Chương 207: Ở trong bóng tối quá lâu, trái tim cũng biến thành màu đen rồi!
So với Thiên Nguyên đại lục nhiều thế lực rắc rối phức tạp thì U Minh giới có vẻ như đơn giản hơn rất nhiều.
Tám đại Hồn vực, tám đại lãnh chúa.
Dưới trướng mỗi lãnh chúa lại có từ mười đến mười tám thống lĩnh cấp bậc khác nhau. Sau đó những thống lĩnh này lại có thế lực của riêng mình, nhưng không có địa bàn tuyệt đối. Khác hẳn với Thánh Tôn cảnh trên Thiên Nguyên đại lục, mỗi người nắm giữ một Thánh vực riêng.
Cách bố trí ấy liên quan đến cách thức tu luyện của bọn chúng. Đó chính là cắn nuốt và không ngừng cắn nuốt. Không gia nhập thì cứ chờ bị cắn nuốt đi. Tu vi thấp thì cũng chỉ chờ kẻ khác cắn nuốt mà thôi.
Hồn yêu giống như Thiết Đầu, co đầu rụt cổ trong khu Hắc Thủy, tu vi cấp sáu sớm muộn gì cũng bị cắn nuốt.
Thế giới này chính là hiện thực tàn khốc. Tuy Thiên Nguyên đại lục cũng là một thế giới cá lớn nuốt cá bé, nhưng nó được thành lập dựa trên việc tranh đoạt tài nguyên.
Ngươi là một phàm nhân, hoặc là một người tu vi Tụ Khí cảnh, ngoan ngoãn ở trong tông môn không tranh giành với đời hoặc là sống cả một đời trong nhân gian về cơ bản đều không có việc gì.
Nhưng dưới này thì khác, không mạnh mẽ thì chỉ có con đường chết, đợi trở thành chất dinh dưỡng cho kẻ khác, hoàn toàn không có nhân tính.
Trần Mưu không dẫn người chạy tới khu Hắc Thủy ngay. Lão không phải đồ ngu, với tu vi của Thành Không, chỉ cần liếc mắt là nhìn ra mọi chuyện ở khu Hắc Thủy. Vì sao gã còn muốn mình qua đó?
Chắc chắn là trong này có điều gì mờ ám, thậm chí là nguy hiểm.
Nhưng nguy hiểm đến mức độ nào?
Thành Không không dám tự mình tới, mà phái một kẻ gánh tội thay như lão đến đó tìm hiểu tình hình giúp gã.
Trần Mưu là lão quỷ thành tinh sống mấy vạn năm rồi, cho nên rất tiếc mạng.
"Đại nhân, chúng ta vẫn chưa đi sao?" Một thuộc hạ thấy Trần Mưu cầm hắc phù trong tay im lặng không lên tiếng, bèn nhỏ giọng hỏi.
Thuộc hạ của thống lĩnh Hồn vực đều là người của chính thống lĩnh đó, không liên quan gì đến đại lãnh chúa cả. Đương nhiên là vì chênh lệch thực lực, nên mặc dù trong tay đại lãnh chúa không có quân thân cận cũng không ai dám phản bội.
Trần Mưu lắc hắc phù trong tay, đáp: "Không vội, ngươi dẫn người từ từ chạy tới khu Hắc Thủy. Ta còn có việc phải làm, sẽ đuổi theo sau."
Thuộc hạ kia sửng sốt, tuy trong lòng có nghi hoặc, nhưng không dám nói thêm gì nữa, xoay người dẫn thuộc hạ rời đi.
Đợi đám tay chân đi khỏi, Trần Mưu lập tức bóp nát hắc phù trong tay. Hắc phù bốc lên một luồng khói đen, vấn vít quay tròn trên không trung, sau đó một bóng đen xuất hiện trước mặt lão.
"Ngươi nên biết, Tru Hoán hắc phù không thể tùy ý sử dụng. Tốt nhất là ngươi nên cho ta một câu giải thích hợp lý." Bóng đen kia lạnh giọng nói.
Trần Mưu hơi tái mặt, đáp: " U Minh Tam Đầu Khuyển vừa bị giết, vẫn chưa biết ai là hung tủ. Vừa rồi Thành Không bảo ta đến khu Hắc Thủy điều tra. Ta nghĩ gã đã phát giác được gì đó, nhưng không dám tự mình qua đấy."
Bóng đen im lặng một lát, sau đó nói: "Ngươi khẳng định đây không phải là mưu kế của Thành Không?"
Trần Mưu lắc đầu: "Ta rất hiểu gã, con người gã vô cùng thận trọng, hễ gặp phải chuyện gì bản thân không thể nắm chính xác thì hắn sẽ không bao giờ đích thân ra mặt. Lần này, Đệ Bát Hồn vực triển khai lục soát hiện tượng lạ trên toàn lãnh thổ. Có lẽ vụ giết hại Tam Đầu Khuyển chính là hiện tượng lạ đó!"
"Ngươi cho bao nhiêu thuộc hạ qua đó?" Bóng đen hỏi.
Trần Mưu sửng sốt, ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, trong giọng nói mang theo sự run rẩy: "Ba vạn..."
"Trước khi bọn chúng tiến vào khu Hắc Thủy ngươi hãy tiêu diệt toàn bộ đi, không để lại một kẻ nào sống sót truyền tin cho Thành Không biết. Người có thể xâm chiếm toàn bộ Thiên Nguyên đại lục, mấy tiểu lãnh chúa chúng ta có thể trở thành đối thủ của người ta được sao? Ngươi phái người đến đó trước chẳng khác nào tuyên chiến, đến lúc đó không còn đường sống mà quay về đâu." Bóng đen trầm giọng nói.
Trần Mưu tái mét mặt, ba hồn yêu vừa rồi là chủ lực trong đội quân thân cận của lão. Bọn chúng cứ thế chết đi vì một nhân vật chưa biết hay sao?
Lão tiếc nuối, thậm chí còn vô cùng đau lòng, nhưng lại không dám chống đối mệnh lệnh của bóng đen.
"... Vì sao chúng ta không báo cáo lên vị đại nhân ở bên trên kia?" Trần Mưu run rẩy, dè dặt đưa ra câu hỏi, sợ mình hỏi vấn đề vượt quyền sẽ dẫn tới họa sát thân.
Bóng đen cười lạnh vài tiếng, đáp: "Tông chủ vốn nói chỉ cần phát hiện ra hiện tượng gì khác thường là phải lập tức báo cáo. Vậy mà hôm nay Thành Không đã phát hiện ra tình huống lạ, vì sao không lập tức báo cáo lên mà lại cho ngươi đi điều tra trước?"
"Việc này..." Trần Mưu không trả lời được.
Lão đã nghĩ đến vấn đề này, cho nên mới bóp nát Tru Hoán hắc phù.
"Người ở trong bóng tối quá lâu, trái tim cũng biến thành màu đen rồi." Bóng đen cười khẩy một tiếng.
Tám đại lãnh chúa từng là đệ tử tâm phúc của Tống Hoàng Đình, tiền đồ vô cùng rộng mở. Nhưng đến thế giới này, tương lai của bọn chúng đã bị hủy hết. Dù có quay trở lại Lưu Vân Tiên tông trên Tử giới, cũng không thể nào phát triển được nữa.
Luân hồi trong U Minh giới một ngày còn chưa thành, thì bọn họ vĩnh viễn không thể nào lấp đầy những chỗ thiếu sót.
Nhưng luân hồi dễ dàng thành công vậy sao?
Tám mươi mốt Tử giới có bao nhiêu tông môn đủ thực lực để có thể sáng tạo ra luân hồi trong Tán giới?
Chỉ đếm được trên đầu ngón tay mà thôi.
Cho nên trong tám lãnh chúa của U Minh giới có một vài lãnh chúa không còn giữ được suy nghĩ ban đầu như lúc được chọn tiến vào đây nữa rồi.
Thậm chí bọn họ còn mang theo nỗi căm hận. Bọn họ hận Tống Hoàng Đình, bởi tiền đồ vốn tốt đẹp, nay lại bị hủy bởi U Minh.
Khi hiện tượng lạ xuất hiện, quả thực là bọn họ đã gắng sức thăm dò, nhưng lại không phải điều tra thật lòng thật dạ. Cho nên dù phát hiện ra bọn họ cũng sẽ không báo cáo cho Tống Hoàng Đình.
Ít nhất là hiện giờ Thành Không đã không làm vậy. Gã không lựa chọn báo cáo lên trên đầu tiên, mà phái thuộc hạ đi điều tra, đồng thời dặn đi dặn lại không được tấn công đối phương, điều tra rồi là lập tức quay về.
"... Thuộc hạ nên làm thế nào?" Trần Mưu hỏi mà lòng đắng ngắt.
Lão chỉ là một nhân vật nhỏ nhoi mà thôi, một hồn yêu xương khô mà thôi, không thể nào suy đoán ra được trong lòng các đại lãnh chúa này rốt cuộc đang suy nghĩ đều gì.
"Tiêu diệt toàn bộ thuộc hạ của ngươi trước khi bọn chúng tiến vào khu Hắc Thủy, sau đó đợi ở bên ngoài. Ta sẽ tự mình đi xem." Bóng đen của nam tử ra lệnh.
Tự mình đi?
Trần Mưu giật thót tim, vô cùng lo lắng nhìn về phía bóng đen.
"Có thể gặp nguy hiểm hay không? Thành Không cũng vì sợ mình gặp nguy hiểm cho nên mới không dám tự mình đến. Chỉ sợ thực sự sẽ có biến số, đến lúc đó đại nhân bị thương thì được một mất mười."
"Không đâu, trong lòng ta nắm chắc rồi." Bóng đen đáp.
Trần Mưu khẽ gật đầu, ôm quyền hành lễ: "Thuộc hạ tuân lệnh. Thuộc hạ sẽ đợi đại nhân ở bên ngoài khu Hắc Thủy."
"Đi thôi, nhớ phải hành động bí mật một chút, đừng để sót tên nào." Bóng đen trầm giọng dặn dò.
Trần Mưu lại đáp một tiếng. Sau đó bóng đen nam tử lập tức biến mất.
Trần Mưu từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt vô cùng mờ mịt.
Giờ phút này lão không thể nhìn thấu đám đại lãnh chúa kia muốn làm gì nữa. Giấu giếm bề trên chính là tội lớn. Tống Hoàng Đình mà nổi trận lôi đình, chỉ sợ tất cả hồn yêu đều phải chịu tai ương.
"Thôi được rồi, nhân vật nhỏ như ta dù sao cũng chỉ là quân cờ hi sinh mà thôi. Đi một bước nhìn một bước vậy." Trần Mưu thở dài một tiếng, sau đó nhanh chóng lướt về phía khu Hắc Thủy.
Hiện giờ lão cần phải tự tay diệt toàn bộ thế lực của mình trước khi đến được khu Hắc Thủy, không chừa lại mống nào!