Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 209. Ta mang các ngươi giết tới Lưu Vân Tiên tông

Chương 209. Ta mang các ngươi giết tới Lưu Vân Tiên tông

Một tiếng không đi này của Tu Thần khiến cho tình huống trở nên có phần lúng túng.

Khóe miệng Phó Nham Du co giật, nhìn Tu Thần nói: "Đại nhân, ta dùng thân phận lãnh chúa Đệ Tam vực chân thành mời ngài qua làm khách. Ta cảm thấy mục đích của hai tông môn chúng ta giống nhau, có thể hàn huyên một chút."

"Lời như vậy, ta không thích nói lần thứ hai." Tu Thần liếc mắt nhìn Phó Nham Du, giọng điệu trở nên lạnh lùng.

Toàn thân Phó Nham Du đột nhiên run lên, thời điểm ánh mắt hắn ta đối diện với Tu Thần, thì cả linh hồn giống như bị xé rách vậy, làm cho sắc mặt hắn ta lập tức trở nên vô cùng tái nhợt.

"Dạ dạ dạ, tiểu nhân hiểu rồi! Hiểu rồi ạ!" Phó Nham Du vội vàng gật đầu nói.

"Nhóm người bên ngoài khu Hắc Thủy là do ngươi phái người đi giết phải không? Là người của Thành Không?" Tu Thần đột nhiên hỏi.

Sắc mặt Phó Nham Du hoảng sợ, theo bản năng quay đầu nhìn phía sau.

Chuyện này mà hắn cũng có thể biết sao?

Giờ khắc này, trong lòng Phó Nham Du bỗng nhiên dâng lên một loại cảm giác, chính là bản thân đứng trước Tu Thần không có bất kỳ một bí mật gì. Loại ý nghĩ này khiến trán hắn ta lấm tấm mồ hôi lạnh.

"Đúng vậy, tiểu nhân sợ quấy rầy tới ngài, nên sai người đi xử lý trước cho xong chuyện." Phó Nham Du cười ngượng một tiếng trả lời.

Hiện tại hắn ta cảm giác bản thân đứng ngồi không yên.

Tuy khi đối mặt với Tu Thần, hắn ta không cảm nhận được tu vi của đối phương, nhưng đối phương lại khiến hắn ta có một loại cảm giác thở không ra hơi, bất kỳ một ý nghĩ gì đều bị liếc mắt là nhìn thấu, trong lòng không khỏi nghĩ mà sợ.

"Đi đi, gọi Thành Không tới đây cho ta." Tu Thần nói thẳng.

"Hả?" Phó Nham Du có chút khó hiểu, không rõ vì sao Tu Thần lại nói ra lời này.

Đôi mắt Tu Thần lập tức lóe lên chút sát ý.

Chỉ thấy vẻ mặt Phó Nham Du trở nên hoảng sợ, thân thể lui lại từng bước.

Nhưng hắn ta vừa mới rời khỏi ghế đá thì không gian chung quanh bỗng bị cắt nứt ra, sau đó thân thể hắn ta cũng bị cắt thành từng tấc một, chỉ là vẫn chưa chết đi.

Thiết Đầu đứng sau bị dọa tới nhảy dựng.

Sao người này chưa nói xong đã động thủ rồi?

Mà nhìn bộ dạng Phó Nham Du hình như cũng không phải là đối thủ của Tu Thần? Hiện tại cả người hắn ta cũng sắp bị cắt thành đường cong rồi.

"Ta nói rồi, một câu ta không thích lặp lại hai lần." Tu Thần lạnh lùng nói.

"Đại nhân! Đại nhân tha mạng! Tiểu nhân là chân tâm thật ý muốn gia nhập vào dưới trướng của đại nhân mà!" Phó Nham Du vô cùng hoảng sợ cầu xin tha thứ.

Tu Thần búng ngón tay.

Ý thức của Phó Nham Du lập tức biến mất, nhưng ngay sau đó hắn ta sống lại.

Sở dĩ một lời không hợp liền giết như vậy, chỉ là vì Tu Thần muốn thu thập kinh nghiệm trên người hắn ta mà thôi.

60 nghìn tỷ điểm lĩnh vực và 6 nghìn tỷ điểm kinh nghiệm!

Nhiều gấp mười lần Cửu Nguyên!

Quả thực khoa trương tới quá đáng!

Người này thật là giàu tới chảy mỡ!

Tu Thần giải trừ trói buộc.

Phó Nham Du rơi xuống mặt đất, hai tay chống đất thở hổn hển từng ngụm một, trong ánh mắt đã tràn ngập sợ hãi vô hạn.

Vừa rồi hắn ta thật sự cảm nhận tử vong một cách rõ ràng, nhưng một giây sau đã sống lại!

Hắn ta có thể sống lại!

Năng lực như vậy cho dù là Tống Hoàng Đình cũng không có được!

Hơn nữa lúc nãy khi Tu Thần ra tay thì bản thân hắn ta hoàn toàn không có một chút lực phản kháng, ngoại trừ tuyệt vọng thì vẫn là tuyệt vọng.

"Đại... Đại nhân... Ngài... Vừa rồi ngài thật sự đã giết ta?" Phó Nham Du run giọng hỏi, mặt không còn chút máu, mồ hôi lạnh trên trán không ngừng chảy xuống.

Tu Thần gật đầu.

Thân thể Phó Nham Du tê liệt, thì thào: "Tống Hoàng Đình có ngọc giản sinh mệnh của ta, vừa rồi ngài giết ta chắc chắn y đã biết rồi. Đại nhân, có lẽ Tống Hoàng Đình sẽ lập tức tới đây."

Tu Thần đương nhiên biết rõ chuyện này.

Nhưng mà hắn thấy chả sao cả, vì sau khi giết Phó Nham Du, điểm lĩnh vực đạt được trực tiếp bao trùm Đệ Bát Hồn vực.

Lúc trước, Tu Thần còn lo lắng thế giới này không có sinh linh, mà U Minh giới lại rộng hơn Thiên Nguyên giới, dựa vào đám hồn yêu này có thể giúp hắn chiếm lĩnh hoàn toàn U Minh giới hay không, giờ thì thoải mái rồi.

Sinh linh lực thu về trên người một đại lãnh chúa đã đủ cho hắn chiếm lĩnh một Hồn vực!

Sau đó hắn nhìn thấy Thành Không.

Tên kia đang ngồi ở một chỗ lớn, một tay chống cằm, nhắm mắt dưỡng thần, bộ dạng nhìn qua vô cùng thoải mái.

"Ta đoán Tống Hoàng Đình hiện nay không dám ở Đệ Bát Hồn vực, ngươi tin không?" Tu Thần cười hỏi.

Mặt Phó Nham Du tái đi, không dám trả lời.

"Giao cho ngươi một nhiệm vụ, kêu mấy vị đại lãnh chúa khác tới đây cho ta. Ta mang theo các ngươi giết thẳng tới Lưu Vân Tiên tông." Tu Thần nhướn mày cười, trên mặt lại mang theo nụ cười sâu xa.

"Ngài nói gì?"

Phó Nham Du nghe thấy Tu Thần nói vậy, cảm giác giống như đầu bị sét đánh, trống rỗng, thẫn thờ thật lâu.

Mà Thiết Đầu đứng sau cũng trợn tròn mắt, cảm giác hô hấp của mình cũng sắp ngừng luôn rồi.

Đây là chuẩn bị công khai dụ dỗ tất cả lãnh chúa sao!

Chẳng lẽ đại nhân thật sự có tự tin như vậy sao?

Hiện giờ ngọc giản sinh mệnh của Phó Nham Du đã vỡ, chắc chắn Tống Hoàng Đình đã biết, y sẽ lập tức chạy tới đây, đến lúc đó thì khó tránh khỏi sẽ có một hồi đại chiến.

Bây giờ đại nhân không chuẩn bị, ngược lại còn muốn tất cả đại lãnh chúa tụ tập lại đây?

Thật không hiểu nổi đại nhân...

Thiết Đầu mang vẻ mặt sầu khổ, ngẫm lại cái hình ảnh kia hắn ta cũng cảm thấy lòng sợ run.

"Hửm?" Tu Thần híp mắt lại.

Phó Nham Du thấy ánh mắt kia của Tu Thần, nhớ tới cảm giác bản thân vừa rồi bị không gian xé nhỏ, lông tơ trên người lập tức dựng hết lên, vội vàng đứng dậy nói: "Dạ đại nhân, ta sẽ đi triệu tập tất cả lãnh chúa tới. Nhưng có mấy tên lãnh chúa hẳn là rất trung thành với Tống Hoàng Đình, hay là chúng ta không kêu bọn họ tới?"

"Gọi toàn bộ tới đi." Tu Thần vô cùng chắc chắn nói.

Toàn bộ đến đây trực tiếp thu gặt, sau đó mở ra hình thức lan tràn, giết hết toàn bộ hồn yêu trong lĩnh vực, thu hoạch điểm lĩnh vực.

Khuếch trương! Giết hết! Thu thập! Lại khuếch trương! Giết hết! Thu thập!

Lúc trước, thời điểm đại kiếp nạn của Tu Thần ở Thiên Nguyên cũng làm như vậy, điểm lĩnh vực trong nháy mắt tăng đầy!

...

Sau đó chính là giết chết Cửu Nguyên, hoàn thành việc nắm giữ đại lục Thiên Nguyên trong tay.

Hiện tại hắn chính là muốn lặp lại cách làm này, không cần chậm rãi phát triển dong dài như vậy.

Trước khi đến, hắn vốn còn lo lắng Tống Hoàng Đình phát hiện, sau đó học Cửu Nguyên lúc trước, lập tức tua nhỏ đại vực ngăn cách việc khuếch trương của hắn, cho nên giai đoạn đầu hắn muốn ẩn nấp phát triển trước đã.

Nhưng Phó Nham Du đã tới đưa tặng một đợt điểm lĩnh vực quá to lớn, trực tiếp thay đổi kế hoạch của Tu Thần.

Cho dù hiện tại Tống Hoàng Đình đã phát hiện, vậy thì cũng không còn kịp nữa rồi!

Bởi vì điểm lĩnh vực trên người Thành Không hắn cũng có thể lấy bất cứ lúc nào, sau đó lập tức thu gặt rồi tiếp tục mở rộng!

Thành Không ít nhất cũng phải tặng một Hồn vực chứ?

Sau đó lại xuất hiện một lãnh chúa, tiếp tục dẫn tới! Nếu tốt số, trong nháy mắt Tu Thần có thể nắm U Minh giới trong tay!

Dĩ nhiên, nếu trước khi Tống Hoàng Đình tới, mà Phó Nham Du có thể gọi mấy lãnh chúa kia tới, vậy thì càng thêm thoải mái dễ dàng.

"Được! Ta lập tức đi!" Phó Nham Du không dám chần chờ thêm nữa, lập tức xoay người rời đi.

Tu Thần nhắm mắt lại, khóe miệng khẽ cong lên.

Tống Hoàng Đình đã cảm giác được rồi đi.

Nếu đã như vậy, thì chơi với ngươi một chút! Xem có thể lừa bản thể ngươi xuống đây hay không!

Trong đầu Tu Thần nghĩ tới đây thì giờ phút này, Thành Không đang ở trong Thánh cung ở Đệ Bát Hồn vực đột nhiên run rẩy toàn thân, hoảng sợ nhìn thân thể của chính mình.

"Chuyện... Chuyện này là sao vậy?"

Sắc mặt Thành Không tái mét, chỉ thấy thân thể gã bể nát thành từng khối.

Bốn mươi nghìn tỷ mét, bốn nghìn nghìn tỷ điểm kinh nghiệm lập tức tới tay!

Khuếch trương! Sau đó...

Hủy diệt!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất