Chương 231. Cuộc chiến sinh tử, phá hủy tông môn!
Tình cảnh hiện giờ vô cùng kỳ quặc.
Chuyện giả mạo người khác cũng không phải chưa từng xuất hiện, có một vài thuật pháp thần thông cũng có thể mô phỏng ngoại hình của đối phương.
Nhưng những thứ như tu vi và khí tức lại không thể nào bắt chước được!
Cảm giác lúc này của Tống Hoàng Đình là hai người trước mặt đều là con gái của y! Hoàn toàn không phân biệt nổi thật giả!
Nhưng mà chuyện này có khả năng sao?
Chắc chắn không có khả năng, nhất định có một người là giả!
Nhưng, người nào mới là giả đây?
"Các ngươi, rốt cuộc ai mới là thật?" Tống Hoàng Đình hỏi với vẻ mặt đau khổ.
Chiến Vô Cực vội vàng nói: "Nếu không thì thế này đi, người giả mạo chắc chắn không thể có ký ức giống người thật. Tông chủ, ngài cứ chia họ ra rồi hỏi chuyện mà chỉ có ngài và thiếu tông chủ mới biết, vậy là có thể nhanh chóng phân biệt được.”
Nghe Chiến Vô Cực nói vậy, đôi mắt của Tống Hoàng Đình sáng lên!
Đúng rồi!
Thuật pháp thần thông ngụy trang có lợi hại đến đâu, suy cho cùng cũng không có khả năng phục chế ký ức được?
"Đúng đúng đúng, cách này rất hay!" Tống Hoàng Đình vỗ đùi, nói.
"Hả, ta cần phải dựa vào những thứ này để chứng minh sao? Cái giá của việc giả mạo ta, chính là chết!" Tống Quan Tĩnh “thật” vốn dĩ không quan tâm đến biện pháp này, trong mắt nàng, còn cần phải chứng minh bản thân mình “thật” với ai nữa sao?
Không cần!
Cứ giết chết là được!
"Vậy cũng không đúng, tại sao phải phân biệt thật giả chứ? Dù sao thì hai người chúng ta cũng chỉ có thể có một người sống sót, người còn lại phải chết!"
Mị Vô Song “giả” nhếch mép cười, sau đó cơ thể hóa thành ngọn lửa ngút trời. Nàng ta tựa như một vị thần lửa, thanh trường kiếm đầy phù văn trên tay bốc cháy bừng bừng. Nàng ra xông tới chém mạnh vào Mị Vô Song kia.
Một kiếm chém nứt bầu trời.
Sức phá hủy vô cùng đáng sợ lan ra phạm vi nghìn dặm, các trưởng lão và đệ tử của Lưu Vân Tiên tông sợ đến mức hồn bay phách lạc, tất cả nhao nhao chạy trốn khắp nơi.
Giờ khắc này, Tống Hoàng Đình cuối cùng cũng phản ứng lại được, mình là cái thá gì chứ? Hai người này vốn dĩ không phải là những người cùng một thế giới với y và đệ tử Lưu Vân Tiên tông y!
Bọn họ để mình làm một nhân chứng, sau đó chứng minh thân phận của bản thân sao?
Không thể nào!
Ngay cả con gái ruột cũng không thèm để ý tới biện pháp này của y.
"Muốn chết!"
Sắc mặc Mị Vô Song “thật” giận dữ, cũng hóa thành Hỏa Thần cao lớn, cầm trường kiếm cháy ngùn ngụt trong tay chém tới.
"Ầm!"
Không gian trong vòng một trăm dặm bị nứt ra, hóa thành biển lửa trong nháy mắt.
Tống Quan Tĩnh “thật” cau mày, dùng một chưởng đưa cha mình và đám trưởng lão đi xa mấy trăm nghìn dặm.
Mà Tống Quan Tĩnh kia lúc này lại xông tới đánh.
Trong nháy mắt, đôi bên bắt đầu hỗn chiến.
Lúc này, một vòng ánh sáng hiện ra, bao phủ lấy cơ thể Lý Thần Hi, hắn cứ ngồi giữa không trung xem trò.
Cả một vùng vạn dặm xung quanh đó đều bị chia tách, núi sông đổ nát. Khí tức hủy thiên diệt địa không ngừng lan ra. Không gian rung chuyển rồi sụp đổ, ngay cả khu vực cách đó vạn dặm cũng vẫn cảm thấy được.
Thực lực của đôi bên hoàn toàn bất phân thắng bại, bất kể là kinh nghiệm hay thủ đoạn đều không thua kém nhau một chút nào.
Cho nên muốn phân thắng bại trong khoảng thời gian ngắn là chuyện không có khả năng. Tu Thần cũng không nói sẽ cho bên nào thắng, nên cứ để bọn họ đánh nhau trước đi, mình cứ ở một bên cắn hạt dưa, xem phim bom tấn kỹ xảo hoành tráng là được.
Sắc mặt Tống Hoàng Đình và những người bị đưa đi cách xa nghìn dặm xám như tro tàn. Toàn bộ tông môn Lưu Vân Tiên tông đã bị phá hủy trong nháy mắt, mà chúng đệ tử lại không một ai may mắn thoát khỏi.
Hiện giờ chỉ còn lại y và tám vị trưởng lão.
"Xong rồi... Xong thật rồi..." Một vị trưởng lão ngồi sụp xuống đất với vẻ mặt đau đớn rồi gào khóc.
Đệ tử của lão cũng chết hết rồi, tất cả đệ tử đều không còn nữa, bao gồm cả tông môn!
Lúc này, sắc mặt Tống Hoàng Đình cũng trắng bệch như từ giấy, thậm chí cơ thể còn hơi run lên.
Tại sao lại như vậy?
Chẳng phải đã nói đợi con gái mình trở về rồi mọi thứ sẽ kết thúc sao?
Tại sao lại về tận hai đứa con gái? Sau đó hai người trực tiếp đánh nhau, không quan tâm đến sự sống chết của Lưu Vân Tiên tông một chút nào!
"Tông chủ... Bọn họ cứ đánh như vậy, có khi nào Cửu Biện Huyết Liên sẽ vỡ nát, để Tu Thần thoát ra ngoai hay không?" Chiến Vô Cực hỏi với vẻ vô cùng lo lắng.
Tống Hoàng Đình nhìn về phía Chiến Vô Cực, nở một nụ cười thê lương rồi đáp: "Đã đến nước này, ngươi cảm thấy việc Tu Thần có thoát ra hay không còn có ý nghĩa gì sao? Không còn, toàn bộ đều không còn nữa. Ba kỷ nguyên truyền thừa đều mặc cho sự đời thôi. Ta thật thẹn với liệt tổ liệt tông!"
Nghe giọng nói đau như đứt từng khúc ruột cùng bộ dạng ngửa mặt lên trời kêu than của Tống Hoàng Đình, đám trưởng lão lại càng đau đớn và khổ sở vô cùng.
"Vừa rồi... Người vừa đưa chúng ta tới nơi này, hẳn chính là thiếu tông chủ “thật”?" Phong Nguyệt Lục cười gượng hỏi.
Bây giờ bọn họ cũng không thể làm được gì, chỉ có thể đợi đám người kia đánh nhau xong, rồi xem ai là người sống sót cuối cùng.
Chiến Vô Cực thở dài một tiếng, nhìn về đóa huyết liên chín cánh ở phương xa kia. Giờ phút này nó đang tỏa ra ánh sáng đỏ yêu dị. Xem ra sau khi tông môn bị hủy nó cũng không chống đỡ được bao lâu nữa!
"Cửu Biện Huyết Liên sắp không chịu đựng được nữa rồi." Chiến Vô Cực kêu lên.
Tống Hoàng Đình cũng ngẩng đầu lên nhìn, Cửu Biện Huyết Liên được luyện chế từ máu của bọn họ, tâm ý tương thông. Tuy khi nó vỡ nát, sẽ không cắn trả khiến bọn họ bị trọng thương, nhưng vẫn sẽ khiến cho nguyên thần bọn họ bị tổn hại.
Ầm!"
Một tiếng động lớn vang lên, sau đó toàn bộ mặt đất bắt đầu rung chuyển dữ dội, một luồng sóng khí mạnh mẽ vọt tới từ phía xa, khiến mạch máu mấy người Tống Hoàng Đình sôi lên cuồn cuộn. Tất cả đám người lùi về sau, cùng tập trung lại mở đại trận phòng thủ mới chống lại được đợt tấn công này.
"Phụt!"
Trương Phi Lâu phun ra một ngụm máu, sau đó những người khác cũng hộc máu cùng một lúc.
Cửu Biện Huyết Liên vỡ rồi.
"Đáng giận! Nếu không có tên Tu Thần đó, thì tất cả chuyện này đã không xảy ra!" Tống Hoàng Đình trừng mắt nhìn về phía trước một cách đầy oán hận, đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Tu Thần.
"Tông chủ! Ngươi nhìn xem, có bóng người bay tới đây!"
Đột nhiên, Chiến Vô Cực kêu lên kinh hãi.
Mọi người cùng tập trung nhìn, sắc mặt lập tức trở nên hoảng sợ.
Chỉ thấy một bóng người bay ngược tới đây, sau đó cơ thể đập mạnh xuống chỗ cách bọn họ đang đứng hơn mười dặm. Mặt đất rung chuyển theo, đất đá bị đụng vỡ văng lên tung tóe, động tĩnh lớn vô cùng. Một thứ gì đó lăn thẳng về phía bọn họ.
Tiếng động biến mất, một mô đất to lớn xuất hiện trước mắt Tống Hoàng Đình, rồi một khe rãnh hơn mười dặm nứt ra ở phía trước.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, Tống Hoàng Đình do dự một chút rồi lắc người dịch chuyển tới phía trước mô đất. Tám vị trưởng lão cũng cố lấy dũng khí đi lên cùng.
Khi bọn đi tới mô đất trước mặt, nhìn thấy người bên trong đống bùn đất kia, đồng tử co rút lại, không nhịn được mà hít ngược một ngụm khí lạnh.
Là Lý Thần Hi.
Lúc này, một nửa người dưới của Lý Thần Hi đã không còn nữa, ở nửa người trên bị thủng một lỗ máu to cỡ một cái đầu, bên trong đã nhồi đầy bùn đất, nửa bên mặt cũng biến mất, thoạt nhìn vô cùng thê thảm.
Nhưng mà hắn vẫn chưa chết, con mắt đỏ ngầu duy nhất còn sót lại tràn ngập sợ hãi và tuyệt vọng.
"Hắn... Hắn tới rồi... Hắn tới đây rồi...." Lý Thần Hi nói một câu bằng giọng yếu ớt và đứt quãng.
Hắn tới rồi?
Ai tới?
Da đầu đám người Tống Hoàng Đình run lên, trong lòng tràn ngập một dự cảm vô cùng xấu.
Sau đó, Lý Thần Hi từ từ nâng cánh tay của mình lên một cách vô cùng khó khăn, chỉ về phía trước.
"Đây chính là bản thể của các ngươi sao?" Một giọng nói lạnh lẽo, vô tình truyền đến từ phía sau bọn họ.
Nghe được giọng nói này, đám người Tống Hoàng Đình lập tức xoay người nhìn lại.
Một quái vật có làn da màu tím với vóc dáng vô cùng to lớn, cường tráng, khí phách uy nghiêm, không biết đã đứng phía sau bọn họ từ lúc nào.
Tống Hoàng Đình, Chiến Vô Cực và Phong Nguyệt Lục nhìn thấy người này, toàn thân giống như bị sét đánh, lập tức ngây ra như phỗng.