Chương 204. Đợi vi sư ăn chân gà đã rồi lại từ từ nói tiếp
"Thoải mái quá đi..."
Khi Thiết Đầu hoàn toàn cắn nuốt xong U Minh Hồn Mãng, không nhịn được mà kêu một câu.
Lần cắn nuốt này cũng không giúp nó tăng lên một cảnh giới, nhưng lại có sự cải thiện về mặt thực lực rất rõ ràng.
Đánh chết U Minh Hồn Mãng cấp bảy, khiến cho Tu Thần nhận được một trăm nghìn điểm lĩnh vực, tất cả đã được mở rộng trong nháy mắt.
Cuối cùng cũng vượt qua hồ Hắc Thủy, nhưng mà tình hình bên ngoài giống như Thiết Đầu đã nói, không có sự tồn tại của những hồn yêu khác, hoàn toàn trống rỗng.
"Đại nhân, giết chết U Minh Hồn Mãng này rồi, vậy có chắc Thành Không sẽ tới đây không?" Thiết Đầu đi đến bên người Tu Thần, hỏi một cách hào hứng.
Tu Thần liếc mắt nhìn đối phương, lúc này Thiết Đầu cảm thấy linh hồn mình run lên, nó cười gượng một tiếng, lùi lại một bước rồi đứng đằng sau Tu Thần.
"Khoác lác, nó vốn dĩ chưa hề tiến vào Đệ Bát Hồn vực, tiếp tục đi." Tu Thần lạnh giọng nói.
Vừa rồi đọc được ký ức của U Minh Hồn Mãng, làm gì có chỗ nào gia nhập vào Đệ Bát Hồn vực đâu, thậm chí nó còn chưa bao giờ được nhìn thấy mặt của Thành Không trong suốt cả cuộc đời mình.
Chém gió chém chết cả bản thân luôn.
"Tên này..." Thiết Đầu cũng không nói nên lời.
Thậm chí còn có chút đồng cảm với U Minh Hồn Mãng kia.
Nếu ngươi nói ngươi không khoác lác về chuyện đó ngay từ đầu, thì phỏng chừng đại nhân cũng sẽ không thu phục ngươi.
Bây giờ thì hay rồi, ba hoa lên tận trời, thốt ra cả mấy lời hung ác, vậy thì đừng nghĩ đến chuyện được hồi sinh nữa.
"Tiếp tục câu cá đi, ta đã đặt một Tuyệt Mệnh cấm chế ở nơi này rồi, ngoài ngươi ra thì bất cứ hồn yêu nào khác tiến vào đều sẽ bị chém chết." Tu Thần nói.
Thiết Đầu hơi sửng sốt, sau đó nhỏ giọng hỏi: "Đại nhân, ngài chuẩn bị rời đi sao?"
Nói thật, không có Tu Thần không trấn thủ ở nơi này, trong lòng nó vẫn có chút hoang mang.
Lỡ như Tuyệt Mệnh cấm chút mất hiệu lực thì sao?
Nó ngược lại không phải sợ bản thân sẽ bị cắn nuốt, dù sao thì Tu Thần cũng có khả năng phục sinh.
Nó sợ bị hành hạ như một con chó mà thôi, khi nó cắn nuốt hồn yêu, cảm giác đau đớn của những linh hồn đó chẳng dễ chịu gì cho cam.
"Ta còn có việc, đi đây." Tu Thần khoát tay, sau đó cơ thể biến mất ngay tại chỗ.
Khi hắn trở lại núi Thiên Tử cũng đã là hoàng hôn.
Nhóm người Kinh Như Tuyết vẫn đang học cách sử dụng thành thạo thuật pháp thần thông do Tu Thần truyền thụ, còn Thượng Cung Cẩn thì đã đi bế quan tu luyện, nàng muốn vứt bỏ hoàn toàn công pháp trước kia, tu luyện thành công công pháp hoàn toàn phù hợp với bản thân nàng.
"Đại nhân."
Tiger đi tới.
"Bao lâu rồi?" Tu Thần hỏi.
"Đã ba canh giờ rồi ạ, vẫn một mực quỳ dưới chân núi." Tiger đáp.
Tu Thần gật gật đầu.
Hiện giờ Cơ Viêm và Phần Vũ đang quỳ dưới chân núi, lúc trước Tu Thần ở U Minh giới nên không để ý đến bọn họ, nhưng cho dù có biết cũng sẽ không quay về từ U Minh giới vì bọn họ.
Tu Thần cũng đã mấy ngày không thấy hai người này rồi.
Giao tình cũng không tính là sâu đậm, nhưng mà tính cách của hai người họ vẫn tương đối hợp với khẩu vị của Tu Thần.
Bóng hình Tu Thần chợt lóe lên, rồi xuất hiện trước mặt hai người.
"Đại nhân!"
"Đại nhân!"
Cơ Viêm và Phần Vũ nhìn thấy Tu THần, vội càng gọi.
"Sao? Quỳ ở sơn môn miếu Thiên Thần là có ý gì?" Tu Thần lạnh nhạt hói.
Sắc mặt hai người hoảng hốt, sau đó Cơ Viêm cười gượng rồi nói: "Xin đại nhân bớt giận, ta và Phần Vũ cũng không có ý gì khác, chỉ là hiện giờ hình như sơn mạch Thiên Loan đang bị ngài giam cầm, nên không thể ra ngoài được, tiểu nhân muốn đi học hỏi kinh nghiệm với Phần Vũ, đại nhân có thể mở một cửa để chúng ta ra ngoài một chút..."
Tu Thần nhướng mày.
Hắn ngược lại quên mất chuyện này.
Trận đại chiến trước còn phải diễn trò với Thanos, sợ rằng sẽ phá hỏng núi Thiên Tử, cho nên hắn mới dứt khoát bảo vệ sơn toàn bộ sơn mạch Thiên Loan, sau khi sự việc kết thúc thì cũng quên mất tiêu.
"Được rồi, các ngươi có thể ra ngoài." Tu Thần giải trừ giam cầm.
"Đa tạ đại nhân!"
Hai người vội vàng nói lời cảm ơn.
Tu Thần nhìn hai người họ, sau đó nói: "Tại sao đột nhiên muốn đi ra ngoài rèn luyện vậy? Không phải ở sơn mạch Thiên Loan cũng tốt hay sao? Nơi này vẫn an toàn."
Phần Vũ cười khổ một tiếng rồi nói: "Chúng ta đều là những người đã chết rồi lại sống, sống rồi lại chết, sau đó lại sống lại rất nhiều lần, vốn dĩ cũng đã coi nhẹ mấy thứ như sinh tử rồi, nghĩ đến tu vi thông thiên của đại nhân ngài, vậy trước kia chắc chắn ngài cũng đã trải qua rất nhiều lần rèn luyện, thiên phú của hai người chúng ta có hạn, mà thọ nguyên của hắn lại ngắn hơn yêu quái chúng ta, nếu còn không đột phá nữa, thì phỏng chừng ta phải nhặt xác giúp hắn mất, cho nên mới nghĩ hai người cùng đi ra ngoài lang bạt một chút, dùng hết khả năng để cải thiện bản thân."
"Thực lực tăng lên được một chút, đến lúc đó cũng không ngại mời đại nhân chỉ giáo một phần." Cơ Viêm ngượng ngùng gãi đầu, cười nói.
Cơ Viêm vẫn luôn là một người thành thật.
Tu Thần mỉm cười, đáp: "Chúng ta gặp nhau, cũng xem như có duyên, vậy ta sẽ ban thưởng một đợt tạo hóa cho các ngươi."
Cơ Viêm và Phần Vũ biến sắc, nhìn Tu Thần với vẻ không dám tin.
"Đại nhân... Ngài nói thật sao?" Giọng nói của Cơ Viêm run rẩy.
Cho đến nay hắn ta vẫn luôn muốn được gia nhập vào thế lực của Tu Thần, sau đó nhận được cơ duyên ban ân, nhưng hắn ta cũng biết bản thân mình không có tư cách đó.
Nghĩ tới, nhưng lại chưa bao giờ hy vọng.
"Ta mong sau này có thể dùng được các ngươi." Tu Thần mỉm cười.
Sau đó cơ thể hai người Cơ Viêm và Phần Vũ bắt đầu hiện ra hồng quang, huyết mạch thiên phú được thay đổi xong xuôi trong nháy mắt.
Đối với Tu Thần mà nói, những thứ như điểm hóa tư chất này quả thực đơn giản như uống nước vậy, cũng chỉ là việc của một suy nghĩ mà thôi.
Tặng cho hai người họ một đợt tạo hóa, nói không chừng sau này còn có thể dùng bọn họ.
Với tu vi hiện giờ của họ còn không đủ để tặng một đầu người cho hắn.
Sau khi điểm hóa xong, Tu Thần trực tiếp rời đi.
Cơ Viêm và Phần Vũ nhìn vào đôi tay run rẩy của mình một cách kích động, lệ nóng tràn ra, vô cùng cảm động.
Sau đó hai người cùng quỳ xuống, dập mạnh đầu chín cái về phía núi Thiên Tử.
...
Trở về Thiên Trì Viên Bàn, Kinh Như Tuyết và Phương Nhuế Nhuế đang đợi hắn.
"Thầy!" Phương Nhuế Nhuế nhìn thấy Tu Thần thì vui vẻ chạy tới chỗ hắn.
"Con có câu hỏi ạ!" Phương Nhuế Nhuế giơ tay lên rồi nói.
Kinh Như Tuyết và Tiger ở một bên không nhịn được mà cười ra tiếng.
Phương Nhuế Nhuế quay đầu nhìn về phía sau một cách nghi hoặc, cô bé hoài nghi hỏi: "Muội nói sai sao? Muội thật sự có câu hỏi mà..."
Tu Thần gõ lên đầu cô bé, cười đáp: "Nói đi, ngươi có câu hỏi gì."
"Thầy ơi, thần thông Đại Hoàng Tịch Diệt thầy cho hình như không đúng lắm, thầy xem thử đi ạ."
Phương Nhuế Nhuế nói xong, toàn thân lóe lên tia máu, sau đó bàn tay nhỏ bé đẩy một cái.
"Ầm ầm ầm..."
Chỉ thấy trong không trung, từng đường hỏa diễm màu đỏ như sóng biển lao nhanh đi một cách mãnh liệt, bước qua từng tấc không gian, tản ra khí tức hủy diệt mạnh mẽ.
Mí mắt Tu Thần giật một cái, lập tức vung tay lên.
Trong phút chốc, hỏa diễm màu đỏ biến mất không còn thấy tăm hơi ngay lập tức.
"Nha đầu thối, ngươi muốn phá núi Thiên Tử sao?" Tu Thần tức giận mắng.
Phương Nhuế Nhuế le lưỡi, nói một cách tủi thân: "Người ta chỉ muốn để thầy xem giúp thôi mà, thần thông Đại Hoang Tịch Diệt của con hình như không giống của thầy.”
Kinh Như Tuyết cũng mang theo vẻ mặt nghi hoặc.
Những gì nàng sử dụng cũng khác với của Phương Nhuế Nhuế.
Khi thần thông Đại Hoang Tịch Diệt được thi triển, hàng nghìn dặm không gian sẽ bị hóa thành dòng chảy sa mạc, bắt đầu ăn mòn từng lớp từng lớp, làm sao có thể lửa cháy ngập trời như Phương Nhuế Nhuế được.
Tu Thần trừng mắt nhìn.
Sau đó nói một cách nghiêm túc: "Ừm, chuyện này cũng dễ giải thích thôi, đợi vi sư ăn chân gà rồi sẽ từ từ nói với ngươi một lúc lâu."