Chương 202: Ngươi nhanh lên đi, lão phu phải chạy trốn rồi!
Sắc mặt của Tư Mã Liệt Dương có chút khó coi.
Gã bây giờ đã là cưỡi hổ khó xuống, không thể quay đầu được nữa rồi, chỉ có thể đi theo Thiên Nguyên Tử trên cùng một con đường.
Đã từng hối hận, nhưng hối hận thì cũng vô dụng.
Sau khi gã nghe theo sự cám dỗ của Thiên Nguyên Tử thì đồng nghĩa với việc đã không còn đường để quay về nữa rồi.
"Chỉ cần ở trong Cách Nguyên trận thì y sẽ không phát hiện ra được." Thiên Nguyên Tử nói.
Mí mắt của Tư Mã Liệt Dương không khỏi nhảy một cái, vẻ mặt của gã chứa đầy sự cay đắng: "Tuy nói là vậy, nhưng chỉ sợ sẽ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn. Hiện giờ không biết Thiên Nguyên đại lục đã xảy ra biến cố gì, Tống Hoàng Đình nổi trận lôi đình, điều tra kỹ toàn bộ tán giới, sẽ không phải là hóa thân của ngươi gây ra chuyện gì ở Thiên Nguyên đại lục chứ?"
Thiên Nguyên Tử hít sâu một hơi, ánh mắt xa xôi nhìn chằm chằm vách nham thạch trước mặt, nhổ ra một câu: "Rốt cuộc tiểu tử thúi này đã nhận được kỳ ngộ gì? Lão phu mới đi mà nó đã bay lên trời? Lúc chưa đi thì nó có khác gì một đứa trẻ con đâu chứ..."
"Gì cơ?" Tư Mã Liệt Dương không hiểu những lời này của Thiên Nguyên Tử là có ý gì, nghi ngờ nhìn lão hỏi.
Thiên Nguyên Tử xua tay một cái, nói: "Không có gì. À đúng rồi, có tin tức của Dạ Lãng Thiên chưa? Chúc Cửu U sẽ không thật sự mang nó tới đây chứ?"
Tư Mã Liệt Dương lắc đầu nói: "Không có, ta đoán chừng Tống Hoàng Đình đã triệt để chia cắt Thiên Nguyên đại lục và U Minh giới rồi. Lối đi giữa hai giới không tồn tại, tất nhiên Chúc Cửu U sẽ không thể đến tìm Dạ Lãng Thiên."
“Chúc Cửu U này cũng là một đại nhân vật, ngươi phải cẩn thận đề phòng y, ta phỏng đoán còn có người khác đứng sau lưng bọn họ." Thiên Nguyên Tử nói.
Tư Mã Liệt Dương nhướng mày một cái, nhỏ giọng hỏi: "Ý của ngươi là sau lưng y, còn có một người tồn tại giống như ngươi?"
Thiên Nguyên Tử cười ha ha, nói: "Hiện tại nó chỉ là một suy đoán của ta mà thôi. Ta có một đệ tử tên là Chu Thiên Thành, thiên tư ngu dốt, nhưng sau lần ngộ hại ở Thiên Nguyên đại lục năm đó, nó đã hiến tế thần nguyên cho Chúc Cửu U để đổi lấy thiên tư bậc chín."
Tư Mã Liệt Dương nheo mắt, không thể tin được nhìn Thiên Nguyên Tử nói: "Vị đệ tử kia của ngươi lúc hiến tế tu vi đến cảnh giới nào rồi?"
"Chưa đến Thánh Tôn." Thiên Nguyên Tử trả lời.
"Không thể nào, không có thần nguyên của Thánh Tôn, sao có thể hiến tế để đổi lấy thiên tư bậc chín? Tối đa cũng chỉ có thể đến bậc tám mà thôi, tại sao Chúc Cửu U phải làm một cuộc mua bán lỗ vốn như vậy?" Tư Mã Liệt Dương chợt lắc đầu nói.
Người khác không biết, nhưng gã là đại lãnh chúa của Đệ nhất Hồn vực ở U Minh giới, tất nhiên vô cùng rõ ràng.
Hiến tế, là một loại trao đổi đồng giá.
Thiên tư bậc chín sao có thể nói đổi là đổi được? Không thần nguyên hiến tế không đầy đủ, như vậy đây chính là một cuộc mua bán lỗ vốn!
Lỗ vốn, đồng nghĩa với việc sẽ tạo ra tổn thương và hao tổn đối với bên mua.
Dựa theo sự hiểu biết của gã đối với Chúc Cửu U, y tuyệt đối sẽ không làm như vậy, trừ khi sau lưng có bí mật gì khác.
"Cho nên đây cũng là lý do vì sao Chúc Cửu U hiện tại cấp bách muốn đưa Dạ Lãng Thiên tới U Minh giới, bên trong nhất định là có ngụ ý gì đó!" Thiên Nguyên Tử cười tủm tỉm nói.
Tư Mã Liệt Dương híp mắt, trong đầu không ngừng suy nghĩ.
Gã trầm tư trong chốc lát, sau đó mới nói: "Ý của ngươi là kẻ đứng sau lưng Dạ Lãng Thiên và Chúc Cửu U là cùng một người, bây giờ Chúc Cửu U đang vội vã che giấu điều gì đó?"
"Suy đoán mà thôi, không có bằng chứng thì không thể kết luận một cách liều lĩnh được. Vẫn là câu nói kia, Tống Hoàng Đình sẽ không phát hiện ra hóa thân này của lão phu, ngươi nên làm gì thì cứ làm cái đó đi." Thiên Nguyên Tử nói.
Tư Mã Liệt Dương muốn nói thêm gì nữa, nhưng thấy Thiên Nguyên Tử đã nhắm mắt quy tức, gã bèn thở dài một hơi, xoay người rời khỏi.
Sau khi Tư Mã Liệt Dương rời khỏi, Thiên Nguyên Tử mở mắt một lần nữa, trong ánh mắt toát ra một tia vui mừng, đồng thời còn có cả sự nghi ngờ, cảm xúc tương đối phức tạp.
"Người tới từ Địa Cầu thật sự lợi hại như vậy sao? Thằng nhóc con, bây giờ Tống Hoàng Đình đã chặt đứt lối đi giữa hai giới, ngươi có thể đến U Minh giới tìm lão phu không? Nếu có thể, vậy thì ngươi mau nhanh lên đi, chẳng mấy chốc lão phu sẽ cao chạy xa bay. Thần nguyên của hóa thân này cũng không thể rơi vào tay của Tống Hoàng Đình, không thì sẽ hao tổn hơn vạn năm tu vi mất." Thiên Nguyên Tử cười khẽ một tiếng, sau đó tiếp tục nhắm mắt ngồi thiền.
...
Bây giờ Thiết Đầu đang đứng trước một núi xương khô.
Đây đã không phải là địa bàn của nó nữa rồi.
Thứ đang sống ở đây chính là một hồn yêu cấp bảy, U Minh Hồn Mãng.
Nhiệm vụ của nó hiện tại chính là lấy hồ Hắc Thủy làm trung tâm, từng bước xưng bá ra bên ngoài.
Thần cản giết thần, phật cản giết phật!
Dẫn tới sự chú ý của Thành Không - lãnh chúa của Đệ bát Hồn vực.
Nó cũng không biết vì sao Tu Thần muốn nó tới gần Thành Không, nhưng mà hiện tại nó đã trở thành khế yêu của Tu Thần, hai người đều là lợi ích cộng đồng, vậy thì cũng không có gì phải do dự cả.
Trái lại nếu như mình bị hồn yêu lợi hại nào đó cắn nuốt, Tu Thần sẽ hồi sinh, sau đó nó sẽ tiếp tục xuất hiện.
"Thiết Đầu Ngô Công, không nghĩ tới ngươi đã lên được cấp bảy rồi."
Núi xương khô trước mặt Thiết Đầu bỗng nhiên run rẩy kịch liệt. Xương khô phía trên rơi xuống từng khối từng khối một, sau đó một thân thể to lớn xuất hiện ở trước mặt Thiết Đầu.
Toàn bộ núi xương khô này chính là U Minh Hồn Mãng.
Thiết Đầu ngẩng đầu nhìn U Minh Hồn Mãng, nhếch miệng cười một tiếng.
Nhớ năm đó nó còn bị tên này đuổi giết đến độ tè ra quần, suýt chút nữa đã bị U Minh Hồn Mãng cắn nuốt.
Hôm nay, mình thế nhưng đứng ở trước mặt nó muốn giết chết nó. Thiết Đầu bỗng nhiên cảm thấy có gì đúng không thật, cảm giác giống như là đang nằm mơ vậy.
"Lần này ta đến đây, đúng là để giải quyết ân oán giữa hai chúng ta." Thiết Đầu nói.
Mắt rắn cực đại dựng đứng của U Minh Hồn Mãng nhìn chằm chằm Thiết Đầu, nó chợt khinh bỉ cười lớn: "Không biết ngươi dẫm phải vận cứt chó gì cắn nuốt tăng lên tu vi, nhưng mà ngươi cho rằng ngươi sẽ là đối thủ của ta sao? Ngươi mới cấp bảy được bao lâu chứ? Còn ta cấp bảy đã được bao lâu? Giết ngươi dễ như trở bàn tay, chẳng qua bây giờ ta phải đi xử lý mấy chuyện khác, không rảnh quan tâm đến ngươi, từ đâu tới thì cút về chỗ đó. Tu luyện cũng không dễ dàng gì, phải biết quý trọng."
Thiết Đầu ngoẹo đầu nhìn U Minh Hồn Mãng đang cười nhạo mình, sau đó bỗng nhiên hóa thành bản thể, một con Hắc Cốt Ngô Công to lớn xuất hiện, kích thước cũng không kém U Minh Hồn Mãng là bao.
"Gào!"
Cũng không nhiều lời, trực tiếp đánh tới.
"Muốn chết!"
U Minh Hồn Mãng không nghĩ đến Thiết Đầu Ngô Công bây giờ đã trở nên quả quyết tàn bạo như vậy, một lời không hợp bèn trực tiếp đánh tới, nó cũng tức giận cực kỳ.
Nhớ năm đó nó còn đuổi giết Thiết Đầu Ngô Công đến nỗi tè ra quần, bây giờ đã trèo lên đầu mình đi tiểu rồi!
Hai hồn yêu cấp bảy cứ thế hung ác lao vào đánh nhau.
Bên kia, Tu Thần còn đang uống trà ở đình nghỉ mát bên cạnh hồ Hắc Thủy.
Thiết Đầu Ngô Công đi đối phó U Minh Hồn Mãng, chắc chắn là không giết được đối phương, thậm chí còn bị đối phương giết ngược.
Tuy rằng cảnh giới giống nhau, nhưng về mặt thực lực vẫn có sự khác biệt.
Kẻ mới biết nói thì sao có thể chửi mắng được bằng kẻ có thể xuất khẩu thành thơ.
Thứ hắn muốn chính là để cho Thiết Đầu gây thù hận ở khắp nơi rồi “lùa” quái tới đây, sau đó hắn sẽ đối phó bọn chúng.
Khiến danh tiếng của Thiết Đầu trở nên nổi bật, đến lúc đó Thành Không tất nhiên sẽ chú ý tới bên này.
Cướp lấy Đệ bát Hồn vực chính là bước đầu tiên mà Tu Thần phải làm, nhưng sách lược lần này của hắn lại không giống mấy lần trước.
Hắn muốn thu nhận Thành Không, sau đó đẩy gã ra ngoài, còn mình thì điều khiển ở trong tối, làm một đại lão đứng sau tấm màn.
Thành Không chính là bia đỡ đạn giúp hắn xâm nhập U Minh giới.
Hắn không tin lãnh chúa của tám đại Hồn vực sẽ chung sống hòa bình với nhau, thế giới này làm gì có cách nói sẽ yên vị đứng ở một góc chứ? Còn không phải là bởi vì thực lực không đủ sao?
Tất cả mọi người đều sẽ có dã tâm, chỉ là bởi vì thực lực không đủ nên mới che giấu mà thôi.
Dĩ nhiên, nếu như Thành Không thật sự trung thành thề sống chết không theo, vậy thì đổi sang người khác.
Nhân tài đâu đâu chẳng có, Tu Thần xưa nay sẽ không lo lắng vấn đề này.
"Ầm ầm..."
Lúc này, phương xa truyền đến một tiếng động rất lớn, toàn bộ mặt đất đều trở nên run rẩy.
Tu Thần nhấp một hớp trà, ngẩng đầu nhìn lại.
Đến rồi.