Chương 225: Ngươi từng nghe nói về huynh đệ hồ lô chưa?
Vào lúc Tống Hoàng Đình chuẩn bị cho giải tán các trưởng lão thì y chợt cảm thấy có một luồng khí tức mạnh mẽ.
Cả tám trưởng lão bên dưới cũng cảm nhận được nên đồng loạt tỏ vẻ kinh ngạc rồi bất chợt vô cùng vui mừng.
“Tông chủ, khí tức này không phải là Thiếu tông chủ quay về đấy chứ?” Chiến Vô Cực hết sức nôn nóng hỏi.
Vẻ mặt của Tống Hoàng Đình cũng vui sướng nhưng y lại nhanh chóngnhíu mày.
Khí tức này không phải là của Tống Quan Tĩnh!
“Không đúng, đây không phải là khí tức của Tĩnh Nhi. Nhưng tại sao ta lại cảm thấy chút quen thuộc nhỉ?” Tống Hoàng Đình cau mày nói.
Không phải là Tống Quan Tĩnh?
Tám trưởng lão chỉ biết nhìn nhau, ngay từ khí tức đã cho thấy đối phương mạnh hơn mấy người họ, thậm chí còn mạnh hơn Tống Hoàng Đình gấp vạn lần!
Chỗ Lưu Vân Tiên tông của họ không được coi là thiên linh bảo trì gì, bình thường làm gì có cường giả nào lại đến nơi này chứ?
“Hắn đến chỗ có Cửu Biện Huyết Liên rồi!” Tống Hoàng Đình tái mặt rồi lập tức biến mất trong nháy mắt. Tám trưởng lão khác cũng lập tức đuổi theo.
Bên ngoài cấm chế Cửu Biện Huyết Liên, có một nam tử mang theo vẻ mặt không cảm xúc đang đứng chắp tay sau lưng.
Đám người Tống Hoàng Đình xuất hiện phía sau nam tử đó.
“Xin hỏi vị đại nhân nào đến Lưu Vân Tiên tông của ta làm khách vậy? Mời đến ngồi ở điện tiếp khách của tiểu nhân để tiểu nhân kính lễ chủ nhà.” Tống Hoàng Đình vội chắp tay lễ phép hỏi.
Nam tử quay đầu nhìn về phía Tống Hoàng Đình.
“Ngươi… Là ngươi à?” Tống Hoàng Đình vừa thấy diện mạo của đối phương thì vẻ mặt lập tức trở nên vô cùng kinh hãi.
Tám trưởng lão phía sau lại nhìn nhau, không biết vì sao Tống Hoàng Đình lại tỏ vẻ như thế.
“Đã lâu không gặp.” Nam tử bình thản nói.
Da mặt của Tống Hoàng Đình run lên, thật ra y mang lòng oán hận đối với nam tử trước mắt này.
Con gái hắn cao quý như thế, muốn gia nhập Vô Niệm môn mà lại bị tên đệ tử này từ chối! Tất nhiên tuy trong lòng oán hận là thế nhưng bên ngoài y lại không dám rề rà chút nào, vội vàng cười nói: “Hóa ra là công tử Lý Thần Hi của Vô Niệm môn!”
Vô Niệm môn?
Tám vị trưởng lão đều chấn động cả người, ánh mắt chợt trở nên vô cùng kích động và hâm mộ.
Ba đại tông môn là đích đến của mọi kẻ tu luyện, mà Vô Niệm môn là một trong số đó!
“Tham kiến Lý công tử.” Tám vị trưởng lão cũng đồng loạt cúi đầu.
“Không biết Lý công tử có chuyện gì mà lại đến Lưu Vân châu của ta vậy? Ngài không báo trước một tiếng để tiểu nhân mở yến tiệc chiêu đãi.” Tống Hoàng Đình cười nói.
Lý Thần Hi khẽ gật đầu rồi nói: “Đi ngang qua thôi, ta thấy ở đây có một cấm chế nên mới tò mò đến xem, không ngờ lại là tông môn của ngươi, cũng coi như có duyên đi. Có lẽ cấm chế Cửu Biện Huyết Liên này đã tốn mất tu vi một nghìn năm của mỗi người các ngươi rồi nhỉ? Bỏ ra cái giá lớn như vậy là để vây khốn ai thế?”
Tống Hoàng Đình cười ngượng ngùng, rồi đáp: “Chỉ là một tên thô lỗ chẳng biết gì thôi, tu vi của hắn hơi kỳ lạ, Lưu Vân Tiên tông của chúng tiểu nhân không có cách nào đối phó với hắn, nên mới phải bao vây hắn ở đây. Đợi con gái Tống Quan Tĩnh của tiểu nhân là đệ tử quan môn của môn chủ Thiên môn về rồi sẽ đích thân giải quyết.”
Tống Hoàng Đình nói ra câu này như thể sợ người khác không biết con gái mình là đệ tử quan môn của môn chủ Thiên môn vậy, thậm chí khoé miệng của một trưởng lão đứng cạnh cũng hơi run run.
Nhưng ai bảo y sinh được đứa con gái giỏi giang đến vậy chứ?
Tuy Thiên môn kém hơn Vô Niệm môn, nhưng tốt xấu gì cũng là một trong số ba đại bá chủ. Huống hồ Tống Quan Tĩnh còn là đệ tử quan môn của môn chủ Thiên môn, xét theo địa vị thì có lẽ Lý Thần Hi còn không bằng Tống Quan Tĩnh đâu!
“Hửm? Con gái là đệ tử quan môn của môn chủ Thiên môn à? Chính là cô bé mà hôm ấy ngươi dẫn theo ư?” Lý Thần Hi nhướng mày hỏi.
Tống Hoàng Đình cười gật đầu, chẳng hiểu sao trong lòng lại sinh ra mộtcảm giác thoả mãn khó tả.
“Đúng rồi, con bé không có duyên gia nhập Vô Niệm môn, cuối cùng chỉ đành gia nhập Thiên môn mà thôi.”
Lý Thần Hi bình thản nói: “Cũng được.”
Sau đó hắn nhìn về cấm chế Cửu Biện Huyết Liên phía trước rồi nói: “Ngươi cũng coi như có duyên với ta, có cần ta tiêu diệt kẻ bên trong giúp ngươi không?”
Nét mặt của Tống Hoàng Đình chợt căng thẳng.
Việc này không được đâu!
Y còn muốn hành hạ Tu Thần đến chết nữa!
Y có niềm tin tuyệt đối vào con gái mình. Nếu để tên này ra tay thì tuy chắc chắn hắn sẽ không để mắt đến tiểu thế giới của mình nhưng mình lại không thể thoả mãn được!
Y phải từ từ tra tấn Tu Thần để hoá giải mối hận trong lòng. Nếu để Lý Thần Hi ra tay thì e là một tát chết ngắc. Vậy thì những nhục nhã mà trước kia mình phải chịu không phải là uổng phí sao?
Giết người không đủ làm hắn thoải mái được đâu!
Tra tấn mới là chủ yếu!
Tu Thần cũng đoán chắc tên này sẽ nghĩ vậy.
Trùng hợp hơn, Tu Thần cũng cho rằng như thế.
Mở rộng hay không thì nói sau, trước mắt cứ đùa giỡn tên khốn này đến chết trước đã.
“Ngươi dựa dẫm vào Thiên môn, có lẽ Thiên Khôn Tử giới cũng không có mấy thế lực dám đối đầu với ngươi đâu nhỉ? Kẻ bên dưới là người ở đâu vậy?” Lý Thần Hi hỏi.
Tu Thần bắt đầu trải cốt truyện ra!
“Không biết Lý công tử có biết một kẻ tên là Tu Thần không?” Tống Hoàng Đình nhẹ giọng hỏi.
Y vô cùng tò mò về thân phận của Tu Thần, đồng thời trong lòng cũng có chút lo lắng, sợ rằng thế lực sau lưng đối phương sẽ rất hùng mạnh.
Nhưng mà đó cũng chỉ là một chút lo lắng thôi, bây giờ y có chỗ dựa là Thiên môn, con gái lại là đệ tử quan môn của môn chủ Thiên môn rất được coi trọng, Tu Thần lại là tên ăn cướp, dù về tình hay về lý đều không có gì để phản bác. Y là người bị hại, chỉ đang bảo vệ tiểu thế giới của tông môn mình thôi, dù sau lưng Tu Thần thật sự có ai đó thì cũng chẳng làm sao cả.
Kết quả tệ nhất thì cũng chỉ là giảng hoà thôi.
Nghe thấy hai chữ Tu Thần, Lý Thần Hi bỗng nhiên biến sắc, bất ngờ nhìn về phía Tống Hoàng Đình.
Trong phút chốc, trên người Lý Thần Hi toả ra khí tức vô cùng mạnh mẽ, áp lực mà nó gây ra khiến mọi người đều run sợ trong lòng.
Khuôn mặt của Tống Hoàng Đình càng trắng bệch như tờ giấy. Một suy nghĩ đầy đáng sợ trồi lên trong lòng y chẳng lẽ Tu Thần là người của Vô Niệm môn à? Đừng ăn hiếp người khác vậy chứ!
“Ngươi chắc chắn hắn tên là Tu Thần?” Lý Thần Hi lạnh giọng hỏi.
Tống Hoàng Đình nuốt nước miếng cái ực, gật đầu nói: “Đúng… đúng vậy, chính miệng hắn nói, hơn nữa hình như hắn có quan hệ với Thiên Nguyên Tử. Lý công tử, ngài quen Tu Thần này à? Là thần thánh phương nào thế?”
Bây giờ Tống Hoàng Đình rất muốn tự tát mình một phát chết luôn! Tại sao lại cứ cố nói ra tên Tu Thần vậy? Chỉ trách mình tò mò, muốn dò la xem địa vị của Tu Thần.
Bây giờ xem ra, địa vị của tên này hình như vô cùng cao!
Sợ con gái mình chưa kịp về mà Lý Thần Hi này đã phá vỡ cấm chế Cửu Biện Huyết Liên rồi thả hắn ra ấy chứ?
Nếu thực sự như vậy thì bệnh thiếu máu của hắn lại trào ra, có khi sẽ tức giận đến ói máu tại chỗ.
“Không có khả năng, ta có nghe nói về người tên Thiên Nguyên Tử này rồi. Lão đã sống bừa bãi vạn năm nay, trước giờ chưa từng để lộ chân thân, lão vẫn chưa chết thì cũng không lạ. Mà người tên Tu Thần này thì ta chỉ mới vô tình nghe được từ môn chủ thôi.” Lý Thần Hi trầm giọng nói, có vẻ cực kỳ nghiêm túc.
Tống Hoàng Đình giật thót trong lòng, ngay cả hít thở cũng hơi phát run. Người có thể khiến môn chủ Vô Niệm môn nhắc tới chắc chắn là cao thủ siêu cấp rồi?
Nhưng mà nghĩ lại không đúng!
Là một cao thủ siêu cấp như thế thì ngươi đến cướp tiểu thế giới không có cả luân hồi này của ta làm gì hả? Hơn nữa cũng chỉ là một tán giới bốn vây quanh một thôi, chẳng lẽ cái ngũ vi nhà khác và xa hơn nữa là Tán giới bốn vây quanh một lại không thơm bằng à?
Còn nữa, nếu thật sự trâu bò như thế thì hắn đã sớm lao ra khỏi tiểu thế giới vào lúc mình còn chưa khởi động Cửu Biện Huyết Liên rồi xử lý mình! Sao còn có chuyện như bây giờ được?
Tống Hoàng Đình hỏi bằng giọng điệu thấp thỏm lo lắng: “Lý công tử, Tu Thần này rốt cuộc là người như thế nào?"
Lý Thần Hi nghiêm mặt, tựa như đang chìm vào trong hồi ức nào đó rồi mới chậm rãi hỏi: “Ngươi từng nghe nói về huynh đệ hồ lô chưa?”
Đám người Tống Hoàng Đình: "???" _