Chương 220. Người hầu của Thánh nữ, Vũ Hóa Thần triều!
"U Minh giới này hiện giờ đã rơi vào tay ngươi rồi sao? Cũng chỉ còn lại một góc đất của bà già này thôi.” Bà lão nhìn Tu Thần, mỉm cười rồi nói.
Tu Thần quan sát bà lão, cười đáp: "Tại sao không ở Thiên Nguyên đại lục để bảo vệ Thượng Cung Cẩn? Mà lại phải ở U Minh giới này?"
Lời này vừa nói ra, ánh mắt đục ngầu không có ánh sáng của bà lão đột nhiên phát ra sát ý nồng đậm, vô số lưỡi dao đen phóng ra từ không gian hai bên trái, phải của Tu Thần, trực tiếp đánh úp về phía cơ thể hắn.
"Vù..."
Lưỡi dao màu đen đó vừa mới xuất hiện, đã hoàn toàn biến mất trong nháy mắt.
"Tin ta đi, cho dù là ở Thiên giới, thì người đứng đầu Thiên giới các ngươi đứng trước mặt ta, cũng không chịu được một ánh mắt của ta đâu." Tu Thần nói với vẻ mặt lạnh nhạt.
Sắc mặt bà lão nặng nề, nhìn chằm chằm vào Tu Thần đầy cảnh giác rồi nói: "Rốt cuộc ngươi là ai? Vì sao lại biết nhiều như vậy?"
"Hiện giờ Thượng Cung Cẩn là đồ đệ của ta, ngươi chỉ cần biết chuyện này là đủ rồi." Tu Thần đáp.
"Xem ra ngươi đã biết tất cả mọi chuyện rồi." Bà lão nói.
Bởi vì đối phương không ở trong lĩnh vực vô địch của Tu Thần, cho nên Tu Thần cũng không có cách nào đọc được ký ức của bà ta.
Sở dĩ đã từng thấy bà lão này, đó là vì thấy được trong kí ức kiếp trước của Thượng Cung Cẩn.
Bà lão này là người hầu của Thượng Cung Cẩn, không phải trong trí nhớ của Thượng Cung Cẩn, rõ ràng bà ta đã chết rồi sao, không biết tại sao hiện giờ lại ở nơi này.
Cướp mất một khu vực ở U Minh giới một cách im hơi lặng tiếng, khiến Tống Hoàng Đình cũng không phát hiện ra được.
Thậm chí, nếu không phải Tu Thần đã phá vỡ toàn bộ không gian, thì cũng chẳng phát hiện ra được nơi này.
"Nếu ngươi đã biết hết mọi chuyện, như vậy chắc hẳn cũng biết kẻ địch của tiểu thư là ai, bây giờ ngươi trở thành sư phụ của tiểu thư chuyển kiếp cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì, năm đó giới chủ đốt hết toàn bộ tu vi, hủy diệt cả thân xác lẫn linh hồn mới có thể đưa tiểu thư xuống thế giới Tán giới này, vậy nhưng kẻ địch chưa từng từ bỏ việc tìm kiếm thân phận chuyển kiếp của tiểu thư, ngươi đã nằm trong vũng bùn này rồi, thì không thể nào lau sạch được đâu." Bà lão nói với giọng thổn thức.
Tu Thần quan sát bà lão từ trên xuống dưới một lượt, chợt nói: "Ngươi là hóa thân duy nhất còn sót lại đúng không? Bản thể đã bị hủy diệt rồi."
Bà lão cười một cách chua xót, gật đầu rồi đáp: "Đúng, chỉ còn lại một hóa thân Tôn Giả cảnh này mà thôi, nếu không có pháp bảo phệ nguyên có thể giúp bà lão này cắn nuốt một chút không gian ở U Minh giới, chỉ sợ ta đã tiêu tán từ lâu rồi."
Thiên Nguyên Tôn Giả cảnh, không tồi, giết chết bà ta là hoàn toàn đủ điểm lĩnh vực.
"Cho nên ngươi vẫn không trả lời câu hỏi của ta, vì sao phải ở U Minh giới này để bảo vệ nàng ta, ở Thiên Nguyên đại lục không tốt hơn sao?" Tu Thần hỏi.
Bà lão thở dài một tiếng, thoáng nhìn về hư vô vô tận xung quanh, trả lời: "Chỉ có tu vi Tôn Giả cảnh, ở thế giới nào mà chẳng như nhau, nếu bị phát hiện cũng không có nơi nào để trốn, còn không bằng ở lại nơi gần kề với Thiên Nguyên đại lục, ta cũng không có bản lĩnh để che chở cho tiểu thư, vốn cũng tính ngồi chết ở nơi này cho rồi, tuổi thọ của hiện giờ cũng ít hơn vạn năm."
Tu Thần nhướn mày, hiểu được ý của bà lão.
Thật ra bà ấy vốn dĩ không bảo vệ Thượng Cung Cẩn, chỉ ở nơi này kéo dài hơi tàn mà thôi.
Tu vi Tôn Giả cảnh, đừng nói bị Tống Hoàng Đình, bị những lãnh chúa khác của Hồn vực phát hiện ra, thì bà cũng không chạy thoát được.
Phỏng chừng vẫn luôn sống ở nơi này cho đến khi đại nạn giáng xuống, chỉ là vì không thể đạt được nguyện vọng trong lòng mà thôi, bà muốn nhìn thấy Thượng Cung Cẩn trỗi dậy ở Tán giới.
Thế nhưng trong lòng bà lão cũng rất rõ ràng, trên cơ bản là không có khả năng, tu luyện giả tu luyện ở Tán giới như một ngọn đèn được thắp sáng lại, dù có mạnh hơn nữa cũng mạnh được đến đâu.
“Cho nên Thiên Nguyên Tử cũng là người của chín đại Nguyên Giới sao? Ta biết lão già ấy không phải là người của Thiên giới các ngươi." Tu Thần hỏi với vẻ mặt lạnh nhạt.
Thực ra hỏi vòng vo lâu như vậy rồi, đây mới chính là vấn đề mà hắn muốn hỏi nhất.
Trong kí ức về kiếp trước của Thượng Cung Cẩn, không có bất cứ tin tức gì về Thiên Nguyên Tử hết, hai người họ cũng chưa từng gặp nhau.
Thế nhưng tại sao lão già lại che chở cho cô gái đó ở Thiên Nguyên đại lục? Sau mình mở giới hạn thiên phú thì lão vẫn còn hiển linh, mối quan hệ này thật không bình thường.
Lão già cẩu thả như vậy, nếu không có quan hệ gì, lão chắc chắn sẽ không vượt giới hiển linh đâu.
Trong mắt bà lão lộ ta một tia nghi ngờ, lẩm bẩm hỏi: "Thiên Nguyên Tử là ai? Chưa nghe thấy bao giờ, chắc là người của Tử giới? Hoặc là người của Nguyên giới khác, ta chỉ là một người hầu mà thôi, làm sao mà biết được."
Tu Thần nhìn chằm chằm bà lão, chắc hẳn đối phương không nói dối, hơn nữa cũng không cần thiết phải nói dối.
"Hiện giờ tiểu thư vẫn khỏe chứ?" Bà lão nhìn Tu thần, giọng nói có hơi run rẩy.
"Có ta ở đây, mối thù nào cũng có thể báo." Tu Thần đáp.
Bà lão hơi sững sờ, chợt nở nụ cười, cười đến vô cùng chua xót và bất lực, đồng thời cũng đau buồn.
"Không báo thù được đâu, làm thế nào có thể trả thù được đây? Tuy ta không biết rốt cuộc ngươi là ai, đến cuối cùng là loại tu vi nào, nhưng ngươi lại muốn những Tán giới không có luân hồi này, vậy hiển nhiên bản thân tông môn cũng không có địa vị cao siêu gì, không đối phó được đâu." Bà lão thở dài rồi nói, ánh mắt vô cùng tuyệt vọng.
Tu Thần nhún vai và mỉm cười, cũng không muốn thảo luận về chủ đề bản thân mình mạnh đến đâu với bà lão.
"Nghe bà già này khuyên một câu đi, ngươi cũng đừng nghĩ đến việc giúp tiểu thư báo thù nữa? Hiện giờ, chắn hẳn người vẫn chưa khôi phục trí nhớ đâu? Vậy cứ để người sống bình an như vậy, quên đi thù hận, đi theo bên cạnh ngươi là được rồi. Chuyện của chín đại Nguyên Giới không phải ai cũng có thể tham gia vào được, bất cứ nỗ lực và cơ hội nào cũng đều là vô ích."
Bất cứ nỗ lực và cơ hội nào đều vô ích sao?
Có gì đó trong câu nói này.
Tu Thần đáp: "Ta đồng ý với một câu nỗ lực là vô ích này, ví dụ giống như ta đây, người khác có cố gắng phấn đấu đến đâu, cũng không bằng ta ngủ một giấc đã lợi hại rồi, nhưng thứ như cơ hội lại khác, nếu có được cơ hội tốt nhất, nói không chừng có thể tương đương với một phần một tỷ của ta?"
Bà lão:....
Lời này của Tu Thần khiến bà lão trực tiếp không biết nên tiếp tục thế nào, điển hình của khiến người ta cạn lời không biết phải nói gì.
Cơ hội tốt nhất mới tương đương với một phần một tỷ của ngươi? Sao ngươi có thể không biết xấu hổ mà ra vẻ như vậy được chứ...
"Tiên sinh nói chuyện, vẫn có khiếu hài hước lắm." Bà lão cười nói.
"Thứ như cơ hội, đều là giả cả, Chư Thiên Vạn Giới, ở đâu có nhiều cơ hội cho ngươi gặp phải như vậy? Đều là sự sắp xếp của chín đại Nguyên giới cả đấy, nói trắng ra, thì Chư Thiên Vạn Giới này đều chỉ là vạn vật nằm trong tay chín đại Nguyên giới mà thôi, từ đầu đến cuối chẳng có người nào nhảy ra, vô dụng, tất cả đều vô ích."
Tu Thần gật đầu tán thành.
Ví dụ như Thiên Nguyên đại lục hiện tại chỉ là đồ chơi của hắn mà thôi, muốn cho ai cơ hội thì cho người đó, cơ hội gì cũng được, những thứ như thiên tài, linh bảo đối với Tu Thần mà nói, quả thực chính là rác rưởi, ngươi muốn bao nhiêu thì có thể biến ra cho ngươi bấy nhiêu.
Thế nhưng loại kiểm soát này cũng không phải nói đến kiểm soát thời gian thực, ví dụ, nếu như Tu Thần không thèm nghĩ xem hôm nay, đám người Kinh Như Tuyết đang làm gì, vậy thì sẽ không biết, nhưng chỉ cần có một suy nghĩ như vậy, thì sẽ biết được tất cả mọi chuyện trong quá khứ, hiện tại và tương lai của Kinh Như Tuyết trong nháy mắt.
Ngoài ra, Tu Thần vốn dĩ cũng không lo lắng có người có thể thoát khỏi sự khống chế của mình trong thế giới của riêng mình, ta có thể xóa sổ ngươi chỉ trong vài giây phút.
Làm sao các đại lão của chín đại Nguyên giới có thể đi quan sát tình hình của từng người được, bởi vì giống như Tu Thần, chuyện đó hoàn toàn không cần thiết.
Có con bọ nhảy không biết điều, chủ động nhảy vào trong phạm vi tầm nhìn của mình, cứ trực tiếp xóa bỏ nó là xong, khỏi cần tốn nhiều sức lực.