Chương 230. Người thật người giả, gương cung bạt kiếm!
Các đệ tử của Lưu Vân Tiên tông vốn đang rất vui vẻ và kích động vô cùng, nhưng đột nhiên nhận được mệnh lệnh tất cả phải rút lui hàng ngàn dặm, ai nấy cũng đều nghi ngờ và khó hiểu.
Nhưng đối diện các trưởng lão mang vẻ mặt trầm như nước, bọn họ cũng không dám hỏi thêm gì. Ngay lập tức, toàn bộ chúng đệ tử của Lưu Vân Tiên tông đều rời đi hết.
Trong điện đón khách, ba người Tống Quan Tĩnh vây xung quanh Lý Thần Hi, chẳng ai ra tay trước.
"Trước khi chết, không muốn giải thích một chút sao?" Mị Vô Song nở nụ cười mê hoặc, lộ ra hàm răng trắng tinh.
Lý Thần Hi cười ha ha rồi đáp: "Lẽ nào ta giải thích thì các ngươi sẽ tin sao?"
"Không." Tống Quan Tĩnh nói một cách dứt khoát.
"Ngươi cũng chỉ là tu vi Tổ Nguyên cảnh tầng một mà thôi, ta và sư muội đều là Tổ Nguyên cảnh tầng hai, mà Tống sư muội lại là Tổ Nguyên cảnh tầng ba. Ngươi không phải là đối thủ của chúng ta đâu, không muốn chịu khổ thì ngoan ngoãn đầu hàng đi, đến lúc đó chúng ta sẽ mang ngươi đến Vô Niệm môn. Giả mạo đệ tử của Vô Niệm môn, việc này vẫn nên để Vô Niệm môn xử lý, nhưng nếu ngươi không đầu hàng, vậy thì giết ngươi cũng chẳng sao cả." Chu Thiên Lạc nói với vẻ mặt vô cùng ung dung.
Lý Thần Hi thở dài một tiếng, chậm rãi đứng lên, đảo mắt nhìn xung quanh với vẻ châm biếm, sau đó nói: "Nhiều người thì lợi hại sao?"
"Nhiều người thì không lợi hại sao?" Mị Vô Song cười đáp, trong mắt nàng ta, Lý Thần Hi giả mạo này hoàn toàn không có khả năng thoát khỏi lòng bàn tay của ba người bọn họ, phản kháng thì chắc chắn sẽ phải chết không nghi ngờ gì!
Lý Thần Hi gật đầu tán thành, cười vài tiếng rồi nói: "Đúng, lời này rất thấu đáo đấy, đúng là nhiều người thì lợi hại thật đấy, cho nên ta cũng phải gọi vài người nữa tới đây mới được."
Tống Quan Tĩnh hơi nheo mắt lại, cười lạnh và nói: "Ngươi cảm thấy việc đó có ích sao?"
"Đương nhiên là có ích rồi, không tin, thì các ngươi cứ cảm nhận một chút đi." Lý Thần Hi nhướng mày về phía Tống Quan Tĩnh, rồi lộ ra nụ cười vui vẻ.
Ba người họ nhướng mày, đột nhiên biến sắc, quay phắt về phía sau.
Có ba khí tức tương đương với thực lực của bọn họ đang phóng về nơi này rất nhanh, hơn nữa khí tức này lại cực kỳ quen thuộc.
Lúc này, đám người Tống Hoàng Đình đã đưa các đệ tử của Vân Lưu Tiên tông tới một sơn trang cách đấy ngàn dặm, y đang nhìn về phía Lưu Vân Tiên tông.
"Tông chủ, vậy là phải đánh thật sao, có khi nào cách xa ngàn dặm vẫn không an toàn không?" Phong Nguyệt Lục đứng bên cạnh hỏi với giọng lo lắng.
Tống Hoàng Đình lắc đầu rồi đáp: "Ba người bọn họ đối phó với một người, vẫn nắm chắc phần thắng, chắc hẳn cũng không gây ra động tĩnh quá lớn gì đâu. Hơn nữa, Lưu Vân Tiên tông cũng là nhà của Tĩnh nhi, con bé cũng sẽ không cho phép ai phá hủy nhà của mình."
Phong Nguyệt Lục nghĩ cũng đúng, tuy ngày thường Tống Quan Tĩnh kiêu ngạo tự mãn, nhưng nơi này như nhà của nàng ta, chắc hẳn sẽ không trơ mắt nhìn nó bị phá hủy.
"Tông chủ, đó là gì vậy?"
Đột nhiên, Chiến Vô Cực chỉ vào phương xa với sắc mặt hoảng sợ và kinh hãi, hiển nhiên Tống Hoàng Đình cũng cảm nhận dược, ba luồng khí tức vô cùng mạnh mẽ đang hướng về phía bọn họ một cách thần tốc.
Khí tức này cũng rất quen thuộc!
Chúng đệ tử của Lưu Vân Tiên tông cũng ngẩng đầu nhìn lên, vẻ mặt hoang mang.
Chẳng bao lâu, chủ nhân của ba luồng khí tức này đã xuất hiện trong phạm vi tầm nhìn của bọn họ.
Ba con Thanh Long bay trên không, kéo ba cỗ kiệu bằng ngọc lưu ly, khí phách uy nghiêm vô cùng.
Phương thức lên sân khấu quả thực còn có phong cách và khí thế hơn hẳn cách đám người Tống Quan Tĩnh xuất hiện.
"Sao có thể? Sao có thể như vậy được?"
Sau khi Tống Hoàng Đình nhìn thấy rõ gương mặt của người ngồi trong kiệu, da đầu tê rần lên, đầu óc kêu ong ong, trong phút chốc đã mất đi năng lực suy nghĩ.
Những người khác cũng tỏ ra vô cùng sững sờ, đầu óc trống rỗng.
Ba người trong kiệu là ai?
Tống Quan Tĩnh, Chu Thiên Lạc và Mị Vô Song!
Tất nhiên là do Tu Thần mới sáng tạo ra rồi.
Đã từng nghe qua chuyện Mỹ Hầu Vương thật giả chưa?
Hôm nay ta sẽ cho ngươi thấy con gái thật và con gái giả.
Tu Thần đã phục chế lại toàn bộ, tu vi thuật pháp thần thông và pháp tướng của ba người kia, kể cả pháp bảo, tất cả đều giống y như đúc, thậm chí ngay cả một sợi tóc cũng không nhiều hơn, không dài hơn.
Thanh Long lượn vòng trên đỉnh đầu mọi người, hai con rồng ngâm dài vài tiếng, sau đó đáp xuống mặt đất.
Ba người Tống Quan Tĩnh bước ra.
Thần thái và nét mặt đều giống như hai giọt nước.
"Cha, sao cha lại ở đây?" Tống Quan Tĩnh đi tới trước mặt Tống Hoàng Đình, lạnh giọng hỏi.
Chu Thiên Lạc ở một bên cười đáp: "Tông chủ đại nhân đón tiếp chúng ta từ xa như vậy, thật khách sáo quá."
Yên lặng.
Toàn bộ bầu không khí đều lặng ngắt như tờ.
Ai nấy đều dùng ánh mắt như nhìn thấy quỷ để nhìn ba người Tống Quan Tĩnh. Mà hiện giờ, Tống Hoàng Đình vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại.
Đây rốt cuộc là tình huống gì đây?
Tại sao ba người Tống Quan Tĩnh lại xuất hiện ở nơi này?
Vậy ba người vừa rồi là ai?
"Thiếu... Thiếu tông chủ... Các ngươi vừa mới tới đây sao?" Sắc mặt Trương Phi Lâu tái nhợt, lão hỏi với giọng run rẩy.
Tống Quan Tĩnh liếc mắt nhìn Trương Phi Lâu, ánh mắt này lập tức khiến cho Trương Phi Lâu tỉnh tảo lại trong nháy mắt, da đầu ngứa ran. Lão hít ngược một hơi, cơ thể lảo đảo lùi về sau mấy bước, suýt chút nữa không đứng vững được mà ngã sấp xuống.
"Câu nói vừa rồi có chút thú vị đấy? Lẽ nào lúc trước chúng ta đã tới đây rồi sao? Còn nữa, vẻ mặt lúc các ngươi nhìn thấy chúng ta hình như có hơi sai đúng không. Lẽ nào chúng ta xấu lắm sao?" Mị Vô Song che miệng cười rồi hỏi...
"Tĩnh nhi... Con thật sự là Tĩnh nhi sao?" Tống Hoàng Đình nhìn về phía con gái mình, hỏi với vẻ khó tin.
Khí tức quen thuộc, hình dáng bên ngoài quen thuộc, và cả ánh mắt quen thuộc đó nữa.
Giống quá, không đúng, đây quả thật là con gái của y!
Thế nhưng phải giải thích về người vừa rồi thế nào đây? Lẽ nào người kia là giả?
Không đúng, không đúng, Tống Quan Tĩnh đó cũng cho Tống Hoàng Đình một cảm giác hệt như thế này, đó chính là con gái y!
Bối rối quá, hoang mang quá!
Lúc này, đầu óc Tống Hoàng Đình hoàn toàn choáng váng, suýt chút nữa thì cho mình mấy cái bạt tai để tỉnh táo lại.
"Nói cách khác, có người giả mạo chúng ta về đây trước một bước đúng không?" Tống Quan Tĩnh lạnh mặt, sau đó nhìn về vị trí Lưu Vân Tiên tông ở phía xa.
Tiếp đó, ba luồng khí tức mạnh mẽ ập tới trong nháy mắt, ba bóng người đáp xuống phía sau Tống Hoàng Đình.
"Đồ khốn nạn! Dám giả mạo chúng ta sao?"
Tống Quan Tĩnh thật sự tới rồi.
Ba người đối diện với ba người, Tống Hoàng Đình ở giữa mang theo vẻ mặt khó tin.
Các đệ tử của Lưu Vân Tiên tông hết nhìn bên trái, rồi lại nhìn bên phải, hoàn toàn không nhận ra được bất kỳ điểm khác biệt nào giữa họ! Thậm chí là vết sẹo nhỏ tí trên mí mắt của Chu Thiên Lạc cũng giống y như đúc.
"Ha ha ha, Tống tông chủ, xem ra gia đình ngươi cũng lắm chuyện thật đấy!" Lý Thần Hi xuất hiện trên không trung, lớn tiếng cười nói.
Nghe thấy tiếng cười nhạo của Lý Thần Hi, Tống Quan Tĩnh “thật” tức giận đi tới, lạnh giọng quát: "Các ngươi đều là một bọn, đúng không? Sau lưng các ngươi rốt cuộc là kẻ nào? Cũng dám giả đệ tử Thiên môn ta và Vô Niệm môn!"
"Các ngươi mới là một bọn chứ? Dám giả mạo chúng ta, gan cũng to thật đấy!" Mị Vô Song cười nhạt rồi nói.
Lý Thần Hi nhún vai, cười đáp: "Đừng quan tâm đến chuyện của ta, các ngươi tự mình giải quyết đi, bây giờ ta chỉ xem trò hay thôi."
Tống Quan Tĩnh “giả” liếc mắt nhìn Lý Thần Hi, nói: "Lý Thần Hi? Ồ, đã lâu không gặp."
"Ôi, ngươi nhìn xem, ngươi nhìn xem, Tống tông chủ, đứa con gái sau lưng ngươi nhìn thấy ta rồi phản ứng mới là thật đó! Còn đứa con gái thứ nhất thấy ta lại giống như không nhận ra, sau đó còn nói ta đã chết rồi, cô ta nhất định là giả đó!" Lý Thần Hi tới xem cảnh tượng náo nhiệt, không ngại lớn chuyện, chỉ vào Tống Quan Tĩnh thật rồi nói.
Tống Hoàng Đình xoay cái cổ cứng ngắc lại, nhìn về phía đứa con gái ở bên trái mình, rồi lại nhìn nữ nhân bên phải, đầu óc như muốn nổ tung.