Chương 203: Thoải mái! Tâm trạng vô cùng thoải mái!
Phương thức chiến đấu của hồn yêu vô cùng đơn giản thô bạo.
Trực tiếp nuốt chửng! Chiến đấu một cách cứng rắn ngoan cường! Đánh đến mức thân thể của đối phương trở nên thối rữa, linh hồn rời khỏi thân thể, sau đó là ăn rồi luyện hóa!
Thiết Đầu và U Minh Hồn Mãng một đường điên cuồng đánh tới, những nơi mà chúng đi qua đều nứt toác sụp đổ.
Động tĩnh vô cùng lớn.
Tu Thần nhìn bụi mù cuồn cuộn ở phía xa xa, rồi hình ảnh núi cao sụp đổ, hắn không khỏi lắc đầu.
Đúng là không có kỹ thuật gì cả, tay không tấc sắt đánh nhau, trông có khác gì mấy tên mãng phu đâu chứ.
Nâng tay một cái, đối thủ lập tức tan thành tro bụi mới đã ghiền.
"Ầm!"
Một tiếng động long trời lở đất vang lên, toàn bộ hồ Hắc Thủy nháy mắt trở nên sôi sục, từng đợt sóng lớn cao mấy trăm thước phun trào cuồn cuộn.
Sau đó trời đất tối sầm lại.
Một con rết khổng lồ từ không trung bay tới, rơi xuống hồ Hắc Thủy.
Tu Thần híp mắt, mặt hồ đang cuồn cuộn dâng trào lập tức bình tĩnh như lúc đầu, sau đó đầu của Thiết Đầu từ dưới nước ngoi lên.
Giỏi thật, toàn bộ não trái đều tan nát, khí tức hỗn loạn, ắt hẳn là bị thương rất nặng.
"Đại... Đại nhân... Ta sắp không xong rồi, đến ngài, tên này đúng là rất hung hãn, nếu cứ đánh như vậy thì sớm hay muộn gì ta cũng bị nó nuốt sạch." Trong lòng Thiết Đầu vẫn còn sợ hãi, nó thở dốc nói.
Tu Thần vung tay một cái.
Thiết Đầu lập tức hóa thành hình người đứng ở bên cạnh Tu Thần.
"Nhân loại? Tại sao nơi này lại nồng đậm hơi thở của sinh linh như vậy?"
U Minh Hồn Mãng tới hồ Hắc Thủy, thân thể khổng lồ nhìn như một tòa núi lớn, khí tức u ám tà ác nhào tới trước mặt.
Nó cũng bị thương, chỗ bụng bị cắn tạo thành một cái lỗ lớn, lộ rõ xương rắn lành lạnh ở bên trong.
"Thiết Đầu Ngô Công, ngươi thế mà lại đi cấu kết với nhân loại? Biến nơi này trở thành nơi ở của sinh linh? Ngươi chán sống rồi đúng không!" Ánh mắt của U Minh Hồn Mãng vô cùng tham lam, nóng bỏng nhìn chằm chằm Tu Thần.
Đời này nó còn chưa được nếm qua mùi vị máu thịt của nhân loại, thậm chí cũng chưa từng cắn nuốt linh hồn của sinh linh.
Đối với hồn yêu mà nói, linh hồn và thân thể của sinh linh quả thực là món ngon nhất, chính là cái loại ngửi một chút khí tức thôi cũng đủ chảy nước miếng rồi.
Thiết Đầu cười lạnh một tiếng, nói: "Bản lĩnh của đại nhân nhà ta vô cùng phi thường, ta đây là biết xem xét thời thế. Hiện tại cho ngươi hai lựa chọn, hoặc là quy thuận ký kết khế yêu với đại nhân, hoặc là chết để cho ta cắn nuốt!"
U Minh Hồn Mãng giống như nghe thấy câu chuyện cười buồn cười nhất thế giới, nó không ngừng cười ha ha
"Sợ là sọ não của ngươi bị ta đánh hỏng rồi đúng không? Chẳng lẽ ngươi không biết tình huống của nhân loại ở bên trong U Minh giới sao? Ta nhìn không thấu tu vi của tên tiểu tử này, nhưng chắc chắn cũng không lợi hại là bao. Kể cả hôm nay ta không nuốt các ngươi, sớm muộn gì các ngươi cũng sẽ bị những hồn yêu khác cắn nuốt, còn kêu ta gia nhập với các ngươi? Ngoại trừ tám vị lãnh chúa, toàn bộ hồn yêu cấu kết với nhân loại chính là tối kỵ! Thiết Đầu, ngươi đúng thật là đầu sắt!" U Minh Hồn Mãng cười dữ tợn nói.
"Đại nhân vật có thể bước vào U Minh giới, tạo ra nơi ở cho sinh linh, vậy mà ngươi dám nói tu vi không lợi hại là bao?" Vẻ mặt của Thiết Đầu chứa đầy sự giễu cợt.
"Vậy thì như thế nào? Ta đã gia nhập vào tầng lớp bộ hạ của lãnh chúa Thành Không. Ngọc giản hồn yêu ở trong tay y, chỉ cần ta xảy ra chuyện, y sẽ ngay lập tức biết được, đến lúc đó trực tiếp đánh tới, các ngươi chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ!" U Minh Hồn Mãng có vẻ vô cùng ung dung ngạo mạn, không có một chút sợ hãi nào, vẻ mặt giống như nó ăn bọn họ chắc rồi.
Thiết Đầu nghe thấy lời này của U Minh Hồn Mãng, ánh mắt sáng lên, nhìn về phía Tu Thần kích động nói: "Đại nhân, chuyện tốt! Không nghĩ tới tùy tiện dẫn một con đi ra, lại có thể thu hoạch được nhiều như vậy! Chơi chết nó thì Thành Không sẽ tới đây!"
Tu Thần mỉm cười nhìn U Minh Hồn Mãng, nói: "Những điều ngươi nói vừa rồi là thật?"
U Minh Hồn Mãng nháy mắt một cái, đầu có chút không đủ dùng.
Ta khoác lác nói với các ngươi ta là thuộc hạ của Thành Không, không sợ thì thôi đi? Còn trở nên phấn khởi là sao?
Là do các ngươi đã ngốc thành chó, hay là do ta xem không hiểu thế giới này?
Thành Không đó!
Một trong những vị lãnh chúa của bát đại Hồn Vực! Tu vi Thông Thiên!
Các ngươi vậy mà muốn dẫn y tới đây? Não tàn hử?
"Chẳng lẽ ngươi còn mong đợi lãnh chúa Thành Không sẽ tới đây hay sao?" U Minh Hồn Mãng vô cùng kinh ngạc hỏi.
Tu Thần chậm rãi đứng dậy, Thiết Đầu bên cạnh vội vã tránh ra, nó đang vô cùng hưng phấn.
"Ngươi chỉ cần nói cho ta biết những lời ngươi vừa nói là thật hay giả là được rồi." Tu Thần lãnh đạm nói.
"Nhân loại vô tri, ta thấy ngươi đúng là muốn đi tìm đường chết! Được rồi! Lão tử thành toàn ngươi!"
U Minh Hồn Mãng nhe răng cười một tiếng, thân thể to lớn chớp nhoáng đánh về phía Tu Thần.
Sau đó, Tu Thần vung tay lên.
"Ầm!"
Trong lúc thân thể của U Minh Hồn Mãng đang chạy như điên, bỗng nhiên lại đâm sầm vào, giống như có một bức tường trong suốt xuất hiện ở giữa không trung, cả người nó kề sát ở phía trên.
"Ngươi... Làm sao có thể?" U Minh Hồn Mãng vô cùng hoảng sợ nhìn Tu Thần, lần va chạm này đã khiến nó cảm thấy thân thể của mình giống như chuẩn bị vỡ nát đến nơi.
"Rầm rầm rầm!"
"A — ngừng — ngừng lại —"
Sau đó, thân thể của U Minh Hồn Mãng giống như ở trong một chiếc lồng thủy tinh hình vuông, ở bên trong đấu đá lung tung, trên dưới trái phải.
Mỗi một lần va chạm, thân thể đều sẽ vỡ một mảng lớn, tiếng kêu thảm thiết xẹt qua chân trời không dứt bên tai.
Thiết Đầu đứng ở một nhìn thấy cảnh này, khóe miệng không khỏi giật giật một chút.
Nó nhớ lại lúc vừa mới bắt đầu, mình cũng bị Tu Thần ngược đãi như vậy, quả thực ngược đến nỗi muốn nghi ngờ cuộc đời này.
Tu Thần cảm thấy không sai biệt lắm, ngay sau đó đưa tay nắm lấy không trung.
Lình hồn của U Minh Hồn Mãng trực tiếp bị kéo ra ngoài, trói buộc ở trước mặt Tu Thần, còn thân thể to lớn kia đã chìm vào bên trong hồ Hắc Thủy.
Nhìn thấy linh hồn của U Minh Hồn Mãng, ánh mắt của Thiết Đầu lập tức sáng lên. Nếu mình có thể cắn nuốt nó, Tu Thần nhất định sẽ tăng vọt. Nếu nhiều hơn mấy trăm cái nữa, lên cấp tám sẽ không thành vấn đề.
Hiện tại nó cũng không muốn để Thành Không qua đây trước, nó muốn giúp Tu Thần “lùa quái”! Sau đó mình đi theo đằng sau mông uống canh là đủ rồi.
"Cảm giác như thế nào?" Tu Thần nhìn linh hồn của U Minh Hồn Mãng trước mặt, khẽ cười một tiếng hỏi.
Lúc này U Minh Hồn Mãng đã bị dọa sợ đến mức muốn hồn phi phách tán, nó kinh hoàng tuyệt vọng nhìn Tu Thần, tất nhiên đến một câu cũng không nói được.
"Đại nhân, hồn yêu rời khỏi thể xác cũng không tính là tử vong, chỉ có cắn nuốt luyện hóa, ngọc giản hồn yêu ở trong tay Thành Không mới có thể vỡ vụn." Thiết Đầu mở miệng nói.
Nghe thấy lời nói của Thiết Đầu, thần hồn của U Minh Hồn Mãng không khỏi run lên, nó run giọng cầu xin tha thứ: "Đại nhân... Đại nhân ta sai rồi! Ta không biết trời cao đất rộng, ngài tha cho ta đi! Ta đồng ý trở thành khế yêu của ngài! Ta đồng ý giống với Thiết Đầu... À không đúng, là giống với Hắc Cốt Ngô Công để ngài tùy ý sử dụng, phụ tá ngài! Chỉ xin ngài có thể tha mạng cho ta!"
Tu Thần đã nghe qua rất nhiều lời cầu xin tha thứ, hắn sớm đã miễn dịch từ lâu, có giá trị lợi dụng thì tất nhiên hắn sẽ cân nhắc một chút. Nhưng mà không có, thậm chí hồn yêu giống như U Minh Hồn Mãng vẫn có thể dắt Thành Không tới, vậy đương nhiên phải quả quyết giết chết rồi.
"Ăn đi." Tu Thần lãnh đạm nói.
Vẻ mặt của Thiết Đầu tỏ rõ sự vui mừng, lúc này mới bao lâu chứ! Lại cắn nuốt thêm một hồn yêu cấp bảy!
Hạnh phúc!
Thật sự là quá hạnh phúc!
Bây giờ Thiết Đầu cảm thấy quyết định của bản thân thật sự rất sáng suốt!
Lúc trước mấy trăm năm cũng không nuốt được một hồn yêu cấp sáu, hiện tại trong vòng một ngày thôi, thế nhưng có thể cắn nuốt hai cái! Thậm chí còn có một con tương đương với hồn yêu cấp tám!
Thoải mái!
Tâm trạng vô cùng thoải mái!
"Tạ ơn đại nhân! Tạ ơn đại nhân! Vậy ta sẽ không khách khí nữa!" Ánh mắt của Thiết Đầu nóng bỏng nhìn U Minh Hồn Mãng, sau đó thành khẩn xoa xoa tay rồi vung một chưởng về phía U Minh Hồn Mãng.
Nháy mắt, tiếng kêu thê lương thảm thiết của U Minh Hồn Mãng truyền khắp tám phương.