Chương 218: Phong ấn Tán Giới Liên Đồ! Tống Quan Tĩnh xuất hiện!
Lưu Vân Tiên Tông, bên trong đại điện tông môn, lúc này sắc mặt của Tống Hoàng Đình từ tái xanh trở thành trắng bệch, tay đang nắm chặt ghế khẽ run.
Toàn bộ đệ tử tông môn đều là vẻ mặt hoảng sợ nhìn về phía đại điện. Luồng khí tức khủng bố khiến cho người ta sợ hãi bao phủ phạm vi trăm dặm, đè ép tới nỗi khiến mọi người thở không ra hơi.
Lúc này toàn bộ trưởng lão cũng đứng ở bên đưới đại điện. Không ít người còn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng bọn họ cũng không dám hỏi nhiều.
Ba đại trưởng lão Chiến Vô Cực, Phong Nguyệt Lục và Trương Phi Lâu cũng là vẻ mặt u ám, tức giận đến nỗi cả người phát run.
"Tông chủ, hay là chúng ta trực tiếp xuống đấy giết hắn?" Trương Phi Lâu ngẩng đầu lên, cắn răng phẫn nộ nói.
Uất ức!
Nhục nhã!
Lưu Vân Tiên Tông bọn họ đã lâu rồi chưa từng nhận được cơn tức nào lớn như vậy!
Cướp đi U Minh giới ngay trước mặt bọn họ, sau đó còn bóp chết hóa thân mạnh nhất của bọn họ giống như bóp chết một con kiến! Chủ yếu là kẻ chủ mưu cuối cùng - Tu Thần lại chưa hề ra tay, chỉ đứng ở một bên trêu tức khinh bỉ nhìn bọn họ.
Bọn họ sẽ vĩnh viễn không thể nào quên ánh mắt và giọng điệu nói chuyện của Tu Thần lúc đó, chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn.
"Không thể, thủ đoạn của người này quá quỷ dị, tu vi sâu không lường được, lỗ mãng đi xuống thì có khác nào rơi vào bẫy của hắn chứ!" Chiến Vô Cực lập tức lên tiếng phản đối.
Năm vị trưởng lão còn lại không khỏi trố mắt nhìn nhau.
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Không biết bọn họ đụng phải vị đại năng nào, dù đã tức giận đùng đùng như vậy mà Chiến Vô Cực thế nhưng vẫn can ngăn không đồng ý cho bọn họ đi trả thù?
"Chẳng lẽ cứ từ bỏ U Minh giới như vậy sao? Mất U Minh giới, Tán Giới Liên Đồ sẽ lập tức rời đi, đến lúc đó thực lực của Lưu Vân Tiên Tông chúng ta sẽ giảm mạnh! Sự nỗ lực của mấy đời người trong mấy trăm ngàn năm sẽ đổ xuống sông xuống biển!" Trương Phi Lâu tức giận nói.
"U Minh giới... mất rồi sao?" Một vị trưởng lão trợn tròn mắt, vẻ mặt không dám tin hỏi.
Không phải lúc trước vừa mới tổ chức hội nghị kiểm tra nghiêm ngặt dị đoan xâm nhập tiểu thế giới sao?
Bây giờ mới trôi qua bao lâu chứ? Đã mất rồi?
Hơn nữa lúc trước bên trong tông môn xảy ra động tĩnh lớn như vậy, không phải đã bao vây tên trộm xâm chiếm Thiên Nguyên đại lục sao? Vì cớ gì bây giờ lại mất?
Mấy vị trưởng lão khác cũng cảm thấy khó hiểu, đột nhiên đều nhìn về phía Tống Hoàng Đình.
"Bây giờ ba người các ngươi lập tức đi thu hoạch ba tiểu thế giới kia! Ngay lập tức!" Tống Hoàng Đình trầm giọng nói.
Sắc mặt của ba người Chiến Vô Cực cứng đờ, Phong Nguyệt Lục run giọng nói: "Tông chủ, còn chưa tới thời điểm thu hoạch! Hiện giờ đã đánh mất Thiên Nguyên đại lục, lại mất cả U Minh giới. Nếu thu hoạch ba thế giới cuối cùng kia vào lúc này, chỉ sợ sinh linh chi lực ngàn năm sẽ không đủ! Đến lúc đó làm sao duy trì được khí vận của Lưu Vân Tiên Tông chúng ta?"
"Lẽ nào ngươi còn muốn giữ lại để cho tên vô liêm sỉ kia lấy hết sao? Đã mất quyền khống chế U Minh giới, rất nhanh hắn sẽ ra tay với ba tiểu thế giới kia, đến lúc đó ngươi một cọng lông cũng không có!" Tống Hoàng Đình nghiêm nghị quát lớn.
Khuôn mặt của Phong Nguyệt Lục trở nên trắng bệch, vội cúi đầu không dám nói thêm gì nữa.
Lần này, toàn bộ trưởng lão đều đã biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
U Minh giới thật sự đã mất! Bản thân là tông chủ, làm mất Thiên Nguyên đại lục thì thôi đi, hiện tại đến cả U Minh giới cũng làm mất! Hơn nữa còn làm mất trong trường hợp đã đề phòng cẩn thận?
Vị tông chủ này còn làm được gì nữa chứ?
Hiện tại hầu hết trong lòng mấy vị trưởng lão đều sinh ra sự bất mãn đối với Tống Hoàng Đình, nhưng tất nhiên bọn họ sẽ không dám lộ ra bất cứ dấu vết gì.
"Tông chủ, cho dù chúng ta có thu hoạch ba tiểu thế giới kia, nhưng U Minh giới nằm trong tay hắn, Tán Giới Liên Đồ sớm hay muộn cũng khó giữ được. Thuộc hạ cho rằng chúng ta nên thi trận bao vây Tán Giới Liên Đồ. Chờ sau khi thiếu tông chủ trở về, sẽ để thiếu tông chủ đối phó tên tiểu tử kia!" Chiến Vô Cực mở miệng nói.
"Thế nên các ngươi còn thất thần ở đây làm gì? Đợi bản tông tự mình đi thu hoạch sinh linh chi lực ngàn năm sao?" Tống Hoàng Đình hỏi với giọng điệu âm trầm.
"Vâng! Thuộc hạ đi ngay!"
Ba vị trưởng lão vội vàng đáp, sau đó biến mất tại chỗ.
Tống Hoàng Đình hít một hơi thật sâu, nhìn một vòng năm vị trưởng lão phía dưới, nói: "Lui xuống trước đi."
"Vâng!"
Năm vị trưởng lão cũng như trút được gánh nặng, vội vã cáo lui.
Sau khi tất cả mọi người đều rời đi, Tống Hoàng Đình hít một hơi thật sâu, áp chế nội tâm đang hừng hực lửa giận.
Sau đó, Tống Hoàng Đình lấy ra một chiếc ngọc giản màu vàng óng, khuôn mặt lộ ra vẻ do dự.
Sau khi do dự trong chốc lát, y vẫn lựa chọn bóp nát ngọc giản.
Ngọc giản kia hóa thành bụi màu vàng, xoay chuyển một vòng bên trong đại điện, sau đó nó tụ tập ở trước mặt Tống Hoàng Đình, một bóng người xuất hiện.
"Phụ thân? Đã xảy ra chuyện gì sao? Vì sao phải sử dụng ngọc giản hoán thần?"
Là giọng nói của một cô gái, không thấy rõ tướng mạo, chẳng qua giọng điệu lại mang theo khí thế ngạo nghễ cao quý.
Nữ tử này chính là con gái của Tống Hoàng Đình, Tống Quan Tĩnh! Đệ tử quan môn của môn chủ Thiên Môn.
"Tĩnh Nhi, khi nào con về vậy?" Tống Hoàng Đình nặn ra một nụ cười, cố gắng khiến giọng nói của mình trở nên bình thản hơn một ít.
Tống Quan Tĩnh nhíu đôi mày liễu, nàng hiểu rất rõ phụ thân của mình, vì thế nói: "Chắc mấy ngày nữa, hiện giờ con vẫn phải xử lý một số chuyện ở Thiên Môn. Tông môn xảy ra chuyện gì ạ?"
Tống Hoàng Đình thở dài một cái, nói: "Ta thẹn với liệt tổ liệt tông, Thiên Nguyên đại lục và U Minh giới mất rồi."
"Là kẻ nào gây ra?" Tống Quan Tĩnh hỏi.
Giọng điệu không có bất kỳ sự dao động nào, giống như chuyện này không hề liên quan gì đến nàng vậy.
"Không rõ lắm, một người tên là Tu Thần, còn có Thiên Nguyên Tử lúc trước cũng đi ra từ tiểu thế giới, chỉ sợ hai người bọn họ cùng một phe." Tống Hoàng Đình nói.
Nghe thấy cái tên Thiên Nguyên Tử, lúc này Tống Quan Tĩnh mới có chút dao động, hỏi: "Thiên Nguyên Tử của Thương Cổ Tử giới?"
"Đúng, chính là lão, ta vẫn nhận ra được khí tức và dung mạo của lão. Thiên Nguyên Tử chưa chết, mà len lén trốn vào bên trong Tán Giới Liên Đồ của Lưu Vân Tiên Tông chúng ta. Hiện tại đã hợp mưu với tên Tu Thần kia giành lấy U Minh giới và Thiên Nguyên đại lục." Tống Hoàng Đình áp chế sự tức giận trong nội tâm, trầm giọng nói.
"Cha đã nói qua rồi." Tống Quan Tĩnh lãnh đạm trả lời.
"Ai nói cho phụ thân Thiên Nguyên Tử đã chết? Lão có vô số hóa thân, người chết ở Thương Cổ Tử giới lúc trước cũng chỉ là hóa thân mà thôi. Chỉ có mấy người ở các thế lực bên dưới như cha mới cho rằng lão chết rồi thôi." Những lời mà Tống Quan Tĩnh vừa nói, quả thực không chừa một chút mặt mũi nào cho phụ thân của mình, khiến cho Tống Hoàng Đình cũng không dám quát lớn, thậm chí đã trở thành một thói quen.
Con gái của y, hiện tại bất kể là địa vị hay tu vi đều đã cách y rất xa, là niềm kiêu ngạo của y! Y cảm thấy nàng dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện với phụ thân mình cũng không có gì là sai cả.
Cường giả thiên tài, vốn đều là như thế.
"Hiện giờ U Minh giới đã mất, ta không dám tùy tiện vào trong, hóa thân lại không đối phó được đối phương. Thế nên mới muốn hỏi con khi nào về, liên quan tới bố cục thủ đoạn của Thiên Nguyên Tử, trong lòng vi phụ rất lo lắng, không dám làm việc lỗ mãng." Tống Hoàng Đình cười khổ nói.
"Ba ngày nữa con sẽ về. Chuyện phụ thân cần làm hiện giờ chính là thu hoạch ba tiểu thế giới chưa bị cướp mất kia, sau đó phong ấn Tán Giới Liên Đồ, đừng để hắn trốn thoát, chờ con về tự mình xử lý." Tống Quan Tĩnh nói nhanh.
Biện pháp này giống với suy nghĩ của Tống Hoàng Đình.
"Ta đã phái người đi làm rồi, lập tức sẽ mở ra phong ấn đại trận khóa Tán Giới Liên Đồ lại." Tống Hoàng Đình nói.
"Được, cứ như vậy đi, ba ngày sau con sẽ trở lại. Sau khi phong ấn xong cũng không cần làm gì nữa đâu, chờ con về là được."
Tống Quan Tĩnh nói xong, bóng người màu vàng lập tức biến mất.
Tống Hoàng Đình xoa xoa chiếc đầu đang căng cứng của mình, biểu cảm trên mặt dần dần trở nên âm u băng hàn, đôi mắt ẩn chứa sát khí nồng đậm.
"Ta chẳng cần biết ngươi là ai, người đứng sau lưng ngươi là ai! Chờ Tĩnh Nhi tới, tất cả đều phải chết cho ta!"