của Tu Thần, sẽ không chết chứ?
"Ta đồng ý! Ta đồng ý! Ta đi!" Hắc Cốt Ngô Công gật đầu lia lịa.
Chỉ cần rời khỏi nơi này, sau đó nó sẽ liều mạng chạy trốn, vĩnh viễn không quay lại đây nữa. Nó không tin Đệ Bát Hồn vực rộng lớn như vậy Tu Thần có thể tìm được nó.
Tu Thần nheo mắt lại, chỉ cần liếc mắt là thấy ngay được suy nghĩ của con rết này. Bởi vậy, hắn phải khiến nỗi sợ hãi mà nó dành cho mình vượt qua nỗi sợ hãi dành cho Thành Không mới được.
Tu Thần nở nụ cười đầy ẩn ý.
Hắc Cốt Ngô Công nhìn thấy nụ cười trên mặt hắn, sợ khiếp vía, ngay cả linh hồn cũng bắt đầu run lên.