Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 200: Thay đổi suy nghĩ, khế yêu thứ hai!

Chương 200: Thay đổi suy nghĩ, khế yêu thứ hai!

Hắc Cốt Ngô Công nhìn thấy Dạ Lãng Thiên, lập tức sợ mất vía!

Cao thủ Thánh Vương cảnh không phải là người mà một hồn yêu cấp sáu nhỏ nhoi như nó có thể trêu chọc vào!

Lệ Vô Hối còn đỡ, bởi vì y chỉ là linh hồn, hơn nữa còn bị Tu Thần trói buộc tu vi. Nhưng Dạ Lãng Thiên lại không bị hắn trói buộc.

Khí tức và uy áp thuộc về thực lực của Thánh Vương này khiến Hắc Cốt Ngô Công run lẩy bẩy, không dám lộn xộn.

Trong mắt nó, Tu Thần cũng là Thánh Vương, dù sao với đẳng cấp của nó, nó không thể biết được Thánh Vương có thực lực thế nào. Chỉ khí tức thôi đã khiến mình vô cùng hoảng sợ, gọi bố Thánh Vương cũng được.

"Ngươi... ngươi không phải là..."

Dạ Lãng Thiên chỉ vào Lệ Vô Hối, trên mặt tỏ ra khó tin.

"Lão thập! Lão thập, ngươi mau giúp ta khuyên sư đệ đi! Bảo hắn kết liễu ta đi! Đừng giày vò ta nữa được không? Ta van xin ngươi!" Lệ Vô Hối dường như nhìn thấy cứu tinh, vội vàng quỳ mọp xuống trước mặt Dạ Lãng Thiên, khóc lóc xin xỏ.

Dạ Lãng Thiên cứng đờ mặt, sau đó quay lại nhìn Tu Thần ở sau lưng. Vừa nhác thấy nụ cười của hắn, da đầu Dạ Lãng Thiên như muốn nổ tung.

"Hộc hộc!"

"Tiểu sư đệ, à không... Đại nhân! Ngài tha cho tiểu nhân đi, tiểu nhân biết mình sai rồi. Chỉ cần ngài tha cho tiểu nhân một mạng. Từ nay về sau tiểu nhiên nhất định sẽ nghe theo tất cả mệnh lệnh của ngài!"

Dạ Lãng Thiên quỳ ngay xuống chân Tu Thần, sau khi dứt lời còn dập mạnh đầu một cái.

Lê Vô Hối ngây dại nhìn cảnh đó. Hắc Cốt Ngô Công cũng không ngoại lệ.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Chẳng lẽ tên này cũng giống Lệ Vô Hối, là bại tướng trong tay vị đại nhân thần bí này?

Chẳng lẽ...

Một suy nghĩ vô cùng đáng sợ nảy ra trong đầu Hắc Cốt Ngô Công.

Đại nhân muốn cho ta ăn một Thánh Vương?

Ôi mẹ kiếp!

Nuốt không trôi đâu...

Linh hồn cấp bậc Thánh Vương đâu phải là thứ nó có thể cắn nuốt được.

Nhưng nếu thật sự được đại nhân cho thì dù có no chết nó cũng phải thử một chút!

Chết đói là gan bé, chết no là gan to!

"Lão thập... ngươi làm gì vậy? Hắn không phải là đệ tử của sư phụ sao? Là sư đệ của chúng ta mà. Ta phản bội sư phụ, nhưng ngươi có phản bội đâu?" Lệ Vô Hối hoảng hốt, không biết vì sao Dạ Lãng Thiên lại làm vậy.

Sau đó y mới để ý đến tu vi của Dạ Lãng Thiên.

"Ngươi... tu vi của ngươi... Sao lại lợi hại đến vậy?" Lệ Vô Hối hỏi.

"Câm miệng!" Dạ Lãng Thiên quay đầu lại quát Lệ Vô Hối ở sau lưng, sau đó tiếp tục cầu xin Tu Thần: "Đại nhân, cho tiểu nhân một cơ hội! Xin hãy cho tiểu nhân một cơ hội cuối cùng! Tôi nhất định sẽ thể hiện thật tốt!"

Tu Thần cười khẽ một tiếng: "Hồi sinh ngươi không phải là để ngươi xin tha. Được rồi, ngươi chết tiếp đi!"

"Không! Đừng! Đừng mà..."

Trong nháy mắt, Dạ Lãng Thiên lại hóa thành tro bụi, chết thêm một lần nữa.

Lệ Vô Hối sững sờ nhìn mọi chuyện xảy ra trước mắt, hiện giờ y hoàn toàn không biết mình phải làm gì tiếp theo.

"Hắn... hắn không phải là đệ tử mà sư phụ coi trọng nhất sao? Vì sao ngay cả hắn mà ngươi cũng giết?" Đôi mắt Lệ Vô Hối thất thần, y mờ mịt hỏi.

"Vậy là ngươi chưa biết rồi. Thập sư đệ này của ngươi chính là một trong hai vua của Thiên Nguyên đại lục. Biết hai vua là những gì không? Là Cửu Nguyên Thánh Vương. Có hai Cửu Nguyên Thánh Vương, và hắn là một trong hai người đó. Lúc trước sở dĩ ngươi quả quyết phản bội lão già như thế, ngoài suy nghĩ của cá nhân ngươi, thì hắn còn sử dụng thuật mê hoặc lên ngươi. Ngươi còn cầu xin hắn làm gì? Hắn chết nhiều lần lắm rồi." Tu Thần cười lạnh đáp.

Lệ Vô Hối ngồi bệt xuống đất, mất hồn mất vía, lẩm bẩm: "Không thể nào! Sao hắn lại là một trong hai vua? Vì sao? Vì sao hắn lại làm như vậy?"

"Việc ấy thì ngươi chưa cần phải biết. Thiết Đầu, đợi ta mời ngươi ăn à?" Tu Thần nhìn sang Hắc Cốt Ngô Công bên cạnh.

"Hả? À à! Vâng vâng! Đại nhân, ta ăn đây!" Hắc Cốt Ngô Công nói xong lại há miệng nuốt chửng Lệ Vô Hối vào bụng.

Thế là y lại bị ăn một lần nữa.

Lần này bị xơi tái, Lệ Vô Hối không hề phát ra bất cứ một âm thanh gì, có lẽ trái tim y đã tuyệt vọng như tro tàn, hoặc là vẫn còn bị vây trong nỗi khiếp sợ khi biết được thân phận thật sự của Dạ Lãng Thiên, chưa lấy lại được tinh thần.

Một canh giờ sau, Hắc Cốt Ngô Công lại một lần nữa tăng lên cấp bảy, hóa thành hình người xuất hiện trước mặt Tu Thần.

Lần này, cuối cùng nó cũng bội phục Tu Thần sát đất.

Linh hồn bị mình ăn mà còn tìm về được, sau đó khiến cảnh giới của mình giảm xuống trong chớp mắt.

Chỉ cần nó muốn trở nên mạnh mẽ không ngừng thì nó không bao giờ chạy thoát được lòng bàn tay của Tu Thần.

Huống hồ, còn có một linh hồn Thánh Vương cảnh có thể cắn nuốt được nữa. Nó biết Tu Thần gọi Thánh Vương ra đây là để cho nó xem.

Muốn trở nên mạnh mẽ chứ gì? Thế thì ngoan ngoãn nghe lời ta, ta sẽ cho ngươi thăng cấp bất cứ lúc nào.

Nếu không ngoan ngoãn lại mang lòng gian dối, thì ta sẽ thu hồi tất cả, đánh ngươi quay về nguyên hình trong chớp mắt.

Đây là thủ đoạn của Tu Thần.

"Đại nhân..."

Hắc Cốt Ngô Công cung kính cúi đầu, chắp tay thi lễ với Tu Thần.

"Nghĩ rõ ràng rồi chứ?" Tu Thần mỉm cười hỏi.

Hắc Cốt Ngô Công đáp bằng vẻ vô cùng trịnh trọng: "Đã nghĩ rõ rồi ạ. Tiểu nhân bằng lòng thần phục đại nhân trọn đời! Trong U Minh giới này, ngoại trừ những đại lãnh chúa kia, thì không ai có thể nói đến chuyện tuyệt đối ai toàn, ngày ngày đều phải sống trong hoảng sợ, lo âu. Nếu không phải tìm cách cắn nuốt kẻ khác để khiến mình trở lên lớn mạnh, thì sợ rằng mình chính là kẻ bị cắn nuốt. Được đại nhân coi trọng, là vinh hạnh của tiểu nhân!"

"Tiểu nhân chẳng hề có thân phận gì, chỉ dựa vào sự thận trọng của bản thân để đi được đến ngày hôm nay. Nhưng muốn tiến thêm nữa thì trừ phi được gia nhập vào tám đại thế lực, không thì chẳng khác nào người ngu nói chuyện viển vông. Hôm nay được đại nhân trao cơ hội, từ nay về sau, tiểu nhân nguyện ý đi theo bên cạnh đại nhân suốt đời!"

Tu Thần rót cho mình một chén trà, nhấp một ngụm rồi nói: "Muốn đầu quân về dưới trướng ta, yêu vật đều phải có khế ước..."

Tiger chính là con khế yêu đầu tiên.

Hắc Cốt Ngô Công chợt run lên, sau đó quỳ một gối xuống, thưa: "Tiểu nhân bằng lòng trở thành khế yêu của đại nhân!"

Trở thành khế yêu, sinh tử không còn nằm trong tay mình nữa. Nhưng nếu chủ của khế yêu là một người hùng mạnh thì nó sẽ có tiền đồ rộng mở.

Hắc Cốt Ngô Công không hề chần chừ chút nào, nó đã nhìn rất rõ thế cuộc rồi.

Không đồng ý thì Tu Thần vẫn có thể giết nó bất cứ lúc nào.

Mà đồng ý thì tiền đồ vô lượng!

Tương lai như thế này, một con hồn yêu cấp sáu nho nhỏ như nó không thể nhìn thấy được, nhỡ đâu một ngày nào đó có một con hồn yêu lợi hại đến khu vực này, thì kẻ bị nuốt chửng chính là nó.

Còn sống thì mới có tương lai, không phải sao? Nó đã nhìn thấy bản lĩnh hồi sinh của Tu Thần, trở thành khế yêu của hắn, ít nhất trước khi Tu Thần ngã xuống nó vẫn có thể sống tiếp được.

Hơn nữa vừa rồi còn nhìn thấy chất dinh dưỡng là một Thánh Vương trong tay Tu Thần. Nếu rơi vào miệng, thì chắc chắn nó cầm chắc cấp tám trong tay! Đương nhiên là để làm được điều đó thì nó phải bế quan tiêu hóa một khoảng thời gian rất dài.

Tu Thần gật đầu.

Hắn dường như lại nhìn thấy cảnh tượng lúc trước thu nhận Tiger.

Thời điểm ấy hắn mới chỉ có một chút lĩnh vực vô địch nho nhỏ mà thôi. Phát triển đến bây giờ, hắn đã nắm hoàn toàn Thiên Nguyên đại lục trong tay, thậm chí còn xâm nhập vào tận U Minh giới.

Hôm nay hắn thu nhận Hắc Cốt Ngô Công chính là thêm một sự khởi đầu mới.

Tính toán kỹ thì thực ra thời gian mới trôi qua chưa được hai năm.

Quá trình lập khế ước với Hắc Cốt Ngô Công cũng giống như Tiger hồi ấy, rất thuận lợi, không xảy ra bất cứ hành động kháng cự nào. Nó hoàn toàn thật lòng thật dạ quy về dưới trướng Tu Thần.

"Gọi ngươi là Hắc Cốt Ngô Công thì xa lạ quá. Từ nay về sau ngươi sẽ tên là Thiết Đầu." Tu Thần nói.

Tu Thần đặt tên từ trước đến nay đều dứt khoát, đơn giản như thế.

Hắc Cốt Ngô Công a một tiếng, ngơ ngác nhìn hắn.

Không phải là nó không thích, vì nó vốn đã có biệt hiệu là Thiết Đầu Ngô Công rồi, chỉ là hơi kinh ngạc mà thôi.

"Đại nhân. Vậy ta lập tức tới đầu quân cho Thành Không sao?" Thiết Đầu hỏi.

Tu Thần nhìn hồ Hắc Thủy, hai ngón tay gõ lên bàn trà theo nhịp điệu, chậm rãi nói: "Chúng ta đổi kế hoạch đi."

"Đổi kế hoạch?" Thiết Đầu sửng sốt hỏi lại.

"Để hắn tự tới tìm ngươi mời tham gia." Tu Thần nhếch miệng cười mang theo ý tứ sâu xa.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất