Chương 208. Có tin ta tát ngươi một phát chết tươi không?
Hồ Hắc Thủy, trong đình nghỉ mát bên bờ, Tu Thần vẫn đang ngồi ở đó.
"Ngươi lại thua rồi." Tu Thần nói.
Thiết Đầu gãi đầu cười khổ: "Đại nhân, ngài cũng phải nhường tiểu nhân chút chứ? Tiểu nhân vừa mới học, đả kích như vậy sẽ khiến tiểu nhân nghi ngờ chỉ số thông minh của bản thân."
Hai người họ đang chơi cờ năm quân.
Việc Tu Thần cần làm lúc nào là ôm cây đợi thỏ. Nhưng hắn không ngờ Thành Không lại thận trọng đến mức này.
Tu Thần không đợi được Thành Không, nhưng lại đợi được một nhân vật khác.
"Được rồi, có khách tới." Tu Thần đột nhiên nói.
Thiết Đầu cả kinh, đứng bật dậy đi tới đứng ở phía sau Tu Thần. Nhưng hắn nhìn bốn xung quanh không hề phát hiện ra bất cứ ai.
"Ra đi. Những kẻ thích giở trò thần bí ở trước mặt ta đều chết hết. Lúc ta nói xong những lời này mà ngươi vẫn trốn không xuất hiện, thì ngươi sẽ đi theo vết xe đổ của bọn chúng đấy." Tu Thần nhàn nhạt nói.
Hắn còn chưa dứt lời, một bóng đen đã xuất hiện ngay trước mặt.
Tu Thần liếc nhìn đối phương, sau đó nhếch miệng cười.
"Ta đang đợi Thành Không, không ngờ lại đợi được lãnh chúa Đệ Tam Hồn vực. Thật bất ngờ! Thật bất ngờ!"
Thiết Đầu nhìn thấy bóng đen nam tử trước mặt, hai mắt trợn tròn.
Lãnh chúa Đệ Tam Hồn vực? Phó Nham Du? Đây là nhân vật còn lợi hại hơn cả Thành Không!
Sao hắn ta lại xuất hiện ở đây? Dựa theo lý mà nói, không phải là Thành Không tới đây trước sao?
Trong tích tắc, vô số câu hỏi nghi hoặc hiện ra trong đầu Thiết Đầu.
"Có thể ngồi xuống được không?" Phó Nham Du lên tiếng hỏi.
Tu Thần đưa tay mời: "Ngồi đi."
Phó Nham Du ngồi trước mặt Tu Thần, liếc nhìn bàn cờ, sau đó nói: "Không ngờ ngươi lại biết thân phận của ta. Nói vậy, có lẽ ngươi cũng biết lần này ta tới không phải là để đối địch với ngươi."
Thiết Đầu đứng đằng sau, khóe mắt hơi giật một cái.
Vậy là muốn cấu kết với đại nhân sao?
Thật là to gan lớn mật...
Một con hồn yêu không có tiền đồ như ta đi theo Tu Thần chắc chắn là sự lựa chọn đúng đắn nhất. Nhưng ngươi thì khác! Đại lãnh chúa Đệ Tam Hồn vực, quyền cao chức trọng, tiền đồ vô lượng, sao cũng phải lấy lòng đại nhân chứ? Chẳng lẽ ngươi biết mình không phải là đối thủ của đại nhân sao?
Không phải chứ?
Trong ấn tượng của Thiết Đầu, các đại lãnh chúa là những sinh linh hết sức thù hằn giới bên ngoài. Năm đó có một lão già xuất hiện, còn bị lãnh chúa Đệ Nhị Hồn vực Chúc Cửu U truy sát toàn U Minh giới, cuối cùng phải hợp sức với các lãnh chúa khác mới tiêu diệt được lão nhân loại kia.
Dù gì các ngươi cũng là đại lãnh chúa cơ mà, phải giữ vững chủ định ban đầu chứ? Nhất định phải thề sống thề chết chống lại kẻ xâm lược chứ? Không thì ta không được nuốt các ngươi rồi.
"Rồi sao?" Tu Thần nhàn nhạt hỏi.
Phó Nham Du ngẩn người, nhìn thật sâu vào Tu Thần, đáp: "Tống Hoàng Đinh hôm qua đã ra lệnh tra xét nghiêm ngặt kẻ xâm lược U Minh giới, một khi phát hiện ra tình hình bất thường thì phải lập tức báo cáo..."
"Ta biết rồi, ta không thích dông dài, ngươi nói điểm chính đi." Tu Thần trực tiếp ngắt lời đối phương.
Trong đôi mắt đen kịt, sâu thăm thẳm của Phó Nham Du hiện lên vẻ tức giận, giọng nói của hắn ta cũng trở nên âm u hơn: "Ta biết thực lực của ngươi chắc chắn rất lợi hại. Nhưng nơi này ít ra vẫn là tiểu thế giới của Tống Hoàng Đình. Nếu để hắn phát hiện ra, chỉ sợ kế hoạch của ngươi sẽ bị trì hoãn, thậm chí còn trực tiếp khai chiến với Tống Hoàng Đình. U Minh giới chính là do nguyên đan của hắn hóa thành. Hắn nắm giữ toàn bộ pháp tắc thế giới. Giao chiến trong tiểu thế giới của hắn sẽ khiến ngươi vô cùng bất lợi."
Tu Thần cảm thấy buồn cười, nhìn Phó Nham Du với ánh mắt hứng thú: "Ngươi đi gọi hắn xuống đây, bảo Tu Thần ta đang ở chỗ này đợi hắn. Ngươi xem hắn có dám tới không?"
Ồ...
Thiết Đầu thầm hít một hơi khí lạnh.
Chính bản thân hắn cũng không biết vì sao sau khi nghe Tu Thần nói câu này, cả người lại cảm thấy vô cùng sảng khoái! Quả là sung sướng đến tận linh hồn!
Còn Phó Nham Du lại giật thót tim. Hắn không biết rốt cuộc thực lực của Tu Thần đến đâu, càng không biết Tống Hoàng Đình đã từng giao thủ với Tu Thần.
Trong nhận thức của hắn, người từ nơi khác đến tiểu thế giới, đánh nhau với chủ nhân của tiểu thế giới đó là một chuyện vô cùng thua thiệt. Bởi vì pháp tắc chi lực của nơi này nằm trong tầm kiểm soát của người khác.
Nhưng nghe Tu Thần nói câu vừa rồi, dường như hắn hoàn toàn không sợ Tống Hoàng Đình. Có vẻ như trước kia hai người còn từng giao thủ, sau đó Tống Hoàng Đình không địch lại được Tu Thần.
Thực sự lợi hại đến vậy sao?
Trong lòng Phó Nham Du không dám tin tưởng lắm, nhưng hắn ta không thể biểu lộ ra ngoài.
Có thể thần không biết quỷ không hay biến hòn đảo này thành sinh linh chi địa trong U Minh giới, thậm chí hôm qua Phó Nham Du còn đi khám xét toàn bộ U Minh giới mà cũng không phát hiện ra, chứng tỏ rằng người thần bí trước mắt này chắc chắn là có thủ đoạn.
Ít nhất, Phó Nham Du hết sức rõ ràng rằng mình không phải là đối thủ của Tu Thần.
"Cả gan hỏi một câu, rốt cuộc Thiên Nguyên đại lục đã xảy ra chuyện gì?" Phó Nham Du thấp thỏm hỏi một câu.
Đại khái hắn ta đã đoán được đầu mối, nhưng không dám khẳng định.
Lối đi thông giữa U Minh giới và Thiên Nguyên đại lục đã bị hủy, chắc chắn là xảy ra chuyện gì đó khó lường. Nghiêm trọng nhất là Tống Hoàng Đình mất đi quyền kiểm soát Thiên Nguyên đại lục trong tay, cũng mất luôn cả tiểu thế giới kia.
"Bị ta lấy mất mà thôi. Ta cũng chuẩn bị chiếm cả U Minh giới rồi. Còn nghi vấn gì không?" Tu Thần ung dung trả lời.
Thiết Đầu ở sau lưng nuốt nước bọt đánh "ực" một tiếng, giành được thành tựu khủng bố như vậy, mà đại nhân lại nói ra một cách nhẹ nhàng như thế! Thiết Đầu phục sát đất, mình không chọn nhầm đại lão rồi.
Con ngươi Phó Nham Du co lại, tuy trong lòng hắn ta đã sớm có chuẩn bị, nhưng khi nghe Tu Thần chính miệng nói ra vẫn cảm thấy vô cùng chấn động.
Tên này thực sự nhổ lông trên đầu cọp sao?
Lưu Vân Tiên tông cũng chỉ có tổng cộng năm tiểu thế giới thôi, mà U Minh giới này lại là trung tâm quan trọng nhất! Nếu U Minh giới cũng bị mất thì các thế giới khác sẽ lập tức sụp đổ. Đến lúc đó tất cả đều rơi vào tay Tu Thần.
Cướp đi một tiểu thế giới của tông phái Tử giới, việc này còn nghiêm trọng hơn cả thù giết cha, không khác nào triệt đi toàn bộ tương lai của Lưu Vân Tiên tông.
"Đại nhân cũng biết Lưu Vân Tiên tông?" Phó Nham Du hỏi, giờ phút này hắn còn thay đổi cả cách xưng hô đối với Tu Thần.
Tu Thần khẽ cười một tiếng: "Rác rưởi."
Thiết Đầu: "..."
Phó Nham Du: "..."
Câu trả lời trực tiếp này của Tu Thần thiếu chút nữa làm Phó Nham Du chết nghẹn, khiến hắn ta không biết đằng sau phải nói tiếp về chuyện gì nữa.
"Đại nhân, Đệ Bát Hồn vực này là địa bàn của Thành Không. Ngài có thể theo ta đến Đệ Tam Hồn vực để nói chuyện không?" Phó Nham Du nhỏ giọng hỏi.
Thế giới này chỉ có hai loại người, một là thật sự phách lối, hai là giả vờ phách lối.
Phó Nham Du đã gặp vô số người, hắn ta có thể nhìn ra được vẻ tự tin và bá đạo lộ ra từ ngôn ngữ và biểu cảm của Tu Thần là thật hay giả.
Một người có thể khinh thường Lưu Vân Tiên tông, đối kháng được với sự tồn tại như Tống Hoàng Đình, khiến hắn không khỏi rung động.
Hắn ta không muốn ở mãi cái nơi quỷ quái này nữa, ngoại trừ tám vị lãnh chúa ra, thì tất cả đều là hồn yêu!
Đối với hắn ta mà nói, ở nơi này còn ghê tởm, buồn nôn hơn là ở trong chuồng lợn!
Cho dù giới hạn tu vi bị chặn lại, hắn ta cũng không muốn sống ở nơi này!
Thế nhưng chỉ cần Tống Hoàng Đình và Lưu Vân Tiên tông còn tồn tại thì cả đời này hắn ta đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi cái nơi quái quỷ này.
Lưu Vân Thiên tông sẽ không phái người linh tinh xuống đây thay thế vị trí của bọn họ. Dù sao phái thêm một đệ tử Thiên Nguyên Tôn Giả cảnh xuống đây chẳng khác nào phế đi một người, tổn thất quá lớn.
Cho nên hắn ta muốn dựa vào Tu Thần để rời khỏi nơi này!
"Không đi."
Nhận được lời mời của Phó Nham Du, Tu Thần từ chối thẳng thừng, dứt khoát.
Đùa gì thế? Bảo ta rời khỏi đây?
Nếu không phải nể ngươi tràn đầy khát vọng quy hàng trong lòng, thì có tin ta tát ngươi một phát chết tươi rồi không?