Chương 205. Chân tướng của thế giới, U Minh Tam Đầu Khuyển!
Tu Thần đọc toàn bộ ký ức đã lấy được một lần, cuối cùng cũng nhận được một lời giải thích.
Đó chính là thiên tài thuật pháp.
Đơn giản mà nói thì chính là sau khi học được cách sử dụng thuật pháp thần thông của người khác, thì thuật pháp được sử dụng là cấp một, mà sau khi Phương Nhuế Nhuế học được lại chính là cấp hai, thậm chí còn cao hơn.
Chính là thiên phú tăng cường thuật pháp thần thông vô hạn.
Thật đáng kinh ngạc!
Mỗi một đồ đệ dường như đều rất khó lường.
Kinh Như Tuyết là thiên tài tự sáng tạo ra công pháp, Phương Nhuế Nhuế là thiên tài tăng cường thuật pháp thần thông, còn về Thượng Cung Cẩn, tuy hiện tại chưa nhìn ra, nhưng kiếp trước người ta mạnh lắm đó!
Đệ nhất thánh nữ của Vũ Hóa Thần Triều trên Thiên giới.
Thiên giới ở đâu?
Một trong chín đại Nguyên giới!
Trên Tán giới là Tử giới, mà trên Tử giới chính là Nguyên giới.
Tích phân chia ra làm chín, chín này chính là chín đại Nguyên giới.
Thế giới nguyên thủy, gốc rễ của vạn giới.
Nghe qua thì khá là trâu bò.
"Thật sao?" Phương Nhuế Nhuế nghe lời giải thích của Tu Thần, ánh mắt lập tức sáng rực lên, mà Kinh Như Tuyết ở một bên cũng mang theo vẻ mặt hâm mộ.
Năng lực của tăng cường thuật pháp thần thông này chính là liều thuốc hay cần thiết để vượt cấp giết người.
Tu vi giống nhau, thuật pháp thần thông giống nhau, Phương Nhuế Nhuế sử dụng lại lợi hại hơn hẳn ngươi, có thể hành hạ ngươi.
"Vi sư còn cần phải lừa ngươi nữa sao?" Tu Thần trợn mắt nhìn Phương Nhuế Nhuế, nói.
Phương Nhuế Nhuế lập tức cười hì hì, dựa vào người Tu Thần làm nũng, nói: "Nhuế Nhuế lợi hại cũng là nhờ có thầy chỉ bảo, thầy hãy đợi nhé, đợi Nhuế Nhuế lợi hại rồi, sẽ giúp thầy đánh kẻ địch, thầy không cần tự mình ra tay nữa."
Kinh Như Tuyết ở một bên cũng nói: "Thưa thầy, con cũng sẽ nỗ lực tu luyện, cố gắng hết sức để có thể trợ giúp thầy.”
Cho tới nay, khoảng cách giữa các nàng và Tu Thần quá lớn, những kẻ địch đối mặt với tu Thần hoàn toàn không phải là người mà thực lực của các nàng có thể ứng phó được, đặc biệt là người vốn dĩ có tâm tư nhạy cảm giống như Kinh Như Tuyết, sẽ cảm thấy bản thân mình rất vô dụng, thấy thẹn với sự bồi dưỡng của Tu Thần.
Cố gắng tu luyện để nâng cao tu vi là suy nghĩ duy nhất của các nàng hiện tại.
Tu Thần nhéo nhéo gương mặt nhỏ nhắn mềm mại của Phương Nhuế Nhuế rồi cười đáp: "Cứ bình tĩnh, đừng nóng vội, đợi vi sư phá vỡ Tán giới này, đến lúc đó chúng ta sẽ đi đến Tử giới, sẽ có chỗ cho các ngươi phát huy."
Đối với người của Tử giới mà nói, tiểu thế giới còn nhiều thiếu sót, sau khi người tu luyện ở tiểu thế giới ra ngoài, rất khó có thể nâng cao tu vi.
Nhưng đối với Tu Thần mà nói, những chuyện này vốn dĩ không thành vấn đề.
"Thầy ơi, cái gì gọi là Tán giới vậy ạ?" Phương Nhuế Nhuế tò mò hỏi.
Tiger và những con tiểu yêu khác ở bên cạnh cũng nhìn qua.
Kinh Như Tuyết không bao giờ nói chuyện bên ngoài cho bọn họ biết, chủ yếu là không muốn bọn họ tiếp xúc với những điều này vào lúc này.
Tu Thần cân nhắc một chút, hiện tại tu vi của bọn họ quá thấp, không cần thiết phải giải thích quá nhiều.
"Tán giới chính là tiểu thế giới, hiện tại nơi chúng ta đang ở chính là một tiểu thế giới, sau đó thì bên cạnh tiểu thế giới này còn có vài tiểu thế giới khác nữa." Tu Thần mở miệng đáp.
"Hả? Lằng nhằng thật đó." Phương Nhuế Nhuế gõ gõ đầu mình.
"Chính là thế giới này của chúng ta thực ra là do người khác sáng tạo ra, bên ngoài còn có những thế giới khác nữa, các ngươi hãy nỗ lực tu luyện, tiếp đến sau này sẽ đi đến thế giới chân chính ngoài kia cùng với vi sư." Tu Thần giải thích.
"Hả?"
Ở đây ngoài Kinh Như Tuyết ra, thì ánh mắt của tất cả những người khác đều trợn tròn, bộ dáng không dám tin.
Sự đả kích này đối với Phương Nhuế Nhuế còn nhỏ tuổi vẫn còn tốt chán, nhưng đối với Tiger mà nói thì chuyện này thực sự khiến nó choáng váng cả người.
Cả đời này của nó chưa bao giờ nghĩ đến bản thân sẽ là người của một tiểu thế giới, càng không nghĩ đến việc thế giới này lại do người khác sáng tạo ra.
Hoàn toàn không có cách nào tin được, làm thế nào mà một người có thể sáng tạo ra một thế giới như thế này.
Núi sông ao hồ, các loài sinh vật, còn có cả mặt trăng mặt trời, những tu luyện giả mạnh mẽ và yêu quái, những thứ này đều được sáng tạo ra hay sao? Bản thân mình chỉ là con chim nhỏ trong lồng? Hoàn toàn không thể chấp nhận được.
"Vậy có phải người sáng tạo ra thế giới này rất lợi hại hay không? Thầy ơi, người có thể đánh bại được hắn không ạ?" Phương Nhuế Nhuế bĩu môi, hỏi với sự buồn bực.
Chẳng ai muốn trở thành thú cưng được người khác nuôi dưỡng hết, ngay cả một đứa trẻ sáu tuổi cũng sẽ không thấy vui vẻ, càng đừng nói đến những người như Tiger.
Tu Thần xoa đầu nhỏ của Phương Nhuế Nhuế, cười đáp: "Yên tâm đi, thầy của ngươi là vô địch mà."
"Đúng! Thầy chính là vô địch!" Phương Nhuế Nhuế ngẩng đầu, quơ nắm tay nhỏ rồi đáp.
"Ối..."
Tiger kêu lên một tiếng thảm thiết.
Cơ thể trực tiếp bay đi rất xa.
Khi Phương Nhuế Nhuế vung nắm tay, cái chân nhỏ cũng đá một cái, Tiger đang ngồi bên cạnh cô bé, một cước không kịp trở tay này đã trực tiếp đá bay nó.
Mọi người đều cười thành tiếng.
Tiger ngồi dậy, gãi gãi đầu ngại ngùng.
Chủ yếu là chẳng ai có lòng phòng bị khi ở trên núi Thiên Tử hết, thể xác và tinh thần đều thả lỏng và thoải mái vô cùng, làm sao mà biết đột nhiên bị một cước như vậy được chứ...
"Xin lỗi nha Tiger...." Phương Nhuế Nhuế nói lời xin lỗi.
"Không sao, không sao." Tiger vội vàng xua tay, sau đó liếc nhìn Tu Thần có chút chột dạ.
Tu vi của nó phải trên Phương Nhuế Nhuế, vậy mà lại bị cô bé tập kích đá bay đi, đây có thể nói là một bước lùi!
Con hổ dũng cảm và cẩn thận bây giờ đã bắt đầu không cẩn thận, dũng cảm nữa rồi!
"Gần đây, tính cảnh giác của ngươi giảm xuống rồi đấy." Tu Thần nói.
Tiger hoảng hốt, vội vàng đáp: "Thuộc hạ biết sai, sau này nhất định sẽ không xảy ra chuyện này nữa."
Tu Thần mỉm cười, sau đó đẩy Phương Nhuế Nhuế ra, đứng dậy nói: "Được rồi, các ngươi tự chơi đi, trong khoảng thời gian này vi sư phải đi làm một chút chuyện, phải rèn luyện thì xuống núi rèn luyện, đợi Thượng Cung Cẩn bế quan ra ngoài thì các ngươi đi xuống núi cùng nhau đi, mau chóng cải thiện thực lực, đến lúc đó vi sư sẽ đưa các ngươi tới thế giới khác chơi một chút."
"Thế giới khác?" Phương Nhuế Nhuế lập tức đứng dậy, nói với vẻ mặt hào hứng: "Là rời khỏi tiểu thế giới sao ạ?"
"Đúng, cho nên phải tu luyện cho tốt vào." Tu Thần vỗ vỗ đầu cô bé, sau đó cơ thể biến mất ngay tại chỗ.
Ngay sau đó, hắn lại trở về U Minh giới.
Lúc này, xung quanh hồ Hắc Thủy bị hơn một nghìn con hồn yêu bao vây, mà toàn thân Thiết Đầu đều chi chít những vết thương và sẹo.
Cầm đầu đối phương là một con Tam Đầu khuyển cấp bảy.
Thoạt nhìn ba cái đầu vô cùng dữ tợn, răng nanh dài nhọn nhô ra khỏi miệng, thân hình cao hơn ba mét thoạt nhìn có chút to lớn, trên người mặc áo giáp màu đen.
Phía sau con Tam Đầu Khuyển là một đám hồn yêu cấp sáu.
"Xem ra ngươi đã nhận được kỳ ngộ nào đó, vậy mà vẫn còn có thể có sự xuất hiện của sinh linh chi địa trong U Minh Giới này." Một chân của con Tam Đầu Khuyển giẫm lên đầu Thiết Đầu, nhe rằng cười nói.
Thiết Đầu quay đầu nhìn về phía sau một cách khó khăn.
Còn cách mười mét nữa! Chỉ còn cách mười mét nữa thôi là tới được cấm chế mà Tu Thần đã nói!
Thế nhưng hiện giờ nó đã hoàn toàn không thể động đậy được nữa, đừng nói là mười mét, một phân cũng không được.
"Nói đi, sao lại có sinh linh chi địa này? Cố ý dụ chúng ta tới nơi này rốt cuộc là có âm mưu gì?" Tam Đầu Khuyển nói, một chân giẫm xuống.
Toàn bộ phần đầu bên phải của Thiết Đầu lún xuống rồi nát bấy trong nháy mắt, sau đó linh hồn bị Tam Đầu Khuyển dùng bàn tay tràn ngập sát khí màu đen kéo ra.
"Ặc... Á..."
Thiết Đầu phát ra một tiếng kêu thảm đầy đau đớn, linh hồn của nó bị xé đến biến dạng, sẽ vỡ vụn ngay lập tức.