Chương 235: Cấp bảy! Nắm bắt thời gian!
“Thầy đã về rồi ạ?”
“Thầy, Nhuế Nhuế rất nhớ người!”
“Đại nhân!”
Là bọn Kinh Như Tuyết trở về, nhưng nhìn bọn họ đều vô cùng thê thảm, rõ ràng là vừa trải qua một trận đại chiến.
Phương Nhuế Nhuế chạy đến bên Tu Thần ôm đùi hắn nũng nịu.
“Được rồi, đã lớn chừng này rồi vẫn còn nhõng nhẽo.” Tu Thần mỉm cười gõ nhẹ lên đầu Phương Nhuế Nhuế.
“Đây là thành viên mới, tên là Thiết Đầu, một con Rết Tinh.” Tu Thần giới thiệu.
“Thiết Đầu? Tên gì khó nghe vậy.” Phương Nhuế Nhuế nhìn Thiết Đầu rồi lập tức bụm miệng cười trộm.
Thiết Đầu lúng túng nhìn Tu Thần, cái tên này không phải nó đặt, là Tu Thần đặt cho nó.
“Xin chào, ta là Tiger.” Tiger giơ tay lên, cười ngây ngô.
“Xin chào xin chào.” Thiết Đầu vội vã bắt tay.
Sau màn giới thiệu, mọi người hướng về phía Tu Thần.
Bọn họ đang đi rèn luyện, Tu Thần bỗng dưng truyền tống bọn họ về nhất định là có việc cần giao phó.
“Đã đến lúc đến Tử giới rồi, vi sư chuẩn bị dời hết núi Thiên Tử qua đó, các ngươi xem còn có việc gì muốn làm ở Thiên Nguyên giới nữa thì làm luôn bây giờ đi.” Tu Thần nói.
Phương Nhuế Nhuế vui mừng hỏi: “Thưa thầy, kẻ địch đều chết hết rồi sao?”
“Đúng vậy.” Tu Thần gật đầu.
“Tốt quá! Vậy chúng ta mau đi thôi, con muốn xem Tử giới có gì khác với chỗ chúng ta!” Phương Nhuế Nhuế tỏ ra vô cùng vui mừng phấn khích.
Những người khác cũng rất mừng rỡ, kể từ khi họ biết mình chỉ đang sống trong một tiểu thế giới do người khác lập ra, trong lòng thật sự rất buồn bực, giống như con chim bị nhốt trong lồng sắt.
Nay biết rằng có thể rời đi, đương nhiên là họ vô cùng sốt ruột.
“Thưa thầy, con muốn đi cáo biệt ông nội.” Kinh Như Tuyết giơ tay lên nói nhỏ.
Người thân duy nhất của nàng chỉ còn lại ông nội được Tu Thần hồi sinh.
“Không cần, cũng không phải sinh ly tử biệt gì cả, muốn quay về lúc nào cũng được, kêu các ngươi làm việc muốn làm không phải là đi cáo biệt người thân, đến lúc đó sẽ để lại Tán Giới Liên Đồ ở đây, muốn vào Thiên Nguyên đại lục lúc nào cũng được.” Tu Thần cười nói.
Hắn đã nắm giữ hoàn toàn Tán Giới, có thể triển khai toàn bộ quyền hạn, ra vào không bị hạn chế, đương nhiên là chỉ đối với người của hắn.
Kinh Như Tuyết đỏ mặt cười nói: “Con còn tưởng sẽ không thể quay trở lại được nữa.”
“Sư tỷ, sao lại không về được nữa chứ, đây đều là địa bàn của thầy, chúng ta muốn về thì về thôi!” Phương Nhuế Nhuế cười hì hì.
Tu Thần nhìn một lượt, không ai nói gì nữa, bèn lên tiếng: “Được rồi, vậy chúng ta đi thôi.”
Nói xong, Tu Thần phẩy tay, cả ngọn núi Thiên Tử phút chốc tan biến.
Một lát sau đã xuất hiện ở Thiên Khôn Tử giới.
Nơi này giờ là trung tâm trong phạm vi lĩnh vực vô địch của Tu Thần, cách tông môn Lưu Vân Tiên Tông không xa lắm. Xung quanh toàn là tàn tích, khe rãnh chằng chịt, đến giờ vẫn còn thấy khắp nơi khói bụi bốc lên, hoang tàn không còn sự sống.
Trong đống hoang tàn đổ nát to lớn này, núi Thiên Tử trông vô cùng bắt mắt.
“Xong rồi?” Kinh Như Tuyết chớp chớp mắt, sau đó nhìn ngang ngó dọc.
“Đúng vậy, nếu không thì còn muốn phiền phức thế nào nữa?” Tu Thần buồn cười hỏi.
“Con ra ngoài xem xem!”
“Con cũng đi!”
Mọi người lần lượt chạy ra ngoài.
“Ồ, sao bên ngoài lại hoang tàn thế này? Không đẹp chút nào.” Phương Nhuế Nhuế xuống đến chân núi, nhìn xung quanh xong nhíu mày.
“Có lẽ là do lúc nãy đại nhân vừa giết đám người đó…” Thiết Đầu nuốt nước bọt.
Thế này khoa trương quá, vạn dặm không bóng người? Phải chết bao nhiêu sinh mạng đây?
Một hàng người tiếp tục bay ra ngoài, bay cả mấy vạn dặm vẫn là tàn tích.
“Cha mẹ ơi, phải đánh cỡ nào mới thế này chứ?” Tiểu Bạch nhếch mép tặc lưỡi.
Thượng Cung Cẩn cười khổ nói: “Thôi vậy, quay về đi, chắc phía trước cũng như vậy thôi. Nếu vậy sau này chúng ta luyên tập chắc phải đi rất xa rồi, vạn dặm gần đây không còn sự sống.”
“Thầy sẽ sắp xếp hết, chúng ta đi thôi.” Kinh Như Tuyết cười cười. Nàng vẫn là người hiểu rõ Tu Thần, xung quanh không có sự sống, tử khí nặng nề không phải phong cách của Tu Thần.
Quả nhiên, mọi người vừa quay người trở về không lâu, cả một vùng rộng lớn bắt đầu hồi phục một cách nhanh chóng. Tất cả những sinh mệnh và động thực vật yêu quái đã chết cũng hồi sinh trong chốc lát.
Đối với bọn chúng mà nói, kiếp nạn này giống như một giấc mơ, nhưng chưa kịp phản ứng thì đã chết rồi. Bây giờ bỗng nhiên được hồi sinh khiến tất cả sinh linh đều ngơ ngác sửng sốt.
Trong đó cũng có không ít tông môn thực lực không kém Lưu Vân Tiên tông. Đến tận bây giờ, cường giả của những tông môn được hồi sinh vẫn chưa biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì, cũng không dám dò la tin tức.
Có thể trong giây lát hủy diệt bọn họ, khiến bọn họ không kịp phản ứng, vậy tu vi của đối phương chắc chắn không phải là thứ bọn họ có thể chọc vào, hiện giờ cách tốt nhất là co cụm lại trong tông môn yên lặng quan sát tình hình…
Chung quy lại với tám triệu tỷ điểm kinh nghiệm, theo tỉ lệ 1/10000, thì điểm lĩnh vực có thể mở rộng được một nghìn không trăm sáu mươi tỷ dặm.
Tu Thần mở rộng toàn bộ thêm một lần nữa, nhưng sau đó lại không chọn cách thu hoạch hết, mà giết những người tu vi Tôn Giả cảnh trở lên rồi hồi sinh họ, gom đủ hai mươi triệu tỷ điểm kinh nghiệm thì ngừng lại, nhiều hơn một chút kinh nghiệm cũng không cần, vừa chẵn một trăm triệu tỷ.
Bây giờ hắn chỉ muốn thăng lên cấp bảy, nắm giữ năng lực Khống Chế Thời Gian.
Kinh nghiệm cần để tăng từ cấp bảy lên cấp tám, Tu Thần không dám nhìn, da đầu tê dại!
Ký chủ: Tu Thần
Đẳng cấp lĩnh vực: Cấp bảy (Tu Vi Vô Địch, Điểm Hóa Vạn Vật, Chấp Chưởng Sinh Tử, Hư Không Tạo Vật, Sáng Tạo Sinh Mệnh, Vãng Sinh Chuyển Hồn, Khống Chế Thời Gian)
Điểm kinh nghiệm cần để thăng cấp: một trăm triệu tỷ/ 10^20
Phạm vi lĩnh vực Tử Giới: 1060 tỷ dặm X 1060 tỷ dặm X 1060 tỷ dặm
Điểm kinh nghiệm cần để thăng cấp là 10^23 đó!
Mẹ kiếp thế này nuốt hết tám mươi mốt Tử giới còn không biết có đủ hay không.
Theo hiểu biết hiện nay của hắn về kích thước phạm vi của thế giới này, Thiên Khôn Tử giới tổng cộng chia ra năm đại châu, Đông Tây Nam Bắc Trung.
Phạm vi của Lưu Vân Tiên tông hiện giờ thuộc Tây Châu, cơ bản đã bị Tu Thần bao phủ, phạm vi của bốn đại châu Đông Tây Nam Bắc tương đương nhau, hơn nữa thực lực của các thế lực cũng không khác biệt mấy. Toàn bộ thế lực lớn đứng đầu đều tập trung tại phạm vi Trung châu.
Tu Thần ước tính, thu hồi xong một châu, bao gồm cả sinh linh chi lực trong tiểu thế giới, có lẽ có thể cung cấp cho mình từ hai đến ba nghìn triệu tỷ điểm kinh nghiệm. Tạm thời không tính Trung châu, tính mỗi châu là ba nghìn triệu tỷ, vậy thì bốn đại châu Đông Tây Nam Bắc cũng chỉ có mười hai nghìn triệu tỷ!
Sau đó tính thử Trung châu, ngươi trâu bò nhất thì cho ngươi mười ngàn triệu tỷ là nể mặt lắm rồi?
Tức là điểm kinh nghiệm của Tử giới khoảng hai nghìn hai trăm triệu tỷ.
Tiên sư nó!
Tám mươi mốt nhân với hai nghìn hai trăm triệu tỷ còn chưa đến hai trăm nghìn triệu tỷ! Đừng nói đến 10^23.
Chơi cái búa!
Cho nên Tu Thần dứt khoát tích trữ điểm kinh nghiệm lại, sau này chỉ mở rộng lĩnh vực vô địch thôi.
Muốn thăng lên cấp tám, vậy thì chỉ còn cách đi xử lý tám đại Nguyên giới thôi, mà khi đó cũng là lúc Tu Thần nhất thống vạn giới.
Cho nên bây giờ hắn cũng không vội vã, vì thăng cấp mà nôn nóng, vậy chẳng phải tự làm khổ mình sao?
Chơi đùa vui vẻ không sướng hơn sao?
Cấp bảy, đủ để hắn thỏa sức làm mưa làm gió rồi.