Chương 213. Kết cục ấy hắn không gánh nổi đâu!
Khi một thế lực không đồng tâm hiệp lực, thì sẽ xảy ra rất nhiều vấn đề.
Ví dụ như U Minh giới hiện giờ, Tống Hoàng Đình đã dặn đi dặn lại nếu gặp phải hiện tượng bất thường thì không được tự mình xử lý, phải lập tức báo cáo cho y.
Nhưng kết quả thì sao?
Đầu tiên là Thành Không lệnh cho thuộc hạ của mình tới thăm dò, còn bản thân thì trốn bên trong đại điện chờ tin tức.
Phó Nham Du còn xấu xa hơn, trực tiếp chạy đến tìm Tu Thần để liên hệ.
Về phần báo cáo lên trên? Việc đó không hề tồn tại trong suy nghĩ của bọn họ.
Tuy nhiên trong tám người này phỏng chừng vẫn còn có kẻ trung thành với Tống Hoàng Đình, chỉ có điều hắn trùng hợp không phải là người gặp Tu Thần trước mà thôi.
Thiên thời địa lợi nhân hòa, tất cả đều hội tụ đầy đủ cho Tu Thần.
Sau đó trên đường bành trướng lĩnh vực của mình, Tu Thần không cho bất cứ kẻ nào có cơ hội đi báo cáo nữa, tất cả đều bị lôi đến đây phạt đứng trước mặt mình.
Hiện giờ U Minh giới đã bị Tu Thần chiếm đến chín mươi phần trăm, mười phần trăm còn lại ở cực bắc của U Minh giới. Nơi đó là cung điện Phù Thiên, mỗi lần Tống Hoàng Đình triệu tập thuộc hạ đều sẽ ở lại đây.
Tu Thần không biết bên trong cung điện Phù Thiên còn có hồn yêu hay không. Nếu như không có thì hắn sẽ gặp phải chút phiền phức.
Bởi vì không còn sinh linh chi lực cho hắn mở rộng nữa, tất cả đều đã bị giết sạch rồi.
Hiện nay trong tám đại Hồn vực ở U Minh giới còn lại bao nhiêu hồn yêu?
Ngoại trừ Thiết Đầu ra, một con cũng không còn.
Chỉ còn chín người họ mà thôi.
"Vì sao ngươi cho rằng Thiên Nguyên Tử có thể đưa ngươi rời khỏi nơi này?" Tu Thần nhìn Tư Mã Liệt Dương cười tủm tỉm hỏi.
Tên này lúc đầu hợp tác với lão già, điều kiện mà lão già đưa ra với hắn cũng rất đơn giản. Đó là đợi qua một vạn năm nữa, bản thể tới đây sẽ đưa hắn cùng rời đi.
Tu Thần vẫn nhớ lời hẹn một vạn năm, lúc ấy lão già từng nói với mình cứ sống bừa bãi đi, đợi lão quay về đón mình đi.
"Trước đây khi còn ở Lưu Vân Tiên tông, ta đã từng nghe về danh tiếng của Thiên Nguyên Tử. Ông ấy là một người rất lợi hại ở Thương Cổ Tử giới. Nghe đâu bản thể của ông ấy đã đạt đến cảnh giới Tổ Nguyên. Tống Hoàng Đình cũng mới chỉ ở Đan Tổ cảnh mà thôi. Ta ở nơi này đủ lâu rồi, chỉ cần còn làm thuộc hạ của Tống Hoàng Đình thì bất cứ ai trong chúng ta cũng đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi đây, còn chẳng bằng đánh một trận." Tư Mã Liệt Dương cười khổ nói.
Bảy người còn lại nghe hắn nói vậy, sắc mặt đột nhiên trở nên mất tự nhiên.
Xưng vương xưng bá ở chỗ này thì có tác dụng gì đâu? Bọn họ đều không có tương lai, vĩnh viễn bị nhốt lại trong tiểu thế giới này.
Ngươi cho chúng ta đến bốn thế giới khác cũng được, ít nhất cũng là thế giới có sinh linh, cho dù cả đời này bị phế bỏ cũng vẫn gắng gượng chấp nhận được.
Nhưng ở đây toàn là hồn yêu, là vật chết! Họ là những con người còn sống sờ sờ, vậy mà cả đời phải đối mặt với mấy thứ này, người ta sẽ phát điên mất.
"Đại nhân... ngài thực sự là đồ đệ của Thiên Nguyên Tử sao?" Phó Nham Du thấp giọng hỏi.
Tu Thần nhún vai cười nói: "Ngươi không cần biết thật giả."
Phó Nham Du: "..."
Được rồi, cường giả thường hay bá đạo, phách lối như vậy...
"Ta biết, thực ra trong tám người các ngươi vẫn còn có kẻ trung thành với Tống Hoàng Đình, nhưng bị sự uy phong của ta áp bức nên chỉ có thể sợ sệt không lên tiếng, đợi chủ nhân của các ngươi tới cứu." Tu Thần đi tới đứng bên cạnh Chúc Cửu U, nhưng không nhìn hắn.
Chúc Cửu U giật bắn mình, trán túa mồ hôi lạnh, hai chân không kiềm được run lên lẩy bẩy, không dám phát ra tiếng động nào.
Ai muốn phản lại Lưu Vân Tiên tông, ai vẫn muốn quy phục Tống Hoàng Đình?
Đây chính là năng lực Tu Thần có được sau khi đạt cấp sáu.
Chẳng thú vị chút nào!
Bất cứ âm mưu quỷ kế, tâm tư suy nghĩ gì cũng đều bày hết ra trước mặt hắn, không thể che giấu được. Chỉ cần liếc mắt là hắn có thể nhìn thấu toàn bộ ký ức kiếp trước và kiếp này của ngươi.
Đôi khi Tu Thần cũng tự hỏi, có cần giảm bớt năng lực này không? Không thì cuộc sống này chẳng còn gì là kích thích nữa.
"Tiểu nhân bằng lòng đi theo đại nhân, đối đầu với Lưu Vân Tiên tông!" Tư Mã Liệt Dương đột nhiên quỳ xuống, trầm giọng nói.
Hắn ta không còn đường lui nữa, vừa rồi Tu Thần tiết lộ tin hắn ta và Thiên Nguyên Tử từng hợp tác đã tạo thành cục diện không chết không thôi giữa hắn ta và Lưu Vân Tiên tông.
Phó Nham Du, Thành Không và Tiêu Thiên Hùng cũng quỳ xuống theo.
Bốn người còn lại nhìn lẫn nhau, sau khi do dự cũng quỳ xuống.
Nhìn đám người kia, Tu Thần thầm cảm thấy buồn cười. Hắn biết chốc lát nữa Tống Hoàng Đình xuống đây, mấy người này chắc chắn sẽ lập tức trở mặt.
Nhưng hắn hoàn toàn không quan tâm, bọn họ không thể nào hiểu nổi kẻ vô địch cô đơn đến nhường nào đâu.
"Đứng lên hết đi."
Tu Thần quay trở lại, ngồi vào trong đình nghỉ mát, hờ hững nói.
Tám người kia vội vàng đứng dậy, thấy Tu Thần lại tự mình châm trà, khóe miệng không khỏi giật một cái.
Dáng vẻ vô cùng tự tin, không có chút sợ hãi nào của hắn rõ ràng là đang đợi Tống Hoàng Đình xuống đây.
Thời gian đã trôi qua rất lâu rồi, vì sao Tống Hoàng Đình còn chưa xuống chứ?
Trong lòng mọi người đều nảy sinh nghi hoặc. Theo lý mà nói, lúc ngọc giản sinh mệnh của Phó Nham Du vỡ nát, chắc hẳn Tống Hoàng Đình đã biết xảy ra chuyện rồi, phải lập tức xuống đây mới đúng?
Nhưng giờ đã sắp qua gần một tiếng rồi, tám lãnh chúa của tám đại Hồn vực đều bị Tu Thần triệu tập hết đến đây. Vậy mà vẫn không thấy người đâu.
"Đại nhân, lâu vậy rồi mà Tống Hoàng Đình vẫn chưa xuống. Có phải hắn không dám tới cho nên vứt bỏ U Minh giới không?" Thiết Đầu nghi ngờ hỏi.
Tu Thần mỉm cười, đáp: "Không đâu, một khi U Minh giới hoàn toàn rơi vào tay ta, thì Tán Giới Liên Đồ của hắn cũng sẽ sụp đổ. Từ nay về sau Lưu Vân Tiên tông sẽ rơi vào nhóm tông môn hạng ba. Kết cục ấy hắn không gánh nổi đâu. Chắc là đang chuẩn bị một chút."
Chuẩn bị?
Thiết Đầu tỏ ra chưa hiểu lắm. Nhưng nếu đổi là hắn, thế giới đột nhiên bị người ta cướp mất, đương nhiên là phải lao xuống chém giết ngay lập tức rồi!
Tán giới bị cướp mất, việc này còn nặng hơn cả thù giết cha!
Cha chết đi rồi còn có con trai hưởng phúc, nhưng nếu không có Tán giới thì sau này con cháu đều phải chịu khổ!
"Tư Mã, qua đây ngồi uống chút trà." Tu Thần nói với Tư Mã Liệt Dương đang đứng thấp thỏm phía trước.
Tên này đã ở chung với Thiên Nguyên Tử rất lâu. Lão già vẫn luôn trốn trong lĩnh vực của hắn. Hơn nữa từ trong trí nhớ của hắn, Tu Thần cũng biết người này thật lòng thật dạ đứng về phía lão già.
"Ta sao? Được chứ?" Tư Mã Liệt Dương tỏ ra sợ hãi khi thấy mình được sủng ái.
Phó Nham Du ở bên cạnh thầm kêu khổ không thôi!
Rõ ràng ta mới là người đầu tiên chạy đến thần phục đại nhân cơ mà?
Sao không mời ta uống trà?
Những người khác cũng tỏ ra vô cùng hâm mộ. Được Tu Thần mời mọc như thế, Tư Mã Liệt Dương chắc chắn là được an toàn rồi. Không giống bọn họ, chưa biết sống chết thế nào.
Tư Mã Liệt Dương dè dặt đi đến trước mặt Tu Thần, từ từ ngồi xuống, mông cũng không dám chạm hẳn vào lưng ghế, nhìn bộ dạng hơi buồn cười.
"Đừng câu nệ như vậy. Tâm sự chút, uống chén trà đi." Tu Thần cười nói.
"Đại nhân để ta tự rót là được, cứ để tự ta làm." Tư Mã Liệt Dương thấy Tu Thần rót trà cho mình, hoảng hốt đứng bật dậy, hai tay run rẩy nhận lấy chén trà, sau đó nhấp một ngụm.
"Trà ngon! Trà ngon lắm, thưa đại nhân!" Tư Mã Liệt Dương tỏ ra vui mừng, phấn khởi khen một câu.
Thực ra hắn ta chẳng nếm ra được mùi vị gì, nhưng dù sao vẫn phải nịnh nọt một câu. Đây là vấn đề liên quan đến tính mạng đấy!
"Ngươi cảm thấy thế nào về con người Tống Hoàng Đình?" Tu Thần hỏi.
Tư Mã Liệt Dương chớp mắt một cái.
Ta cảm thấy thế nào ư?
Ta làm sao mà biết nên cảm thấy thế nào?
Tư Mã Liệt Dương khổ sở nhăn mặt.
"Rất... rất xấu xa." Tư Mã Liệt Dương thầm buồn bực, thốt ra một câu như vậy.
Tay đang rót trà của Tu Thần run lên, bảy đại lãnh chúa còn lại cắn môi kìm nén đến đỏ bừng cả mặt.
Mà tên nhãi Thiết Đầu đứng sau thì bật cười thành tiếng.