Chương 232: Xin tha không thành, rơi xuống vực thẳm!
Đối với mấy người Tống Hoàng Đình, củ khoai màu tím trước mắt đây thật sự chẳng thể nào quen thuộc hơn được nữa. Đặc biệt là sau khi nghe Lý Thần Hi kể chuyện thì ấn tượng lại càng được khắc sâu hơn.
Thật sự ra được rồi?
Cấm chế Cửu Biện Huyết Liên vừa bị phá nát, sau đó y lập tức xuất hiện ngay? Còn đánh Lý Thần Hi trọng thương!
Vậy nữ nhi của bọn họ sao rồi?
Bây giờ, chuyện đầu tiên mà Tống Hoàng Đình nghĩ đến lại là con gái của mình thế nào rồi.
Vậy tên Lý Thần Hi bị con gái của mình đánh trọng thương ra như thế hay là bị củ khoai màu tím trước mặt đánh thành như vậy?
Nếu là vế trước, thế thì y còn có thể chấp nhận, nhưng nếu là vế sau thì tinh thần của y hoàn toàn sụp đổ rồi.
Có thể đánh bại được Lý Thần Hi, hơn nữa còn hành hạ hắn ta thảm như thế, thực lực tất nhiên cũng phải Tổ Nguyên cảnh trở lên.
Tổ Nguyên cảnh đấy! Có thực lực như thế thì ngươi còn trốn trong tiểu thế giới kia làm chi? Có thể thẳng tay phá nát từ trong Cửu Biện Huyết Liên cơ mà.
Thời khắc này, đám người Tống Hoàng Đình hoàn toàn không dám làm bậy, cứ thế nhìn chằm chằm tên Thanos kia với vẻ mặt hoảng sợ.
“Uỳnh!”
Lại thêm một tiếng nổ kinh thiên động địa, sau đó lại có thêm mấy bóng người bay đến, rơi xuống bên cạnh.
Bụi mù tan đi, Tống Hoàng Đình hoàn hồn nhìn sang, khuôn mặt lập tức run rẩy, trong lòng cũng thầm kinh hãi.
Là Mị Vô Song!
Cả hai thân thể của Mị Vô Song đã thảm không chịu nổi, thở thoi thóp!
Ngay sau đó, Tống Quan Tĩnh xuất hiện.
Hai Tống Quan Tĩnh, hai Chu Thiên Lạc.
Cả bốn người đều chồng chất vết thương. đặc biệt trong đó có một Chu Thiên Lạc đã đứt rời cả một cánh tay, lộ ra đoạn xương trắng hếu.
Bây giờ bọn họ đứng cạnh nhau, nhìn bọn họ cứ như người cùng một phe.
Tống Hoàng Đình thấy tình huống như thế này, trong lòng dậy sóng.
Vì sao lại trở thành thế này?
Vốn dĩ ban đầu bọn họ là kẻ địch, chiến đấu với nhau vô cùng tàn nhẫn, bây giờ lại cùng chung kẻ thù? Đối phương thật sự hùng mạnh đến mức đó sao?
“Rốt cuộc các ngươi là ai?” Sắc mặt Tống Quan Tĩnh tái nhợt, đôi mắt lạnh lẽo vô tình trước đây đã tràn đầy sự tức giận.
Các ngươi?
Tống Hoàng Đình ngây người nhìn về phía nữ nhi của mình, sau đó nhìn về phía Thanos.
Lúc này, một bóng người chậm rãi từ trên không bay xuống, khôi giáp màu đỏ, mái tóc dài màu đen bay phần phật trong gió, đôi mắt màu đỏ máu tựa như có thể xé rách cả linh hồn của người khác, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Trong tay của nam tử còn cầm lấy một cánh tay, là cánh tay của Chu Thiên Lạc.
“U…Uchiha Madara!” Lý Thần Hi run rẩy kêu lên.
Uchiha Madara?
Đây là Uchiha Madara sao?
Đầu óc Tống Hoàng Đình càng thêm mù mờ, hiện giờ đã có củ khoai tím rồi, ngay cả Uchiha Madara cũng tới sao? Nói cách khác, mọi chuyện trước đây Lý Thần Hi kể đều đúng cả? Những truyền thuyết đó không phải là khoác lác mà ra?
Tống Quan Tĩnh nhướng mày, chưa từng nghe nói đến cái tên này.
“Ồ? Xem ra ngươi biết ta nhỉ? Nhưng tại sao ta lại chưa từng gặp ngươi?” Uchiha Madara nghiêng đầu nhìn Lý Thần Hi.
Xác thực rồi kìa!
Tự thừa nhận luôn rồi!
Sắc mặt của Tống Hoàng Đình cùng tám vị trưởng lão xám xịt như tro tàn.
Xong thật rồi! Lần này thì xong thật rồi!
Hắn ta vừa đến đã quật ngã cả hai Mị Vô Song và một Lý Thần Hi, sau đó lại tới hai Tống Quan Tĩnh và hai Chu Thiên Lạc cũng đều bị thương nặng. Cả đám người đều bị trấn áp dạt sang một bên, không dám ho he, lộn xộn.
Hiện tại dù ai là thật ai là giả thì đều cùng một phe cả rồi! Kẻ địch cũng chỉ có hai kẻ trước mắt này mà thôi.
“Toàn bộ Thiên Khôn Tử giới đều chưa từng nghe đến tên tuổi của các ngươi, rốt cuộc các ngươi là ai? Tại sao lại đến Thiên Khôn Tử giới của ta?” Tống Quan Tĩnh lạnh giọng hỏi.
Thanos và Madara cùng nhìn sang Tống Quan Tĩnh, sau đó bỗng nhiên tránh người sang bên, hơi khom người cúi đầu.
Tu Thần chắp tay, chậm rãi bước ra từ phía sau lưng hai người họ.
“Đại nhân!”
Thanos và Madara đồng thanh gọi.
Nhìn thấy Tu Thần cùng nụ cười bên khóe miệng của hắn, Tống Hoàng Đình lập tức cảm thấy da gà da vịt toàn thân thi nhau nổi lên, da đầu tê dại, thậm chí khí lực toàn thân đều bị nỗi sợ hãi trong lòng rút sạch.
Quả nhiên là hắn!
Nhóm người Tống Quan Tĩnh vừa nhìn thấy Tu Thần, sắc mặt vô cùng nghiêm trọng.
Bởi vì bọn họ hoàn toàn không cảm nhận được sự tồn tại của Tu Thần! Không hề có khí tức, không có uy áp, cái gì cũng không!
Giống như hắn chỉ là ảo ảnh, nhưng bọn họ biết rõ nam tử này thật sự đang tồn tại trước mặt bọn họ!
Rốt cuộc Tu Thần đã đạt đến cảnh giới gì rồi?
Bọn họ không cách nào tưởng tượng được, dù bọn họ có đối mặt với môn chủ Thiên Môn cũng sẽ không có cảm giác thế này.
Loại cảm giác này khiến nàng nghĩ đến một cụm từ - phản phác quy chân! Tu Thần đã đạt đến cảnh giới đăng phong tạo cực!
Tu Thần nhìn hai Tống Quan Tĩnh trước mặt, mỉm cười rồi nói: “Tống Hoàng Đình, rốt cuộc chúng ta cũng gặp nhau, mất cả ngàn năm tu vi để tạo ra cấm chế, ngươi cho rằng thật sự có thể nhốt ta lại sao?”
Tống Hoàng Đình túa mồ hôi lạnh đầy đầu, sợ đến độ không dám trả lời câu nào.
Lúc này Tống Quan Tĩnh mới kịp nhận ra, thì ra kẻ đoạt mất Tán giới mà phụ thân đã nói lại chính là nam tử trước mắt đây!
Đang đùa nhau đấy à? Bảo ta qua đó để mất mạng sao?
Tại sao không sớm nói cho ta biết đám người kia lợi hại như thế? Nếu như nói sớm một chút thì đã bảo đại sư huynh cùng đến!
Trong lòng Tống Quan Tĩnh lúc này đang thầm oán trách Tống Hoàng Đình! Mình tiền đồ vô lượng là thế, lại chỉ vì phụ thân là người tự đại lỗ mãng, giấu diếm tình hình cụ thể, đã đẩy chính mình lâm vào tình thế nguy hiểm.
Nhưng tại sao cơ chứ?
Tu vi cỡ thế, tại sao lại muốn cướp đoạt tiểu thế giới của một sơn môn đẳng cấp thấp như thế này? Muốn cướp thì ít nhất cũng phải là ba tông môn đại bá chủ của Thiên Khôn Tử giới chứ!Tán giới bốn vây quanh một của Lưu Vân Tiên tông, thì nói thật ngay cả chính nàng cũng thấy chướng mắt! Cấp bậc quá thấp!
“Rốt cuộc các ngươi là ai?” Tống Quan Tĩnh hỏi.
Hiện tại Tống Quan Tĩnh vẫn còn mơ hồ và hoang mang không thôi. Kẻ giả mạo mình ở bên cạnh từ đâu tới, tại sao muốn giả mạo mình, hơn nữa thực lực còn tương đương với mình. Chuyện này đã khiến đầu nàng tê dại rồi, bây giờ lại xuất hiện thêm một Tu Thần thần bí khó lường.
Điều khiến nàng phiền muộn nhất chính là, lúc này bản thân lại phải liên thủ cùng kẻ giả mạo vừa mới liều mạng giao chiến để đối phó với Tu Thần, quả là một chuyện mỉa mai đến nhường nào!
Nhưng nàng chẳng còn biện pháp nào khác, không cần nói đến Tu Thần, Madara vừa xuất hiện đã đánh cho năm người bọn họ tơi bời rồi, Lý Thần Hi vừa đối đầu đã bị phế ngay.
Mạnh!
Bất kể người nào trong ba người này đều khiến Tống Quan Tĩnh cảm thấy vô cùng mạnh mẽ. Nàng hết sức rõ ràng rằng nếu một đấu một, thì mình không thể nào là đối thủ của họ được.
Cho nên bây giờ nàng chỉ có thể liên thủ với mấy kẻ giả mạo này để cùng nhau đối phó với Tu Thần trước.
“Chỗ các ngươi hơi nhiều cặp song sinh ha.” Tu Thần cười khẽ, không thèm trả lời câu hỏi của Tống Quan Tĩnh.
“Đây chính là những kẻ tiếp viện mà ngươi đã cố gắng thi triển cấm chế để chờ đợi sao? Ba cặp song sinh? Hầy, Tống Hoàng Đình à, ta thật thất vọng về ngươi. Ta đã cho ngươi đủ thời gian để gọi người đến, ai biết ngươi lại gọi một lũ ranh con đến như vậy.” Tu Thần lắc đầu, tặc lưỡi.
Tống Hoàng Đình nghe Tu Thần mỉa mai, nhưng lúc này y hoàn toàn không hề phẫn nộ điều gì nữa. Mối hận do trước đây Tu Thần đã vài lần sỉ nhục y cũng đã tiêu tan hết.
Y và Tu Thần vốn dĩ không phải là người cùng cấp bậc, từ đầu đến cuối người ta đã xem mình như khỉ mà đùa bỡn. Có lẽ hắn vốn dĩ chẳng hề xem y là một mối lo ngại, chỉ có mình y nghiêm túc, lại còn gọi nữ nhi đến định khoe khang một trận trước mặt Tu Thần, sau đó giày vò hắn tới chết.
“Tiền bối, ta là đồ đệ của môn chủ Thiên môn Khâu Vạn Thiên. Ngài và gia phụ có ân oán gì, ta thay mặt gia phụ tạ lỗi với ngài, nguyện ý bồi thường mọi tổn thất! Mấy người chúng ta cũng đã bị thương nặng, sư huynh của ta còn đứt mất một cánh tay, chuyện này xem như là bài học tiền bối dành cho vãn bối. Mong tiền bối nể mặt của Thiên môn, thứ cho vãn bối một lần!” Tống Quan Tĩnh chắp tay thi lễ, rũ bỏ dáng vẻ kiêu ngạo, mở miệng cầu xin.
Thế cục hiện nay không cho phép nàng ngang tàng quyết đấu nữa. Nàng căn bản không phải đối thủ!
Có thể sống sót, sau này tất nhiên sẽ còn cơ hội, bây giờ mà chết thì chẳng còn lại gì.
Tống Hoàng Đình đứng cạnh bên nghe nữ nhi nói những lời này mà trong lòng chua xót đau khổ. Y nhìn nữ nhi của mình từ khi còn nhỏ đến khi trưởng thành, đây lần đầu tiên nàng phải tạ lỗi cầu xin sự tha thứ từ người khác, mà nguyên nhân mọi chuyện đều do y gây ra.
Tu Thần nhìn sang Tống Quan Tĩnh, khẽ cười, sau đó xoay người bước đi.
Nhìn thấy Tu Thần xoay người, trong lòng mọi người đều vô cùng hân hoan vui mừng, nghĩ rằng Thiên môn quả nhiên rất có thể diện! Lần này có thể sống sót rồi.
“Thiên môn lợi hại lắm sao? Chưa từng nghe thấy, giết hết bọn họ đi.”
Nhưng Tu Thần vừa bước được hai bước, đột nhiên vứt lại câu này, khiến bọn họ rơi xuống vực thẳm chỉ trong nháy mắt.