Chương 240: Đánh thức ký ức, thù ai nấy báo!
Điểm hóa của Tu Thần không những thăng cấp tu vi mà còn bao gồm cả cảnh giới!
Thông thường loại thăng cấp này yêu cầu cơ thể và linh hồn cần thật sự trải nghiệm chừng ấy thời gian mới có thể thành thần.
Nhưng Tu Thần lại không phải vậy, hắn có thể tạo ra tác dụng đơn độc.
Nghĩa là chỉ tác dụng lên tu vi và cảnh giới của ngươi, sau đó tuy vượt qua hàng kỷ nguyên, nhưng cơ thể và tuổi tác của ngươi, gồm cả tư duy vẫn giữ nguyên hiện trạng.
Nếu không thì mỗi lần thăng cấp một người lên Thánh Vương cảnh đều sẽ biến thành ông bà già hết, vậy thì kẻ làm thầy như hắn chẳng phải rất mất mặt?
Đối diện với một đám bô lão lụ khụ trong miếu Thiên Thần, cho dù có thể để bọn họ mang hình dáng trẻ trung nhưng tuổi tác tâm lý vẫn cổ lỗ. Không ổn, vẫn cứ để bọn họ phát triển từ từ thì hơn.
Kinh Như Tuyết tăng từ Hóa Thần cảnh lên Thánh Thiên cảnh, đã vượt lên mười đại cảnh giới. Trong đó bắt đầu từ Tôn Giả cảnh, mỗi lần nàng thăng cấp một tiểu cảnh giới sẽ nhận thêm sinh linh chi lực. Lần thăng cấp này, Tu Thần tổng cộng nhận được năm triệu tỷ điểm kinh nghiệm từ Kinh Như Tuyết.
Cũng có nghĩa là Tu Thần thu hoạch một cường giả Thánh Thiên cảnh thì có thể nhận được năm triệu tỷ điểm kinh nghiệm, biên độ dao động không vượt quá năm ngàn tỷ.
Tuy khoảng cách đến trăm nghìn tỷ tỷ điểm kinh nghiệm là rất lớn, nhưng cũng không phải là không thể đạt được, chỉ cần Tu Thần dốc sức thì hoàn toàn có thể làm được.
Lúc trước vừa nhìn thấy kinh nghiệm của cấp tám là đầu óc hắn muốn tê liệt, không chút hy vọng, bây giờ lại cảm thấy chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Tiếp đó Tu Thần lần lượt thăng cấp tu vi cho những người còn lại. Theo kế hoạch trước đó của hắn, Phương Nhuế Nhuế là Thánh Thiên cảnh tầng bốn, Thượng Cung Cẩn là Thánh Thiên cảnh tầng ba, những người khác đều là tầng một.
Khi đã thăng cấp xong cho bọn họ, Tu Thần bèn kêu tất cả cút về chỗ của mình từ từ làm quen.
Bỗng nhiên được thăng cấp, có được thực lực lớn mạnh vô cùng, chắc chắn là bọn họ muốn nhanh chóng thử sức một phen. Tu Thần rất rõ cảm giác này, nhớ năm đó hắn vừa có được Lĩnh Vực Vô Địch, chẳng phải cũng giống vậy sao? Tung một chưởng ở bên ngoài lĩnh vực, kết quả chẳng có quái gì, lúc ấy hắn còn chửi hệ thống là đồ bịp bợm.
Tu Thần thoải mái nằm trên ghế bên cạnh Thiên Trì Viên Bàn uống nước ngọt. Thật ra mà nói, hắn có thể uống bất cứ đồ uống nào được làm từ thiên tài địa bảo đỉnh cấp nhất trên thế giới này, chỉ có điều hắn không thích mà thôi.
Hắn chỉ thích coca và cà phê, như một kiểu hoài niệm.
“Thầy.”
Thượng Cung Cẩn bước đến bên cạnh Tu Thần.
Khí chất của Thượng Cung Cẩn đã khác xưa rất nhiều, lúc trước từ trong cốt cách nàng cũng toát ra vẻ cao quý khiến người ta chỉ dám đứng từ xa ngưỡng mộ, bây giờ nàng càng khiến người khác cảm thấy lạnh lùng kinh người, khí chất vô song, khiến người khác không dám nảy sinh tà ý, trong lòng không tự chủ mà nguyện thần phục dưới chân nàng.
Đương nhiên đó là cảm nhận của người khác, còn đối với Tu Thần thì vẫn như vậy.
Tu Thần đặt cốc nước ngọt sang bên cạnh hỏi: “Phục hồi trí nhớ rồi?”
Lúc thăng cấp tu vi cho Thượng Cung Cẩn đến Thánh Thiên cảnh, Tu Thần đã biết ký ức kiếp trước của nàng đã bị mở ra, đây là chuyện sớm muộn cũng xảy ra, thuận theo tự nhiên, Tu Thần cũng không cản trở.
Thượng Cung Cẩn gật đầu, vẻ mặt nghiêm trọng, áy náy nhìn Tu Thần rồi bỗng quỳ xuống đau khổ nói: “Thầy, đồ nhi sẽ liên lụy người mất, hay là người trục xuất đồ nhi ra khỏi sư môn đi…”
Tu Thần bật cười nói: “Trong mắt ngươi, thầy của ngươi tệ hại vậy sao? Một tên Thiên Tôn cảnh Dạ Hạ Thiên Quân nhỏ bé cũng khiến vi sư khiếp sợ được sao?”
Thượng Cung Cẩn hoảng hốt, vội vã nói: “Không phải đâu thưa thầy, tu vi của người thông thiên, tất nhiên sẽ không sợ bất cứ ai, chỉ là đồ nhi sợ sẽ liên lụy đến các sư tỷ…”
Thánh Thiên cảnh đúng là nóc nhà của thế giới này, nhưng Thượng Cung Cẩn biết rõ rằng đối diện với thực lực của Dạ Hạ Thiên Quân thì bao nhiêu Thánh Thiên cảnh cũng không đủ.
Năm xưa hóa thân của nàng đã có tu vi đạt đến Thiên Thánh cảnh rồi.
“Đứng dậy đi.” Tu Thần khẽ nói.
Thượng Cung Cẩn chần chừ giây lát rồi gật đầu, chầm chậm đứng dậy.
“Giải trừ phong ấn của kiếp trước, vậy trong lòng ngươi chắc cũng có phán đoán về vi sư?” Tu Thần hỏi.
Thượng Cung Cẩn nghi hoặc, lắc đầu nói: “Không biết, thực lực và năng lực của người, đồ nhi nhìn không ra…”
Sau khi đánh thức hoàn toàn ký ức, Thượng Cung Cẩn thật sự kinh sợ.
Bởi vì nàng thật sự nhìn không ra thực lực và bản lĩnh của Tu Thần, sáng tạo sinh mệnh, thăng cấp tu vi, tùy ý điểm hóa thành cường giả Thánh Thiên cảnh, bản lĩnh khủng khiếp này đừng nói gặp rồi, đến nghe còn chưa từng nghe thấy.
Tu Thần nhướng mày.
Ngươi cũng nhìn không thấu, nghĩ không ra sao?
Điều này khiến Tu Thần hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không bất ngờ lắm.
Đạt đến tu vi cảnh giới của Thượng Cung Cẩn kiếp trước, thực ra đã có thể nhìn ra được ít nhiều bản chất của Chư Thiên Vạn Giới, nhưng chưa ai nghĩ đến ý chí tích điểm sẽ chuyển kiếp thành người, trở thành một ý chí tích điểm mới bắt đầu thu thập sinh linh chi lực.
“Thưa thầy, hiện giờ người đã đạt đến Thiên Đạo cảnh chưa?” Thượng Cung Cẩn khẽ hỏi.
Thiên Đạo cảnh?
Tu Thần mỉm cười.
“Thiên Đạo cảnh là cái thá gì, ngươi kêu Thăng Ngô Thiên Thông đến đây, vi sư sẽ khiến hắn phải quỳ xuống dập đầu…”
Thượng Cung Cẩn: "…"
“Vậy đồ nhi thật sự không nghĩ ra thực lực của người.” Thượng Cung Cẩn cười khổ nói.
Đã chạm đến điểm mù tri thức của nàng rồi, hoàn toàn không có khái niệm gì nữa.
“Được rồi, nghĩ ra cũng không có ý nghĩa gì, bây giờ ngươi chỉ cần biết rằng mối thù của Vũ Hóa Thần triều nhất định sẽ trả, nhưng không phải lúc này, cố gắng tu luyện ở tám mươi mốt Tử giới này đã, củng cố cảnh giới và tâm lý, đến lúc đó ngươi cùng với các sư tỷ đi chém cái tên Dạ Hạ Thiên Quân là được. Vi sư không cần đích thân ra tay nữa, thù ai người nấy báo.” Tu Thần nói.
Mắt Thượng Cung Cẩn đỏ hoe, cúi người hành lễ: “Vâng! Thưa thầy, đồ nhi biết phải làm gì rồi.”
Tu Thần gật đầu nhìn xa xăm, khẽ hỏi: “Thượng Cung Thiên Nguyên và Thiên Nguyên Tử liệu có phải là cùng một người không? Ngươi nghĩ gì về việc này?”
Vốn tưởng rằng đến Tử giới thì có thể tìm thấy hóa thân của lão, nhưng bây giờ trong phạm vi lĩnh vực vô địch của hắn vẫn không thấy tung tích đâu, có lẽ lão không có ở Thiên Khôn Tử giới rồi.
Từ trong ký ức của Thượng Cung Cẩn, Tu Thần biết được nàng có một người bác tên là Thượng Cung Thiên Nguyên, nhưng chưa bao giờ gặp, chỉ biết rằng khi còn nhỏ đã rời xa Vũ Hóa Thần triều, mai danh ẩn tích.
Lúc mình giải trừ phong ấn hạn chế thiên phú của Thượng Cung Cẩn ở Thiên Nguyên đại lục, lão già đó đã xuất hiện, hai người này nhất định có quan hệ, nếu không lão già đã không rảnh rỗi mà đi giúp đỡ nàng.
Nhưng Tu Thần không tìm thấy hình ảnh lão trong ký ức của Thượng Cung Cẩn, thế là hắn kết hợp Thượng Cung Thiên Nguyên và Thiên Nguyên Tử lại. Dù sao hai người này đều có hai chữ Thiên Nguyên còn gì?
Lại thêm Thượng Cung Cẩn, tên cũng có hai chữ Thiên Nguyên, không trùng hợp đến vậy chứ?
Tu Thần đoán bản thể của lão già chắc là đang lẩn trốn ở chín đại Nguyên Giới. Nếu lão thật sự là Thượng Cung Thiên Nguyên, thì chắc là lẩn trốn để không bị Dạ Hạ Thiên Quân truy sát.
Thượng Cung Cẩn choáng váng giây lát rồi lập tức lắc đầu đáp: “Đồ nhi cũng không rõ lắm, chưa gặp bao giờ, chỉ biết cha có một người anh cả, từ nhỏ đã rời khỏi Vũ Hóa Thần triều, chưa từng quay về lần nào.”
Tu Thần thở dài, xua tay nói: “Được rồi, ngươi đến đại điện sắp xếp lại ký ức kiếp trước đi, cứ đi từng bước một không cần vội vã.”
“Vâng, đồ nhi cáo lui!” Thượng Cung Cẩn vái chào Tu Thần, quay người rời đi.
Tu Thần nhìn dãy núi xa xa, khẽ cười nói: “Lão già ơi lão già, thật muốn gặp bản thể của lão rồi đánh một trận, muốn nhìn thấy cảnh lão bị thực lực bây giờ của ta dọa cho toát mồ hôi hột, chỉ nghĩ đến cảnh tượng đó thôi đã thấy mong đợi rồi."