Chương 219. Không gian vỡ vụn, bà lão thần bí!
Tu Thần khoanh tay đứng ở chỗ cách Huyền Phù Thiên cung ngàn dặm.
Tư Mã Liệt Dương và những người còn lại đứng phía sau Tu Thần, vẻ mặt có chút hoài nghi.
Hiện giờ ngoại trừ bọn họ ra, thì cũng chẳng còn sinh mệnh nào tồn tại trong toàn U Minh giới hết, nó đã hoàn toàn biến thành một Tử giới.
Nhưng mà nơi này vốn trông giống như một vùng đất hoang vu, bầu không khí u ám ngấm vào người đó cũng không thể nào thay đổi được.
"Đại nhân, lẽ nào Huyền Phù Thiên cung này có chỗ nào bất ổn sao?" Phó Nham Du nhỏ giọng hỏi.
Tu Thần đã hồi sinh hắn ta trước khi đến Huyền Phù Thiên cung này, mấy người họ vẫn có còn có ích.
"Trên cơ bản thì bình thường không có ai ở nơi này hết, chỉ có khi nào Tống Hoàng Đình tới thì chúng ta mới có thể đến đây." Tư Mã Liệt Dương mở miệng nói.
Tu Thần híp mắt lại, nhìn về phía cung điện to lớn đang trôi nổi trên bầu trời ở phía xa.
Đi thêm năm trăm dặm về phía trước chính là giải phân cách vô địch, hiện giờ hắn chỉ còn thiếu một khu vực nữa thôi là có thể hoàn toàn kiểm soát U Minh giới này rồi, đến lúc đó trực tiếp phá vỡ hàng rào, rồi thực hiện kế hoạch kiểm soát chuỗi Tán giới.
Ngoài ra, Tu Thần đã không còn muốn đi xâm lấn và chiếm giữ ba tiểu thế giới kia nữa rồi, chắc chắn Tống Hoàng Đình đã hoàn thành việc thu hoạch, những nơi đó đã không còn sinh linh chi lực nữa.
Cho nên một khí nắm được U Minh giới trong tay, sẽ lập tức hủy diệt sạch ba tiểu thế giới kia, sau đó tìm cơ hội đi vào trong Thiên Khôn Tử giới.
Thế nhưng vấn đề trước mắt chính là trong tay hắn đã không còn sinh linh chi lực nữa rồi, sinh linh chi lực của Thiên Nguyên đại lục và U Minh giới cũng đều bị hắn thu hoạch xong xuôi, trong tay không còn thừa lại chút điểm lĩnh vực nào nữa.
Hiện tại điều duy nhất có thể trông cậy vào là trong Thiên cung này vẫn còn sự tồn tại của hồn yêu, tốt nhất vẫn là những hồn yêu có tu vi ngang bằng với đám người Tư Mã Liệt Dương, sau đó trực tiếp kết thúc chuyện này!
Tu Thần vẫn không lên tiếng, những người khác cũng không dám hỏi thêm câu nào nữa, họ đứng phía sau tu Thần với vẻ mặt thấp thỏm, chờ đợi chỉ thị của hắn.
"Phá hủy Thiên cung này đi." Tu Thần đột nhiên nói.
Phá hủy sao?
Mấy người liếc mắt nhìn nhau, chợt Tư Đồ Hạo bước ra.
"Đại nhân, thuộc hạ tình nguyện đi lên hủy diệt Thiên cung." Tư Đồ Hạo ôm quyền, nói.
"Đi đi." Tu Thần gật đầu.
Sau đó hắn vung bàn tay lên, một đình nghỉ mát xuất hiện bên người hắn, còn có một chiếc ghế bằng ngọc lưu ly, Tu Thần trực tiếp ngồi xuống, bắt chéo hai chân lên, rồi nhắm mắt dưỡng thần.
Mấy người Tư Mã Liệt Dương đưa mắt nhìn nhau, bọn họ cũng không quá ngạc nhiên về bản lĩnh của Tu Thần, nhưng mà sao lại nằm ở chỗ này chứ? Tại sao còn phải phái người đi phá hủy Thiên cung? Trực tiêu diệt ngàn dặm bằng một chưởng không được sao?
Trong lòng mọi người chứa nhiều thắc mắc, nhưng không ai dám hỏi nhiều, cứ như vậy đứng bên cạnh hắn, đợi Tư Đồ Hạo trở về.
"Ầm!"
Chẳng mấy chốc Tư Đồ Hạo đã ra tay, mặt đất rung chuyển, không gian bên ngoài ngàn dặm cũng hơi lay động, tiếp đó một cơn gió mạnh vọt tới, bị một ánh mắt của Tư Mã Liệt Dương làm cho tan biến.
Tu Thần nheo mắt lại, nhìn chằm chằm về phía xa.
Rất nhanh, Tư Đồ Hạo đã trở về.
"Đại nhân, không có người nào ở đó hết, ta đã hủy sạch mọi thứ trong phạm vi một nghìn dặm rồi ạ." Tư Đồ Hạo quỳ một gối rồi bẩm báo.
Gương mặt Tu Thần không có chút biểu cảm nào, đứng đậy đi khỏi đình nghỉ mát.
Dựa theo lý mà nói, điều cơ bản nhất chính là có bao nhiêu thế giới được tạo ra bởi sinh linh chi lực, sẽ có nhiều nơi phát triển tốt hơn, nhưng tại sao lại khác với nơi này?
Không hợp lý.
Chắc chắn có nơi mà mình không nghĩ tới.
"Thế giới này có giống với không gian Cửu Thiên của Thiên Nguyên đại lục không?" Tu Thần hỏi.
Tư Mã Liệt Dương lắc đầu rồi đáp: "Không, U Minh giới khác với Thiên Nguyên đại lục, không thể tự xưng là một không gian bên trong được.”
Tu Thần gật nhẹ đầu, sau đó vươn tay phải, rồi mở bàn tay ra.
Mọi người hơi sửng sốt, không biết Tu Thần muốn làm gì.
Tu Thần trực tiếp kéo nắm tay mình một cái.
"Ầm ầm ầm ầm..."
Không gian trước mặt vỡ vụn, giống như một tấm gương, trong nháy mắt, thứ xuất hiện trước mặt đám người Tư Mã Liệt Dương không còn là không gian nữa, mà là hư vô.
Sau đó, không gian trái, phải và phía sau cũng bắt đầu đổ sụp và vỡ nát.
Một lát sau, toàn bộ không gian chỉ còn lại xung quanh đình nghỉ mát, và phạm vi năm trăm dặm từ Thiên cung nữa.
Đám người Tư Mã Liệt Dương nhìn tình hình xung quanh với vẻ kinh hoàng, sợ đến mức sắc mặt tái nhợt.
Bây giờ bọn họ như đang đứng trong hư không vậy, chung quanh là một màn tối đen, nhưng nơi họ đang đứng lại rộng rãi và sáng sủa vô cùng.
Hư không tối đen kia giống như một vực sâu vô tận, chỉ nhìn thêm vài lần đã khiến người ta cảm thấy đầu óc choáng váng, giống như linh hồn sắp bị hư không hút ra khỏi cơ thể vậy.
Những khả năng này cả Tu Thần đã hoàn toàn vượt qua phạm vi nhận thức của bọn họ, tất cả đều trợn tròn mắt sững sờ, thậm chí còn có chút bối rối.
"Đại... Đại nhân... Chuyện này là thế nào ạ?" Thiết Đầu là người sợ hãi nhất, nó là người có tu vi thấp nhất ở nơi này, hiện giờ cảm giác ngột ngạt tản ra từ không gian hư vô xung quanh khiến nó thấy sợ hãi và khó chịu vô cùng.
Tu Thần không trả lời, mà đang tìm kiếm một cách nhanh chóng.
Hắn đánh nát toàn bộ không gian của U Minh Giới, nếu bên trong có ẩn giấu một không gian nào khác mà mình không biết, cứ phá vỡ U Minh Giới thì chắc chắn sẽ xuất hiện mà thôi.
"Ha ha."
Đột nhiên, Tu Thần bật cười.
Bởi vì hắn nhìn thấy rồi.
Trong Đệ Tứ Hồn vực, xuất hiện một mảnh đất lơ lửng, diện tích vô cùng nhỏ, chỉ chưa đầy hai mét vuông, phía trên tản ra ánh sáng màu đỏ yêu dị, và có một người đang ngồi trong đó.
Tu Thần đã từng gặp người đó.
Nghe được tiếng cười của Tu Thần, mấy người đưa mắt nhìn nhau, muốn hỏi nhưng lại không dám.
"Các ngươi cứ đợi ở đây đi." Sau khi bỏ lại một câu này, Tu Thần đã biến mất không thấy đâu nữa.
Mấy người Tư Mã Liệt Dương liếc mắt nhìn nhau, chợt cười khổ liên tục.
"Nếu không thì chúng ta đánh cờ chờ đại nhân đi? Lúc trước đại nhân dạy ta một loại cờ, rất đơn giản và cũng rất vui." Thiết Đầu mở miệng đưa ra ý kiến.
Đám người này đều là đại lão, nếu là trước kia thì nó còn chẳng đáng để xách giày cho họ, thế nhưng bây giờ đã khác rồi, tuy đối với Thiết Đầu mà nói thì bọn họ vẫn là đại lão, nhưng hiện giờ đều là người của Tu Thần cả, địa vị ngang nhau.
"Ở đây không có bàn cờ thì đánh cờ kiểu gì?" Phó Nham Du liếc mắt nhìn Thiết Đầu khinh thường rồi nói.
"Không sao không sao, cái này đơn giản lắm, ta đã mang cờ đến đây rồi, còn bàn cờ thì cứ vẽ mấy đường ngang lên mặt đất là được ấy mà." Thiết Đầu lôi quân cờ từ trong lòng ra một cách vui vẻ.
Sau đó đi đến chỗ đất trống bên cạnh rồi ngồi xổm xuống, chưa đầy mười mét về phía bên phải chính là nơi hư vô, liếc một chút mà đã không nhịn được rùng mình một cái, sau đó thì kẻ bàn cờ trên mặt đất.
"Đây là thứ đại nhân vừa mới dạy cho ta, chơi vui lắm đó." Thiết Đầu vừa kẻ vừa nói.
Mấy người Tư Mã Liệt Dương vốn chẳng có hứng thú gì, nhưng nghe được là do Tu Thần dạy, thế là cũng vây tới, dù sao bây giờ bọn họ cũng chẳng có việc gì để làm, chỉ có thể ở đây đợi Tu Thần trở về.
Ở phía bên kia, Tu Thần xuất hiện phía trước mảnh đất trôi nổi.
Một bà lão choàng trường bào màu xám ngồi trên đó, gương mặt đầy nếp nhăn, mắt khép lại.
Tu Thần bước một cách chậm rãi tới trước mặt bà lão và dừng lại cách đó ba mươi phân, cứ đi về phía trước sẽ không còn là lĩnh vực vô địch nữa.
Mí mắt của bà lão hơi run lên, sau đó mở to mắt, ánh mắt đục ngầu không có ánh sáng lộ ra một tia kinh nghạc.
"Vậy mà ngươi lại có thể tìm được nơi này sao? Đứa trẻ bên ngoài đó vẫn chưa từng phát hiện ra, xem ra ngươi rất lợi hại, không phải là người của Tán giới hoặc Tử giới." Bà lão chậm rãi mở miệng nói với giọng khàn khàn.
Đứa trẻ bên ngoài mà bà lão nói, tất nhiên là chỉ Tống Hoàng Đình.
Tu Thần nhún vai, ngưng tụ ra một cái ghế ở dưới thân, rồi ngồi thẳng xuống.