Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 199: Có thể giết ta luôn đi được không?

Chương 199: Có thể giết ta luôn đi được không?

"A..."

"Đại nhân, ta đi. Ta thật lòng thật dạ đi. A...."

Hắc Cốt Ngô Công hét lên một tiếng vô cùng thảm thiết, âm thanh gào khóc của nó vang vọng cả trời đất.

Thực ra đại đa số sinh vật ở U Minh đều không cảm nhận được nỗi đau thể xác, mà chỉ cảm nhận được thương tổn về linh hồn mà thôi.

Hiện giờ Tu Thần đang làm gì?

Hắn rút linh hồn của Hắc Cốt Ngô Công ra, cắt thành từng mảnh nhỏ, rồi hợp lại, sau đó lại cắt rời...

Cứ thế giày vò nó hết lần này đến lần khác một cách vừa biến thái, vừa tàn nhẫn.

Tu Thần thấy cũng gần được rồi, bèn cho linh hồn Hắc Cốt Ngô Công trở về vị trí cũ trong bản thể của nó.

"Hộc hộc..."

Thân thể khổng lồ của Hắc Cốt Ngô Công nện phịch xuống đất, bởi vì nỗi đau đớn do bị rút linh hồn vẫn còn lưu lại, khiến người nó không ngừng co quắp, tạm thời không thể nào trở lại bình thường.

Một lát sau, Hắc Cốt Ngô Công nhìn tu bằng ánh mắt kinh hãi, run giọng nói: "Đại nhân, ta đi. Ta sẽ thực sự đi nằm vùng, không bao giờ nghĩ đến chuyện chạy nữa..."

Giờ phút này Thành Không đối với nó đã không còn nhằm nhò gì nữa rồi!

Tu Thần mới thực sự là ác ma!

Thủ đoạn tàn nhẫn đến mức khiến người ta phải sôi gan. Thậm chí bây giờ chỉ cần nhìn mặt Tu Thần là linh hồn của Hắc Cốt Ngô Công sẽ co quắp đau đớn theo bản năng.

"Tốt lắm. Ta sẽ thưởng cho ngươi một bữa no nê." Tu Thần gật đầu nói.

"Một bữa no nê là có ý gì?" Hắc Cốt Ngô Công thắc mắc.

Tu Thần vung tay lên.

Lệ Vô Hối xuất hiện ngay trước mặt.

"A... Tu Thần, ta muốn giết ngươi..."

Lệ Vô Hối nằm rạp dưới đất không ngừng lăn lộn, hai mắt nhắm nghiền, không ngừng kêu lên thảm thiết.

Y vẫn luôn phải chịu hành hạ trong luyện ngục, lúc này được gọi đến U Minh giới còn chưa lấy lại tinh thần, trong miệng vẫn liên tục chửi rủa Tu Thần.

Hắc Cốt Ngô Công thấy thần nguyên chi hồn của Lệ Vô Hối, hai mắt chợt sáng lên, lóe ra ánh sáng màu đỏ.

Đây đúng là cực phẩm trong cực phẩm rồi!

Cả người tên này tỏa ra mùi vị hấp dẫn lòng người. Đối với nó, Lệ Vô Hối chính là sơn hào hải vị!

Linh hồn càng bị dằn vặt đau đớn thì mùi vị càng ngon, cảm giác khi được cắn nuốt càng thêm sảng khoái.

Hắc Cốt Ngô Công thèm nhỏ dãi, nước dãi màu đen của nó chảy xuống đầy đất.

"Đại nhân... tên này... thực sự là của ta sao?" Hắc Cốt Ngô Công tham lam nhìn Lệ Vô Hối, hỏi.

Lúc này Lệ Vô Hối mới phản ứng lại, sau đó chợt giật mình đứng vụt dậy.

"Tu Thần! Ngươi... ngươi muốn làm gì?"

Tuy nỗi căm hận mà y dành cho Tu Thần đã không thể diễn đạt bằng ngôn từ, lúc bị giày vò trong luyện ngục, không một giây một phút nào y không chửi bới Tu Thần, nhưng khi y thực sự nhìn thấy hắn, nỗi sợ hãi vẫn lập tức lấp đầy toàn bộ tâm trí y.

Ngoại trừ nỗi sợ hãi thì không còn gì khác cả.

Sau đó Lệ Vô Hối nhìn thấy Hắc Cốt Ngô Công bên cạnh.

"U Minh... sinh vật ở U Minh?" Lệ Vô Hối vô cùng hoảng hốt.

Y vốn là thể linh hồn, khi gặp phải sinh vật U Minh chuyên cắn nuốt linh hồn, y lập tức sợ đến choáng váng.

Nếu Tu Thần không có ở đây, có lẽ một linh hồn như y cũng vẫn đánh chết được Hắc Cốt Ngô Công. Nhưng lúc này Tu Thần đang có mặt, y hoàn toàn không phát huy được bất cứ thực lực nào.

Hồn thần nguyên của Thánh Tôn cảnh, vậy mà chẳng thể làm ra được hành động nào.

"Ăn đi, ăn xong rồi đi làm việc." Tu Thần phất tay, sau đó quay lại đình nghỉ mát.

Lệ Vô Hối kinh hoàng nhìn Hắc Cốt Ngô Công trước mắt, sau đó lại nhìn Tu Thần đang ở trong đình nghỉ mát cách đó không xa, lớn tiếng gào lên: "Tu Thần! Ngươi chết chắc rồi! Ngươi cấu kết với U Minh giới! Ngươi nhất định sẽ chết!"

Đương nhiên là Lệ Vô Hối không biết những chuyện đã xảy ra sau khi y bị nhốt vào luyện ngục.

"Ta chết cái gì mà chết? Thiên Nguyên đại lục đã là của ta cả rồi. Ngươi có ăn không? Không ăn thì để ta mang đi?" Tu Thần nhắc nhở.

"Ha ha! Ăn! Đương nhiên là ăn, tạ ơn đại nhân! Hồn thần nguyên này thật là mạnh mẽ, ta không thể nuốt chửng trong một lần được, phải từ từ tiêu hóa. Đại nhân, đợi ta một lát." Hắc Cốt Ngô Công nhe ra hàm ra răng sắc nhọn đáng sợ, cười ha hả nói.

"Tu Thần! Dù gì chúng ta cũng là đồng môn! Ngươi bắt ta chịu đau đớn trong luyện ngục đã đành, giờ lại còn muốn cho sinh vật U Minh giới cắn nuốt ta? Ngươi thực sự độc ác đến vậy sao?" Lệ Vô Hối run rẩy, kêu rên với Tu Thần.

Bị hành hạ trong luyện ngục thì ít nhất y còn sống, linh hồn ở đó vẫn còn có cơ hội chuyển bại thành thắng.

Nhưng bị sinh vật U Minh giới nuốt chửng thì y sẽ hoàn toàn biến mất.

Tu Thần chẳng buồn để ý đến Lệ Vô Hối, ngồi pha một ấm trà.

Lệ Vô Hối thấy Tu Thần tuyệt tình như thế, lập tức xoay người định chạy, nhưng cái miệng to tướng của Hắc Cốt Ngô Công đã ngoạm tới, trong nháy mắt nuốt sạch toàn bộ hồn thần nguyên của y.

"A... a..."

Tiếng kêu thảm thiết vang lên. Hoắc Cốt Ngô Công nhai nuốt linh hồn của Lệ Vô Hối với vẻ mặt hưởng thụ, khí đen trên cơ thể nó càng bốc ra đậm đặc hơn.

Tiếng kêu của Lệ Vô Hối ngày càng nhỏ đi, cuối cùng thì im bặt không còn tiếng động nào.

Nửa canh giờ sau, toàn thân Hắc Cốt Ngô Công bộc phát ra một cỗ khí thế hùng mạnh, sau đó thân thể nó nhanh chóng thu nhỏ lại. Một người đàn ông gầy trơ xương xuất hiện trước mặt Tu Thần.

Người này rất xấu, mắt tam giác, miệng rộng ngoác đến tận mang tai, nhìn trông vô cùng quái dị đáng sợ. Người hắn cao gầy, dường như không có tý thịt nào, da trực tiếp bọc vào xương luôn.

Một Lệ Vô Hối khiến nó lập tức đột phá lên cấp bảy.

Sinh vật ở U Minh giới, chỉ khi nào lên cấp bảy mới có thể hóa thành hình người.

Nhưng bình thường cũng không hóa thành hình thái con người. Bởi vì đối với chúng, nhân loại chỉ là đồ ăn và chất dinh dưỡng mà thôi, là giống loài thấp kém.

Ngươi đã nhìn thấy cường giả nhân loại ở Thiên Nguyên đại lục hóa thành hình dáng yêu quái bao giờ chưa?

Chưa bao giờ, từ trước đến nay chỉ có yêu quái mới bức thiết muốn hóa thành hình người mà thôi.

"Ha ha ha, đa tạ đại nhân! Đa tạ đại nhân!

Cho sữa thì chính là mẹ, lúc này Hắc Cốt Ngô Công mang ơn Tu Thần, mọi ân oán do bị hành hạ lúc trước đều tan thành mây khói!

Nếu chỉ dựa vào bản thân nói, có trời mới biết cần phải bao lâu nữa mới đột phá được cấp bảy? Hơn nữa nói không chừng còn chưa kịp đột phá đã bị hồn yêu khác xơi thịt rồi.

Tu Thần nhìn Hắc Cốt Ngô Công vừa xấu xí vừa hèn mọn trước mặt, mỉm cười, sau đó giơ tay bắt vào hư không.

"A..."

Lệ Vô Hối lại bất chợt xuất hiện ở trước mặt.

Hắc Cốt Ngô Công nhất thời trợn tròn mắt, sau đó tu vi của nó thụt giảm một cách nhanh chóng, nháy mắt lại quay về cấp sáu, hóa thành nguyên hình.

"Tu Thần! Ngươi là đồ ma quỷ! Ngươi là đồ ma quỷ! Sao lại hồi sinh ta?" Lệ Vô Hối sụp đổ gào khóc không thôi.

Nỗi đau đớn do bị Hắc Cốt Ngô Công từ từ cắn nuốt linh hồn còn khủng khiếp hơn chịu hành hạ trong luyện ngục gấp trăm lần. Khó khăn lắm y mới chết được, vậy mà chớp mắt lại hồi sinh?

Hắc Cố Ngô Công cũng ngơ ngác nhìn về phía Tu Thần.

Đại ca... ngươi đang giở trò gì vậy?

Cho hồn yêu trải nghiệm cảm giác cấp bảy thôi sao?

Sau khi trải nghiệm được mấy phút lại bắt ta quay về như cũ?

Tu Thần cười ha hả.

Thật ra hắn muốn thử xem linh hồn bị cắt nuốt còn có thể được mình hồi sinh nữa hay không. Bây giờ xem ra, việc này có thể làm được.

Nhưng nó sẽ khiến kẻ cắn nuốt bị tụt giảm tu vi về cấp cũ. Thiết lập này thật là thú vị!

"Ăn đi, chỉ muốn cho ngươi biết, nếu đã theo ta, thì cấp bảy hay cấp tám đều không thành vấn đề. Nhưng nếu phản bội ta, thì ngươi sẽ bị đánh về nguyên hình trong nháy mắt." Tu Thần nói với Hắc Cốt.

Hắc Cốt Ngô Công chẳng hiểu gì cả, lại quay sang nhìn về phía Lệ Vô Hối.

Lúc này Lệ Vô Hối đang sững sờ, cả người run rẩy chỉ vào Tu Thần, quát lên: "Ngươi... vì sao ngươi cứ phải đối xử với ta như vậy? Ngươi đã xử lý Thanh Viêm... Liệu có thể giết ta luôn được không? Coi như ta cầu xin đệ đấy, sư đệ!"

Tu Thần mặc kệ Lệ Vô Hối, chỉ búng tay một cái.

Dạ Lãng Thiên lập tức xuất hiện trước mặt y.

Lệ Vô Hối và Dạ Lãng Thiên nhìn thấy nhau, đều tỏ ra kinh ngạc.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất