Chương 210: Thằng nhóc kia, ta không giúp được ngươi rồi!
Thiên Khôn Tử giới, Lưu Vân Tiên tông.
Tống Hoàng Đình đang nghe ba vị trưởng lão ở bên dưới lần lượt báo cáo về các tiểu thế giới.
Nghe thấy báo cáo không đề cập đến bất cứ hiện tượng khác thường nào, y khẽ vuốt cằm.
"Dựa theo tình hình hiện giờ, sau khi kéo Thiên Nguyên đại lục và U Minh giới ra xa nhau, đối phương quả thực đành phải bó tay. Mà các tiểu thế giới khác cũng không bị xâm lược." Trong giọng nói của đại trưởng lão Chiến Vô Cực mang theo chút vui mừng.
Mất một Thiên Nguyên đại lục đương nhiên là đau lòng, nhưng lúc này tạm thời vẫn chưa có cách nào đoạt về. Giữ được các tiểu thế giới khác, ổn định căn cơ của Lưu Vân Tiên tông mới là việc quan trọng nhất.
"Có lẽ tứ trưởng lão sẽ nhanh chóng đột phá, đến lúc đó dùng nguyên đan của hắn hóa thành tiểu thế giới, tu bổ cho Thiên Nguyên đại lục." Nhị trưởng lão Phong Nguyệt Lục nói.
Thiên Nguyên đại lục không thể vứt bỏ được, sáng tạo ra một tiểu thế giới không phải chuyện dễ dàng gì, Tuy Thiên Nguyên đại lục đã bị đoạt mất, nhưng nó vẫn nằm trong Tán Giới Liên Đồ, sớm muộn gì cũng phải nghĩ cách lấy về.
Nhưng nếu loại trừ Thiên Nguyên đại lục ra khỏi Tán Giới Liên Đồ, thì lúc đó nó chính thức bị vứt bỏ.
Tam trưởng lão Trương Phi Lâu nhíu mày nói: "Tông chủ, lẽ nào cứ để mặc cho đối phương ngang nhiên chiếm đoạt Thiên Nguyên Tán giới sao? Không có cách nào ngăn chặn được hắn ư?"
Khóe mắt Tống Hoàng Đình khẽ giật một cái, y trầm giọng nói: "Đợi Tĩnh Nhi quay về rồi tính."
Ba đại trưởng lão ở phía dưới dường như tỉnh ngộ, trong đôi mắt ánh lên vẻ mong độ.
"Thiếu tông chủ vào Thiên môn một ngàn năm rồi, hẳn là đã đến lúc trở lại." Phong Nguyệt Lục nói với vẻ tự hào.
Tống Hoàng Đình khẽ vuốt cằm, nói: "Mấy hôm trước đã gửi tin về, chẳng mấy chốc sẽ quay lại thôi."
"Thiếu tông chủ trở về, tên giặc cướp Thiên Nguyên đại lục không còn là mối uy hiếp gì nữa. Đến lúc đó nhất định phải tính toán sòng phẳng món nợ này với hắn." Đôi mắt Chiến Vô Cực lóe lên sát ý.
"Đúng! Ngay cả thế lực sau lưng đối phương cũng phải xử lý hết!" Tam trưởng lão Trương Phi Lâu phụ họa.
Khóe miệng Tống Hoàng Đinh hơi nhếch lên, để lộ ra một nụ cười đắc ý. Sinh được đứa con gái Tống Quan Tĩnh này chính là việc tự hào nhất đời y.
Nó là thiên tài trong thiên tài, được môn chủ Thiên môn đích thân thu nhận làm đệ tử quan môn, tiền đồ vô hạn.
Thiên môn là thế lực gì chứ?
Là một trong ba bá chủ đứng đầu tám mươi mốt Tử giới! Cũng là một trong ba thế lực lớn nhất nắm giữ luân hồi chi lực của Tán giới.
Đột nhiên, Tống Hoàng Đình đang mỉm cười chợt biến sắc, mở bàn tay ra. Ba khối ngọc giản sinh mệnh trong tay y bất thình lình vỡ nát.
Ba trưởng lão ở phía dưới cũng hoảng hốt trợn tròn mắt.
"Đây là... đây là ngọc giản sinh mệnh của người cai quản U Minh giới?" Chiến Vô Cực kinh hãi thốt lên.
Tám đại lãnh chúa dưới U Minh giới có thể lục đục với nhau, cũng có thể lôi nhau ra đánh một trận, nhưng tuyệt đối không được sát hại tính mạng của đối phương! Giết lãnh chúa khác thì hắn cũng không sống được. Tống Hoàng Đình sẽ trực tiếp xử lý hắn.
Nhưng hôm nay, chỉ trong tích tắc đã chết mất ba người. Người ta có thể nhìn thấy rõ ràng chuyện gì đang xảy ra.
Đó chính là U Minh giới cũng đã bị xâm lược! Hơn nữa còn bị xâm lược ngay dưới mắt mình!
Một khắc trước y còn tự mình tra xét một lần, sau đó triệu tập ba vị trưởng lão đến báo cáo tình hình.
Vậy mà chỉ chớp mắt đã xảy ra biến cố lớn như vậy.
"Phó Nham Du ở Đệ Tam Hồn vực, Thành Không ở Đệ Bát Hồn vực, Trương Thiên Vũ ở Đệ Lục Hồn vực. Vì sao lại có khoảng cách lớn như vậy? Lẽ nào ba người này ngồi cùng một chỗ để cho người ta giết sao?" Tống Hoàng Đinh tái mét mặt.
Đệ Bát Hồn vực và Đệ Lục Hồn vực còn có thể giải thích được, dù sao hai khu vực này cũng liền nhau. Nhưng Phó Nham Du ở Đệ Tam Hồn vực thì Tống Hoàng Đình hoàn toàn không nghĩ ra được. Hắn không có việc gì chạy đến các Hồn vực khác để làm gì kia chứ?
"Xảy ra chuyện lớn rồi! Không ngờ tên kia lại cao tay như thế! Chẳng lẽ ngay trong lúc chúng ta đang đề cao cảnh giác, cẩn thận điều tra mà hắn vẫn có thể ra tay xâm chiếm được sao?" Sắc mặt Phong Nguyệt Lục lúc này rất khó coi, ánh mắt tỏ ra vô cùng lo lắng.
Nhỡ đâu U Minh giới bị kẻ khác nắm giữ, phá vỡ thế cân bằng, thì ba tiểu thế giới khác sẽ lập tức bị sụp đổ. Tán Giới Liên Đồ cũng không thể nguyên vẹn được nữa.
Tán Giới Liên Đồ không phải là pháp bảo dễ dàng có được! Để chế luyện ra một tờ Tán Giới Liên Đồ, Lưu Vân Tiên tông phải hao tốn công sức và tâm huyết của mấy đời người, trải qua mấy chục vạn năm! Đến thế hệ của Tống Hoàng Đình mới bắt đầu tạo ra tiểu thế giới để phân bố vào trong đó, và từ đấy cũng nâng cao thực lực cùng địa vị của Lưu Vân Tiên tông đến như ngày hôm nay.
"Có lẽ chỉ là bọn họ tự giết lẫn nhau. Tông chủ, phải lập tức đi xem thế nào." Chiến Vô Cực vội vàng đề nghị.
"Mở Tán Giới Liên Đồ ra." Tống Hoàng Đình giận dữ quát lên.
Ba vị trưởng lão gật đầu, sau đó ngẩng đầu lên niệm thầm pháp quyết. Ba luồng ánh sáng tụ lại, Tống Hoàng Đình chỉ tay xuống, Tán Giới Liên Đồ lập tức xuất hiện trước mặt mọi người.
Thiên Nguyên đại lục trong góc vẫn hiện lên màu đen, nhưng U Minh giới và ba tiểu thế giới khác vẫn giống hệt lúc trước, không hề có bất cứ thay đổi nào.
Khi mở Tán Giới Liên Đồ ra, tất cả tiểu thế giới đều bày ra trước mặt mọi người. Bọn họ có thể tra xét toàn bộ tình hình bên trong.
Lúc này bốn người đang tập trung đưa ý thức vào U Minh giới. Bỗng nhiên, một luồng ánh sáng trắng đột nhiên từ U Minh giới bắn ra.
Đám người Tống Hoàng Đình biến sắc. Chiến Vô Cực vung tay lên, vô số phù văn màu vàng bao bọc lấy toàn bộ Tán Giới Liên Đồ. Ánh sáng trắng kia đụng phải phù văn, sau đó một bóng người hiện ra...
Đó là một lão già trọc đầu.
"Thiên Nguyên Tử?" Tống Hoàng Đình nhìn thấy lão già, con ngươi chợt co lại. Ba vị trưởng lão khác cũng phải hít sâu một hơi lạnh.
"Vì sao ngươi lại ở trong Tán giới của ta? Không thể nào! Lúc trước, ngươi và đám đệ tử của ngươi đã bị chém giết sạch rồi cơ mà?" Tống Hoàng Đình hoảng hốt, hỏi với vẻ không tin nổi.
"Chính ngươi đã cướp Thiên Nguyên đại lục? Hôm nay còn muốn cướp cả U Minh giới?" Chiến Vô Cực giận dữ chất vấn.
Thiên Nguyên Tử hờ hững, vô tình quét nhìn đám người xung quanh, cười lạnh nói: "Giờ mới nhận ra liệu có phải hơi chậm rồi không? Pháp tắc thế giới của Thiên Nguyên đại lục do nguyên đan nội hạch hóa thành đã bị ta luyện hóa hoàn toàn, hiện giờ đang nằm trong tay ta. Sau này các ngươi đừng nghĩ đến chuyện lấy về nữa. Mà U Minh giới hiện giờ, về cơ bản cũng trong tầm kiểm soát của ta rồi."
"Vốn định sau khi các ngươi tập trung ý thức vào trong U Minh giới, ta sẽ chạy ra. Không ngờ lại hơi sớm, vẫn bị các ngươi phát hiện ra được."
"Đồ khốn kiếp! Chuyện của Thương Cổ Tử giới của các ngươi liên quan gì đến Thiên Khôn Tử giới của chúng ta? Mắc mớ gì đến Lưu Vân Tiên tông của ta? Vì sao lại độc ác như thế?" Phong Nguyệt Lục lớn tiếng chửi bới.
Tống Hoàng Đình nhíu chặt mày, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Thiên Nguyên Tử.
Không đúng!
Chuyện này vô cùng bất bình thường!
Người mà lúc trước mình gặp trên Thiên Nguyên đại lục không phải là Thiên Nguyên Tử!
Khí tức hai người hoàn toàn khác nhau!
"Người ở Thiên Nguyên đại lục lúc trước cũng không phải là ngươi!" Tống Hoàng Đình lạnh giọng nói.
Mí mắt Thiên Nguyên Tử giật giật.
Đã gặp nhau rồi sao?
Thằng nhóc kia, ta không giúp được ngươi rồi, không thể kéo dài thời gian thêm nữa!
Thiên Nguyên Tử giả vờ bình tĩnh, nhìn Tống Hoàng Đình với vẻ giễu cợt: "Ngay cả đồ đệ của ta mà hóa thân của ngươi cũng đánh không lại. Chẳng lẽ ngươi cảm thấy bản thể của ngươi có thể đối phó với ta được sao?"
Tống Hoàng Đình sầm mặt, ngón trỏ tay phải biến hóa ra luồng khí Lưu Vân nhàn nhạt, sau đó điểm lên hai mắt mình.
Thiên Nguyên Tử nhìn thấy chiêu thức này của Tống Hoàng Đình, lập tức nhướng mày, nghĩ bụng không ổn rồi.
Đây là thuật Khu Hóa Xác Thần!
Tống Hoàng Đình chợt mở bừng hai mắt. Trong đôi mắt y như có trăng sáng, mây trôi, có thể nhìn xuyên qua vạn giới.
Tống Hoàng Đình nhăn nhó mặt mày, lớn tiếng gầm lên: "Đồ hỗn láo! Một hóa thân nho nhỏ mà cũng dám lừa bịp, ra oai trước mặt bản tọa để kéo dài thời gian!"