Chương 212. Sao trái tim tên nào cũng dơ bẩn như vậy?
Lúc này, Tu Thần đang đứng trước mặt tám người. Chính là tám lãnh chúa của tám đại Hồn vực U Minh giới!
Tất cả đều bị Tu Thần kéo thẳng tới đây bằng cách đơn giản và thô bạo nhất!
Sau khi Tu Thần điên cuồng chém giết mà mở rộng phạm vi lĩnh vực, lại thêm sinh linh chi lực do tám đại lãnh chúa cung cấp, chín phần mười phạm vi của U Minh giới đã thuộc về hắn.
Tốc độ này nhanh hơn gấp rất nhiều lần so với tưởng tượng của hắn!
Một phần cũng do có Phó Nham Du xuất hiện nên tiến độ thực hiện kế hoạch đã được đẩy nhanh lên.
Lúc trước Tu Thần nghĩ bước đầu tiên chính là lừa Thành Không tới đây, sau đó chắc hẳn tốc độ mở rộng lĩnh vực sẽ trở nên rất nhanh, nhưng cũng không thể nhanh đến mức thần tốc như bây giờ.
Phó Nham Du xuất hiện ở Đệ Bát Hồn vực, tự động đến tìm mình, chẳng khác nào tặng không cho Tu Thần hai đại Hồn vực, kéo cả Thành Không vẫn luôn thận trọng xuống nước cùng.
Khiến hắn không kịp trở tay đề phòng.
Lúc này Thiết Đầu đang đứng phía sau Tu Thần, cảm thấy cả người mình nhẹ bẫng, hệt như đang nằm mơ.
Nếu là trước đây, đừng nói là cả tám đại lãnh chúa, dù chỉ là một người thôi hắn cũng không có tư cách được nhìn thấy.
Bây giờ thì khác rồi, hắn đầu quân cho đúng người, nên mới được nhìn thấy cảnh tượng các lãnh chúa bình thường cao cao tại thượng như những vị vua, lúc này lại cúi mặt đứng trước Tu Thần, không dám hở ra một câu nào.
Tu Thần quét một vòng nhìn tám vị đại lãnh chúa, sau đó ánh mắt tập trung vào Tư Mã Liệt Dương - lãnh chúa của Đệ Nhất Hồn vực.
"Tư Mã Liệt Dương, Thiên Nguyên Tử đâu?" Tu Thần hỏi.
Tư Mã Liệt Dương run bắn người, mặt mũi tái nhợt, trả lời: "Đại nhân... tiểu nhân... tiểu nhân thực sự không biết ạ..."
Lão già bừa bãi này lại chạy mất rồi!
Chỉ thiếu một chút nữa thôi!
Tu Thần buồn bực đến mức sắp hộc máu đến nơi.
Lúc hắn mở rộng đến Đệ Nhất Hồn vực, lấy được ký ức của Tư Mã Liệt Dương, liền phát hiện ra hắn ta và Thiên Nguyên Tử đã sớm thông đồng với nhau.
Lúc đó trong lòng Tu Thần vô cùng vui mừng, nhưng chẳng mấy chốc hắn lại mù mờ.
Hắn không tìm được lão già kia!
Hoàn toàn không thấy bóng dáng Thiên Nguyên Tử đâu cả. Kể cả trong hang động xuất hiện trong ký ức của Tư Mã Liệt Dương cũng không tìm thấy lão.
Tiếp đó Tu Thần tìm kiếm điên cuồng trong tám đại Hồn vực, nhưng đều không có.
Chết tiệt!
Trong trí nhớ của Tư Mã Liệt Dương, hôm trước hắn ta vẫn còn gặp mặt Thiên Nguyên Tử, vậy mà chỉ qua một hôm đã không tìm thấy nữa.
Điều này chỉ có một cách giải thích, là lão già kia lại chạy mất rồi!
Sao lại phải chạy hả lão già? Ông đây vất vả khổ sở, ngồi chỗ này uống trà, xâm chiếm chín mươi phần trăm U Minh giới, lão chờ một chút không được sao?
Thực ra Tu Thần đã hiểu lầm Thiên Nguyên Tử.
Thiên Nguyên Tử muốn giúp Tu Thần, tận dụng mọi khả năng để kéo dài thêm chút thời giờ cho Tu Thần xâm chiếm toàn bộ U Minh giới.
Có điều tu vi của lão quá thấp, không kéo dài được bao lâu.
Hiện giờ tám vị lãnh chúa này, trừ Phó Nham Du ra, thì những người khác đều trong trạng thái ngơ ngác.
Cảm thấy mình chết đi rồi sống lại, chớp mắt sau đó lại xuất hiện ở nơi này.
Đối mặt với cách thức này của Tu Thần, kẻ ngu cũng biết hắn chính là hiện tượng khác thường mà Tống Hoàng Đình muốn điều tra kia.
Và Tu Thần cũng chính là kẻ đứng sau gây nên sự kiện Thiên Nguyên đại lục, một sự tồn tại hệt như Boss siêu cấp.
Người có thể khiến Tống Hoàng Đình coi trọng và kiêng dè như thế này, đám lãnh chúa hồn yêu bọn họ không dám nghĩ đến chuyện phản kháng, mà cũng lười phản kháng.
Hiện giờ mọi người cứ đứng đây để chờ Tống Hoàng Đình đến.
Chỉ chốc lát nữa là sẽ biết ngay ai là rùa, ai là hổ.
Tu Thần một lần nữa nhìn sang Chúc Cửu U.
Tên tuổi của người này cũng được tính là vang dội, lúc trước Chu Thiên Thành hiến tế thần nguyên chính là hiến tế cho Chúc Cửu U.
Hơn nữa người này còn có chút quan hệ với Dạ Lãng Thiên. Năm đó hai người đều gia nhập Lưu Vân Tiên tông, chỉ có điều một người được phái xuống U Minh giới, còn một người được phái lên Thiên Nguyên đại lục.
Hồi ấy Dạ Lãng Thiên đã đồng ý với Chúc Cửu U, cứ một ngàn năm sẽ đưa một cường giả Thánh Tôn cảnh đến U Minh giới để đổi sinh linh chi lực từ Chúc Cửu U.
Lúc đầu họ lén lút hợp tác rất suôn sẻ. Nhưng sau đó có một lần Dạ Lãng Thiên nợ lại số sinh linh chi lực của một nghìn năm. Chúc Cửu U cảm thấy mọi người đã thân thiết như vậy, lại hợp tác nhiều lần nên vui vẻ đồng ý.
Nhưng ngay sau đó U Minh giới đột nhiên bị Thiên Nguyên đại lục chặn đứng toàn bộ lối ra vào! Vố số vực U Minh bị phá hủy, bất cứ ai cũng không được trao đổi với U Minh nữa.
Điều đó đã khiến Chúc Cửu U nổi giận đùng đùng, muốn lập tức đi tìm Dạ Lãng Thiên. Nhưng hắn không thể tìm được, lối đi giữa hai giới đã bị Thiên Nguyên đại lục phong tỏa từ một phía.
Không lâu sau, Nhị Nguyên Thánh Vương của Thiên Nguyên đại lục lại lén trao đổi với Chúc Cửu U, mở ra vực U Minh ở Thiên Nguyên đại lục.
Trò mèo đó đã bị Dạ Lãng Thiên và Cửu Nguyên nhìn thấy hết, song hai vị vua kia vẫn mắt nhắm mắt mở thả cho hắn làm, vì sau này còn có thể lừa bịp được một khoản.
Chúc Cửu U khi đó chỉ có một mục đích, đó là đòi nợ!
Chỉ cần Dạ Lãng Thiên không gặp hắn, thì hắn chẳng có cách nào gặp được Dạ Lãng Thiên. Cho nên Chúc Cửu U đành phải bảo Nhị Nguyên ra tay.
Lúc ấy Nhị Nguyên hoàn toàn không biết thân phận thật của Dạ Lãng Thiên, còn tưởng rằng Chúc Cửu U muốn bảo mình bắt sống Dạ Lãng Thiên.
Nhưng thực ra không phải, Chúc Cửu U định bảo Nhị Nguyên khi nào gặp được Dạ Lãng Thiên thì bóp nát ấn ký U Minh, để mình hiện thân lên đòi nợ mà thôi.
Nào ngờ, cả đời này đều không gặp được nhau nữa, toàn bộ Thiên Nguyên đại lục đã bị người ta cướp mất rồi.
Hơn nữa giờ đây hắn còn đang run lẩy bẩy đứng trước mặt Tu Thần.
"Xem ra ân oán giữa ngươi là Dạ Lãng Thiên cũng sâu xa quá nhỉ?" Tu Thần nhìn Chúc Cửu U vừa cười vừa nói.
Gương mặt trắng bệch của Chúc Cửu U giật giật, hắn cười ngượng ngùng: "Chỉ là ân oán cá nhân mà thôi."
Tu Thần vỗ vỗ vai hắn, sau đó đi tới trước mặt một đại hán đầu trọc.
Người này là Tư Đồ Hạo - lãnh chúa của Đệ Ngũ Hồn vực.
"Ngươi biết Thiên Nguyên Tử là gì của ta không?" Tu Thần nhàn nhạt hỏi.
Tư Đồ Hạo giật thót tim, nặn ra một nụ cười khó coi: "Tiểu nhân... tiểu nhân không rõ lắm..."
Tư Mã Liệt Dương ở bên cạnh liếc trộm họ, hắn cũng hết sức tò mò không biết rốt cuộc Tu Thần và Thiên Nguyên Tử có quan hệ thế nào? Chẳng lẽ thằng ranh mà Thiên Nguyên Tử suốt ngày treo ở trên miệng chính là người này sao?
Không phải chứ?
Bố này còn mạnh hơn Thiên Nguyên Tử gấp bao nhiêu lần!
Năm đó khi Thiên Nguyên Tử vừa xuất hiện, lập tức bị mấy đại lãnh chúa truy sát. Còn Tu Thần vừa xuất hiện, liền làm thịt mấy đại lãnh chúa như thái củ cải. Hai người hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.
"Lão ấy là sư phụ ta. Lúc truy sát lão, ngươi là người hung hãn nhất!" Tu Thần chẹp miệng nói.
Sắc mặt Tư Đồ Hạo lập tức trắng bệch như tờ giấy, sau đó hắn cuống quýt quỳ xuống, run giọng xin tha: "Đại nhân tha mạng! Lúc trước tiểu nhân có mắt không tròng, không hề biết gì..."
"Có điều về sau ngươi đã làm một chuyện rất tốt, ấy là đề nghị họ đừng báo cáo cho Tống Hoàng Đình biết. Cũng coi như không tệ." Tu Thần cười khen ngợi.
Nghe xong câu ấy, cả người Tư Đồ Hạo đều mềm nhũn, hắn ngồi bệt xuống đất, biểu cảm trên mặt như thể vừa sống sót sau tai nạn.
"Tám người các ngươi, sao trái tim tên nào cũng dơ bẩn như vậy?" Tu Thần quét mắt nhìn một vòng, tặc lưỡi nói.
Tám người đều nhăn nhó mặt mày, cúi đầu không dám lên tiếng. Bọn họ biết Tu Thần nói lời này là có ý gì.
Nhiều năm qua bọn họ đã làm không ít chuyện trái với quy định của Tống Hoàng Đình. Lòng trung thành ban đầu đã bị mài mòn theo năm tháng, thậm chí còn có một số người nảy sinh lòng thù hận đối với Tống Hoàng Đình.
Thực ra Tống Hoàng Đình đều nhìn thấy cả, chỉ có điều biết nhưng vẫn mặc kệ mà thôi.
Giết nhóm người này rồi lại phái nhóm đệ tử khác xuống thay thế thì quá phí phạm. Bởi vì một khi đám đệ tử xuống đây thì coi như bị phế bỏ, không còn tương lai nữa. Cho nên chỉ cần bọn họ có thể duy trì ổn định U Minh giới, là Tống Hoàng Đình sẽ mắt nhắm mắt mở bỏ qua.
Nhưng cũng vì điều đó, nên hôm nay Tu Thần mới dễ dàng chiếm được U Minh giới như thế.