Chương 241: Phân chia các châu. Hồng Trần đến!
Hôm sau, cả đám Kinh Như Tuyết đều tập hợp trên Thiên Trì Viên Bàn ở miếu Thiên Thần.
Tu Thần muốn thông báo nhiệm vụ.
Nâng cao tu vi của bọn họ không phải là để họ tiếp tục chơi ở miếu Thiên Thần, mà hắn muốn bọn họ ra ngoài gieo tai họa.
"Thầy ơi, chúng con còn chưa quen thuộc với nơi này mà…" Phương Nhuế Nhuế nũng nịu nói.
Tu Thần phất tay bảo: "Đi đi thôi, Thiên Khôn Tử giới, các ngươi tự phân chia bốn châu lớn Đông Nam Bắc Trung, Tây châu thì không cần. Bây giờ tu vi và thực lực của các ngươi đều đến cực hạn rồi, nhưng vẫn phải tôi luyện tâm cảnh thật tốt, đi đi."
Tu Thần không phải là người thích lằng nhằng, một khi đã nâng cao thực lực thì chắc chắn là muốn lập tức cho đồ đệ và đám thuộc hạ ra ngoài làm màu, sau đó thuận tiện giúp hắn thu thập sinh linh chi lực.
Bây giờ kinh nghiệm không phải là thứ Tu Thần quá để ý nữa, chủ yếu là điểm lĩnh vực thôi, thêm nữa là để đám người này có thể tôi luyện, từ đó mạnh lên theo đúng nghĩa.
"Vâng! Đồ nhi xin tuân mệnh! Thầy à, người phải chăm sóc tốt bản thân đấy."
Mặc dù không nỡ, nhưng trong lòng các nàng đều biết Tu Thần suy nghĩ cho bọn họ, dĩ nhiên sẽ không ai nói thật là mình không muốn đi, ở lại đây làm một kẻ vô dụng, thiếu chí tiến thủ.
"Vậy thưa đại nhân, chúng tôi cũng đi đây." Thiết Đầu, Tiger và mấy yêu quái khác cũng cười ngây ngô nói, bọn chúng đã nôn nóng muốn sử dụng sức mạnh của mình từ lâu rồi.
Lúc đầu bọn chúng chỉ là những kẻ tồn tại ở tầng thấp nhất, bỗng nhiên lại có được tu vi thông thiên, không ra ngoài dạo chơi chút thì cả người đều cảm thấy bứt rứt khó chịu.
"À đúng rồi, nếu sau này các ngươi gặp phải cao thủ kỳ lạ nào, chính là người chưa từng nghe thấy tên nhưng lại vô cùng hùng mạnh , có thực lực ngang với các ngươi ấy, thì trước khi đánh nhớ ra ám hiệu, bằng không có thể sẽ đánh phải người mình đấy." Tu Thần nhắc nhở.
Đám người khẽ giật mình, chợt đưa mắt nhìn nhau.
Thầy còn có những đồ đệ và thuộc hạ khác sao? Tiger nhớ lúc trước đột nhiên xuất hiện đám người Thanos trên đỉnh núi Thiên Tử, sau đó Tu Thần đều hành động một mình, nó chưa từng nhìn thấy, còn tưởng rằng chết rồi chứ?
"Ám hiệu là gì vậy hả thầy?" Phương Nhuế Nhuế tò mò hỏi.
Tu Thần nghĩ một lát rồi nói: "'Thiên vương áp địa hổ', đúng, chính là câu này. Các ngươi cứ nói vậy, kế đó bọn họ sẽ trả lời 'bảo tháp trấn hà yêu'."
Mọi người: "..."
Ám hiệu kỳ quặc thật đấy, vế sau nghe còn hiểu, nhưng vế trước 'thiên vương áp địa hổ" rốt cuộc là gì thì họ hoàn toàn không biết.
"Đồ nhi /thuộc hạ hiểu rồi!" Mọi người vội vàng đáp.
Tu Thần lại phất phất tay lần nữa, thế là cả đoàn người và yêu nhanh chóng rời khỏi miếu Thiên Thần.
Đến khi ra ngoài khoảng vạn dặm, họ ngừng bước lại.
"Chúng ta phân chia kiểu gì đây?" Tiger hỏi.
Thượng Cung Cẩn nói: "Đại sư tỷ và ta đi Trung châu, nhị sư tỷ và Tiểu Vũ đi Nam châu, Tiểu Bạch với Tiểu Liễu đi Bắc châu, Tiger và Thiết Đầu đi Đông châu."
Trung châu khá nguy hiểm, tất cả những kẻ có thực lực cường đại nhất Thiên Khôn Tử giới đều ở Trung châu, cho nên Thượng Cung Cần mới đề nghị nàng ta và người có tu vi cao nhất là Kinh Như Tuyết cùng đến đó, ba châu còn lại đều khá yếu, những người thân thiết với nhau cùng đi là được rồi.
"Đi thôi, nếu không có vấn đề gì thì bọn ta đi trước đây, tạm biệt, Tiểu Vũ đi nào! Thái Đầu theo sau!" Phương Nhuế Nhuế không phản đối, cũng không suy nghĩ nhiều, được phân chia xong là trực tiếp kéo Tiểu Vũ và thần thú của mình chạy đi.
"Vậy chúng ta cũng đi thôi." Tiểu Bạch và cây liễu cũng gật đầu nói, sau đó rời đi.
Về phần hai người Thiết Đầu và Tiger, chúng càng thêm hài lòng. Hiện giờ Thiết Đầu được Tu Thần tái tạo lại thân hình xong cũng thành yêu quái rồi, hơn nữa nó và Tiger rất ăn ý, cả hai chỉ hận đã gặp nhau quá muộn, có thể đi cùng nhau dĩ nhiên là rất vui sướng.
"Tiểu thư, vậy bọn ta cũng đi đây." Tiger nói.
Thượng Cung Cẩn và Kinh Như Tuyết khẽ gật đầu.
Sau khi những người khác đã đi, Kinh Như Tuyết nhìn Thượng Cung Cẩn bằng ánh mắt mang vẻ đau buồn và thương xót, vỗ vỗ bờ vai nàng ta: "Hôm qua thầy có kể chuyện của muội cho ta biết rồi."
Thượng Cung Cẩn cố nặn ra vẻ tươi cười bảo: "Muội biết."
"Không sao đâu, sau này sư tỷ sẽ cùng với muội giết đến tận Thiên giới, tru sát cái tên Dạ Hạ Thiên Quân đó! Bây giờ chúng ta cứ cố gắng tu luyện, nâng cao và củng cố tâm cảnh. Thù này của muội, chúng ta không thể để thầy ra tay được, lão nhân gia người mà ra tay chỉ có một chiêu là lấy mạng thôi, không xả hết hận được." Kinh Như Tuyết nghiêm trang nói.
Thượng Cung Cẩn hơi sửng sốt, chợt nở nụ cười, gật đầu chắc nịch: "Muội hiểu rồi! Cảm ơn sư tỷ."
Hai người lại nhìn nhau bật cười, sau đó bóng dáng biến mất tại chỗ, nhanh chóng hướng về phía Trung châu.
…
Tây châu, Viêm Nguyệt Thiên tông.
Thực lực của tông môn này về cơ bản cũng xấp xỉ Lưu Vân Tiên tông, chẳng qua tu vi của tông chủ Lý Phong lại cao hơn Tống Hoàng Đình một tầng cảnh giới.
Sau chuyện ở Lưu Vân Tiên tông, sinh linh trong Tây châu hồi sinh lại, về cơ bản các tông phái có thực lực trong phạm vi Tây châu đều co đầu rút cổ ở địa bàn của mình, không dám đi ra ngoài. Trốn là chuyện không thể rồi, không ai nỡ từ bỏ nền móng của tông môn. Họ đều trông mong chuyện lúc trước qua là qua, sẽ không phát sinh lại nữa.
Mà lúc này, Viêm Nguyệt Thiên tông đang nghênh đón một nhóm khách trong điện.
Lý Phong và đám trưởng lão vô cùng sợ hãi.
Người tới không ai khác chính là Đại trưởng lão Thiên môn - Hồng Trần cùng đệ tử của lão.
Một nhóm năm mươi người, tu vi của mỗi người đều trên Nguyên Đan cảnh.
Phải biết rằng với thực lực cấp bậc Nguyên Đan cảnh này ở Viêm Nguyệt Thiên tông và Lưu Vân tông đã có thể trở thành một trưởng lão.
Mà lần này toàn bộ đệ tử Hồng Trần mang tới đều có tu vì từ Nguyên Đan cảnh trở lên, có thể thấy vốn liếng của Thiên môn nhiều đến mức nào và chênh lệch với các tông môn hạng ba khác lớn bao nhiêu.
"Không biết Hồng Trần đại nhân hôm nay tới đây vì chuyện gì? Ngài cũng không chịu đánh tiếng trước, ngài xem này, ta còn chưa chuẩn bị gì cả đây." Lý Phong có dáng người thấp bé nhỏ con, để râu quai nón, lúc lão lên tiếng hỏi với nụ cười mất tự nhiên, trên trán đã túa đầy mồ hôi.
Ranh giới khu vực của Viêm Nguyệt Thiên tông ở Tây châu cách Lưu Vân Tiên tông rất xa, có thể nói một bên ở đằng đông một bên tận đằng tây. Cho nên Hồng Trần chính là người đầu tiên đến đây tìm hiểu tình huống.
Nếu sai lão dẫn người đánh tới Lưu Vân Tiên tông, lão ngàn lần không dám, dù chỉ là một hóa thân cũng vậy.
Hồng Trần lạnh nhạt hỏi: "Gần đây Tây châu không xuất hiện điều gì khác thường chứ?"
Da mặt Lý Phong run lên, sau đó lão liếc mắt nhìn nhau với mấy vị trưởng lão.
"Thì… Thì chúng ta cũng không ra ngoài nên không rõ ràng lắm…" Lão có phần không dám nói thật.
Khiến người ta đột nhiên chết bất đắc kỳ tử sau đó thình lình sống lại, thủ đoạn này há phải của người thường? Nếu lão chủ động nói ra toàn bộ tình hình, lỡ như vị đại lão thần bí kia biết được rồi đến diệt bọn họ thì làm sao bây giờ?
Mặc dù người Thiên môn là một thế lực mà Viêm Nguyệt Thiên tông không thể với tới, hoàn toàn không có khả năng làm lay động mảy may, nhưng bây giờ lão sợ vị cường giả bí ẩn hủy diệt Tây châu sau đó lại hồi sinh Tây châu kia hơn.
Hồng Trần nheo mắt lại, ánh mắt lóe lên tia rét lạnh. Trong chớp mắt toàn thân Lý Phong lạnh buốt, có cảm giác như linh hồn bị vô số kim châm đâm vào vậy, vô cùng đau đớn.
"Ngươi thực sự cho rằng lão phu hoàn toàn không biết gì cả đã đến đây sao?" Hồng Trần lạnh giọng quát.
Sắc mặt Lý Phong nháy mắt trắng bệch như tờ giấy, lão vội vàng quỳ xuống, run giọng nói: "Đại nhân tha mạng! Xin đại nhân tha mạng…"
"Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, nói." Hồng Trần phất tay áo hừ lạnh một tiếng, thu lại khí thế ban nãy.