Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 211. Ngươi đẻ được đứa con gái tốt đấy!

Chương 211. Ngươi đẻ được đứa con gái tốt đấy!

Thuật Khu Hóa Xác Thần có thể khiến người ta liếc mắt một cái là nhìn thấu tất cả thuật pháp ngụy trang, ẩn nấp.

Lúc Tống Hoàng Đình thấy Thiên Nguyên Tử chỉ là một hóa thân, y lập tức biết ngay lão đang kéo dài thời gian!

"Một hóa thân Tôn Giả cảnh nho nhỏ mà cũng dám làm càn trước mặt bản tông!" Tống Hoàng Đình sầm mặt lại, chộp thẳng về phía Thiên Nguyên Tử.

Một bàn tay khổng lồ bất thình lình xuất hiện từ hư không, phá nát không gian, chớp mắt đã xuất hiện bên cạnh Thiên Nguyên Tử.

Thiên Nguyên Tử cười lạnh một tiếng: "Thằng ranh, nếu lão phu không phải hóa thân, thì chỉ cần một chưởng là san phẳng Lưu Vân Tiên tông của ngươi rồi! Ngươi cứ chờ đấy!"

"Uỳnh..."

Thiên Nguyên Tử nói xong, thần nguyên hóa thân vọt thẳng lên trời, chớp mắt xé bỏ toàn bộ cấm chế phù văn màu vàng kim ở xung quanh, khiến chúng hóa thành từng đốm sáng li ti bay tán loạn khắp phòng.

"Định chạy ư?"

Sắc mặt Tống Hoàng Đình dữ tợn hẳn lên, bóng người y biến mất khỏi chiếc ghế trên cao nhất kia. Ba vị trưởng lão còn lại cũng lập tức biến mất ngay tại chỗ.

Một khắc sau, bọn họ xuất hiện trên bầu trời của Lưu Vân Tiên tông.

Một trận sấm sét bao phủ toàn bộ không trung cao vạn dặm, vô vàn tia sét dài hàng trăm mét thi nhau đánh xuống. Thần nguyên của Thiên Nguyên Tử đang ở giữa đám mây sấm sét ấy.

"Cũng có chút bản lĩnh." Thiên Nguyên Tử nhìn sấm sét đang không ngừng giáng xuống, khẽ cười một tiếng, hiển nhiên lão chẳng thèm để ý chút nào.

"Ngươi cùng một phe với Tu Thần phải không? Hắn ở Thiên Nguyên đại lục, còn ngươi ngay từ lúc đầu đã trốn vào U Minh giới. Năm đó Thương Cổ Tử giới xảy ra hỗn loạn, toàn bộ tiểu thế giới hoặc ít hoặc nhiều đều bị ảnh hưởng. Chính lúc đó ngươi đã tiến vào tiểu thế giới của Lưu Vân Tiên tông ta đúng không?" Tống Hoàng Đình lạnh giọng hỏi.

"Thiên Nguyên Tử, Lưu Vân Tiên tông ta và ngươi không oán không thù, vì sao ngươi lại ngấm ngầm mưu tính chúng ta? Lúc trước cướp Thiên Nguyên đại lục, lúc này lại ra tay với U Minh giới, ngươi muốn toàn bộ Lưu Vân Tiên tông của chúng ta bị hủy trong chớp mắt sao?" Chiến Vô Cực nổi giận đùng đùng, mắng ầm lên.

Thiên Nguyên Tử khẽ bật cười, nhìn Tống Hoàng Đình, nói: "Ngươi đẻ được đứa con gái tốt đấy!"

Tống Hoàng Đình chợt run lên, đương nhiên là y hiểu Thiên Nguyên Tử nói câu này có ý gì. Nhưng mấy vị trưởng lão bên cạnh lại vô cùng nghi hoặc, nhìn về phía Tống Hoàng Đình.

"Còn định kéo dài thời gian sao? Giết!" Ánh mắt Tống Hoàng Đình chợt hung ác hẳn lên. Sức mạnh của toàn bộ sấm sét trên bầu trời thoắt cái tập trung trên đỉnh đầu thần nguyên hóa thân của Thiên Nguyên Tử, sau đó bổ thật mạnh xuống.

"Ngươi tưởng rằng mấy trò trẻ con này đối phó được với lão phu sao? Một lũ sâu bọ! Đợi bản thể của lão phu đến đây, mong rằng ngươi vẫn còn khí phách để nói chuyện với lão như thế này." Thiên Nguyên Tử hừ một tiếng khinh thường, sau đó vỗ một chưởng vào trán mình.

"Ầm!"

Thần nguyên tan ra trong chớp mắt, sau đó lao vút ra bốn phương tám hướng, lướt qua màn sấm sét rung trời, dường như chẳng coi đòn tấn công bằng sấm sét này vào đâu. Chỉ tích tắc, thần nguyên hóa thân đã biến mất không còn tăm hơi.

"Khốn kiếp!"

Tống Hoàng Đinh tái mét mặt, thu tay phải lại, pháp trận sấm sét rút đi, bầu trời khôi phục lại vẻ bình thường.

"Tông chủ, Thiên Nguyên Tử này có rất nhiều thủ đoạn, không bắt được lão là chuyện bình thường. Nhưng đồng bọn của lão hiện giờ vẫn còn ở trong U Minh giới. Chúng ta phải lập tức xuống đó tiêu diệt hắn!" Chiến Vô Cực nói với giọng nôn nóng.

Đây không phải là chuyện đùa, đối phương có thể cướp đoạt Thiên Nguyên đại lục, thì cũng sẽ dễ dàng chiếm được U Minh giới. Vừa rồi bọn họ lãng phí khá nhiều thời gian với Thiên Nguyên Tử, việc cấp bách nhất hiện giờ là phải đi xử lý kẻ địch ở U Minh giới.

Đương nhiên là Tống Hoàng Đình biết lúc này phải làm gì.

"Theo ta tiến vào U Minh giới! Nhớ dùng hóa thân tiến vào, để bản thể ở lại canh chừng Tử giới." Tống Hoàng Đinh ra lệnh.

Bản thể không đi?

Ba trưởng lão tỏ vẻ nghi hoặc. U Minh giới hiện giờ vẫn đang nằm trong tầm kiểm soát của bọn họ, dùng bản thể đi vào mới là cách hữu hiệu nhất.

Tu vi của hóa thân thì được bao nhiêu chứ? Sợ rằng cứ thế đi vào sẽ gặp phải bất trắc. Sao không dùng sấm sét trấn áp, sau đó lập tức giải quyết toàn bộ kẻ xâm lược?

Tuy trong lòng ba người kia khá hoang mang, nhưng không dám kháng lệnh Tống Hoàng Đình. Bọn họ gọi hóa thân của mình ra, sau đó bốn người trực tiếp đi vào tiểu thế giới.

Tình hình ở U Minh giới hiện giờ thế nào?

Tu Thần vừa tiến lên vừa mặc sức xâm chiếm, tiêu diệt, phạm vi lĩnh vực mở rộng điên cuồng. Kinh nghiệm lấy được từ mỗi một đại lãnh chúa đều nhiều vô kể, trên cơ bản đều đủ để chiếm giữ được một Hồn vực mới.

Cho nên Phó Nham Du vừa đến Đệ Thất Hồn vực, nhìn thấy đại lãnh chúa của Đệ Thất Hồn vực, thì cũng chính là lúc toàn thân người này bắt đầu tan vỡ. Thấy một người đang sống sờ sờ tự dưng biến thành tro bụi ngay trước mặt mình, Phó Nham Du tê dại da đầu, cả người ngây ra như phỗng.

Người đầu tiên mà Phó Nham Du nghĩ tới chính là Tu Thần.

Nhưng vì sao đột nhiên lại thần tốc như thế?

Tu Thần xâm chiếm U Minh giới với tốc độ nhanh vậy sao? Chỉ chốc lát đã nhảy từ vực nọ sang vực kia? Rốt cuộc phải có pháp bảo Phệ Nguyên như thế nào mới có thể làm được việc này?

Hắn không sao tưởng tượng ra được, cũng chưa từng nghe thấy trên thế giới này có pháp bảo Phệ Nguyên lợi hại như thế.

Trong nhận thức của hắn, lúc sử dụng pháp bảo Phệ Nguyên cần phải tiêu hao một lượng rất lớn sinh linh chi lực.

Mà xâm chiếm với tốc độ thế này thì cần phải tiêu hao một số sinh linh chi lực khổng lồ! Dù Tu Thần cướp tất cả sinh linh chi lực trên người bọn họ cũng không đủ để làm ra được tốc độ như vậy.

Huống hồ sinh linh chi lực ở dưới U Minh giới không được bao nhiêu.

Việc này hoàn toàn vượt ra khỏi nhận thức của hắn.

Sau đó một việc khiến Phó Nham Du hoảng sợ lại xảy ra. Lãnh chúa Tiêu Thiên Hùng của Đệ Thất Hồn vực đột nhiên sống lại trước mắt hắn.

"Vừa rồi là chuyện gì vậy? Sao ngươi lại ở chỗ này?" Tiêu Thiên Hùng hoảng hốt hỏi Phó Nham Du.

Phó Nham Du cười khổ một tiếng, đáp: "Nói ra rất dài dòng, đi theo ta."

"Đi đâu?" Tiêu Thiên Hùng nhíu mày, trong ánh mắt lộ ra vẻ cảnh giác.

Hiện giờ trong đầu hắn đầy câu hỏi muốn hỏi Phó Nham Du, nhưng thấy điệu bộ đối phương có vẻ như không muốn ngồi xuống nói chuyện rõ ràng với mình.

"Vừa đi ta vừa nói cho ngươi biết. Lúc này ta thực sự không có thời gian. U Minh giới sắp đại loạn đến nơi rồi!" Phó Nham Du vội vàng nói.

Tiêu Thiên Hùng sửng sốt, dường như nghĩ tới điều gì, hắn trầm giọng quát hỏi: "Có phải là hiện tượng lạ xuất hiện ở U Minh giới mà tông chủ nói kia không? Vì sao ngươi không bẩm báo tông chủ, mà lại chạy tới chỗ ta?"

Phó Nham Du bật cười thành tiếng, nhìn Tiêu Thiên Hùng bằng ánh mắt giễu cợt: "Được lắm! Khỏi phải giả vờ trung thành với ta. Trong lòng người nghĩ gì chẳng lẽ ta không biết hay sao? Hiện giờ nếu ngươi muốn rời khỏi U Minh giới thì đi theo ta. Còn nếu muốn tiếp tục làm chó săn cho Tống Hoàng Đình thì ngươi cứ tiếp tục ở nơi này cả đời đi! Báo cáo lên trên cũng được! Nhưng ta tin rằng Tống Hoàng Đình cũng sắp xuống đây rồi."

"Ngươi! Ngươi muốn làm phải?" Tiêu Thiên Hùng nghe Phó Nham Du nói vậy, mặt cắt không còn giọt máu, lùi về sau mấy bước theo bản năng.

Tuy trong lòng hắn cũng oán hận Tống Hoàng Đình, nhưng lại không hề nảy sinh bất cứ suy nghĩ phản bội nào.

"Đúng, ta muốn làm phản đấy! Ngươi tự suy nghĩ một mình đi! Chẳng mấy chốc U Minh giới sẽ đại loạn, hơn nữa còn loạn đến mức long trời lở đất!" Phó Nham Du chẳng buồn nói nhảm với Tiêu Thiên Hùng nữa, vừa xoay người cả cơ thể liền lập tức biến mất.

Tiêu Thiên Hùng sững sờ, ngây người nhìn mặt đất hồi lâu, sau đó ánh mắt trở nên hung ác hơn. Hắn đuổi theo quỹ đạo dịch chuyển tức thời của Phó Nham Du.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất