Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 242: Chỉ có thể làm một tông chủ rúc xó nhà mà thôi!

Chương 242: Chỉ có thể làm một tông chủ rúc xó nhà mà thôi!

Lý Phong run rẩy đứng dậy, đưa mắt nhìn nhau với các vị trưởng lão.

Tuy nói rằng kẻ ngang ngạnh khó đụng tới, nhưng bây giờ tình thế cấp bách, cho dù hắn không dám tham dự, không muốn lên tiếng cũng không được nữa rồi.

“Mấy ngày trước ở Lưu Vân Tiên tông xảy ra một trận chiến ác liệt, ở chỗ bọn ta cũng có thể cảm nhận được rõ ràng. Trận đấu kết thúc không lâu sau, bọn ta đều mất đi ý thức, tiếp theo đó thì tỉnh lại…” Lý Phong kể tóm tắt vụ việc.

Nhưng hắn chỉ dùng mấy từ “mất đi ý thức” để hình dung, mà không phải là bỗng chết đi rồi lại hồi sinh.

Dù sao việc này cũng vượt quá sức tưởng tượng, ngay cả hắn cũng không dám tin mình thật sự chết rồi, đó chỉ là cảm giác, chứ không chắc chắn lắm.

Đối diện vị trưởng lão Hồng Trần này, việc gì không chắc chắn tốt nhất không nên nói ra, nếu không ngộ nhỡ lão nổi giận, cho mình là lừa đảo, thì giết hắn cũng không ai dám báo thù.

“Chỉ mình các ngươi? Hay toàn bộ người trong Tây châu đều cảm thấy vậy?” Hồng Trần cau mày hỏi.

“Những thế lực tông môn khác thì tiểu nhân không rõ lắm, nhưng người của Viêm Nguyệt Thiên tông chúng tiểu nhân hầu hết đều có cảm giác này…” Lý Phong đáp vội.

Hồng Trần khẽ nheo mắt, chìm trong suy tư.

Trong Tây châu, Viêm Nguyệt Thiên tông được coi là thế lực thượng đẳng rồi, cho nên lão đã chạy ngay đến đây mà không đi tra hỏi các thế lực tông môn khác.

“Mất đi ý thức, ngọc giản sinh mệnh của người trong tông môn các ngươi đều vỡ nát rồi sao?” Hồng Trần bỗng hỏi.

Lý Phong run bắn, trong lòng thầm kêu trời, lão thất phu này thật lợi hại, chỉ chốc lát đã hỏi ra cốt lõi của vấn đề.

“Vỡ rồi…” Lý Phong không dám nói dối, chua chát gật đầu.

Hồng Trần hít sâu một hơi.

Quả nhiên giống Tống Quan Tĩnh, vỡ hết rồi.

Lúc ở Thiên môn lão đã biết rồi, có điều tuy ngọc giản sinh mệnh bị vỡ, nhưng người vẫn còn sống. Cho nên đối với Thiên môn bọn họ mà nói cũng không phải việc đáng sợ, bởi vì ngọc giản sinh mệnh của mỗi đệ tử quan trọng trong Thiên môn đều không giống người thường.

Khi bị thương nặng, cận kề cái chết, ngọc giản sinh mệnh đã nứt vỡ rồi, chứ không phải đợi đến sau khi chết mới nứt vỡ.

Loại ngọc giản sinh mệnh này cao cấp hơn các loại khác rất nhiều, chỉ có Khâu Vạn Thiên mới tạo ra được, để khi phát hiện đệ tử gặp nạn có thể lập tức tới cứu viện.

Khi ngọc giản sinh mệnh loại bình thường bị vỡ, cũng là lúc thi thể đã lạnh lẽo, cho dù có chạy đến cũng vô dụng.

“Sư phụ, ngọc giản sinh mệnh của Tống sư tỷ bị vỡ là bởi vì môn chủ đặc biệt chế tạo ra, nhưng bây giờ ở đây cũng vậy, e rằng bên trong có vấn đề….” Một đệ tử của Hồng Trần lại gần, khẽ nói.

Hồng Trần gật gù, sao lão lại không biết chứ?

Đây là bản lĩnh khiến người khác chết đi sống lại!

Hơn nữa không phải hồi sinh một người, mà là vô số người!

Cùng lúc giết sạch sẽ, sau đó lại cùng lúc hồi sinh!

Đây là thủ đoạn gì? Lão chưa từng nghe thấy!

“Trong trời đất này, thuật pháp thần thông nhiều vô kể, có khi nào thật sự tồn tại loại thuật pháp thần thông này, chỉ là chúng ta không biết mà thôi?" Một đệ tử khác cũng nói theo.

Đúng là không phải không có khả năng này, ngay cả người mạnh như Khâu Vạn Thiên cũng không thể biết được tất cả thuật pháp thần thông.

Nhưng để có thuật pháp thần thông càng mạnh thì cái giá phải trả càng lớn.

Với thủ đoạn giết xong hồi sinh này, hắn đang toan tính điều gì?

Chỉ đơn giản là làm màu, đánh bóng tên tuổi hù dọa người khác thôi sao?

Có buồn chán đến đâu cũng không làm như vậy chứ? Chắc chắn là hắn thu được lợi ích nào đó, nhưng lợi ích gì thì lão chưa nghĩ ra.

“Lúc trận chiến kết thúc, bốn phần năm phạm vi của Tây Châu còn chưa bị ảnh hưởng đến, tại sao hắn vẫn ra tay?"

Nghĩ không ra, Hồng Trần thật sự nghĩ không ra nguyên do.

“Hồng Trần đại nhân, ta chỉ biết chừng này thôi. Từ sau khi xảy ra chuyện, chúng ta liền đóng cửa sơn môn, không dám đi ra ngoài nửa bước. Bên ngoài rốt cục có tình huống gì, các thế lực tông môn khác như thế nào chúng ta cũng không biết gì hết.” Lý Phong nói bằng giọng khổ sở.

Hắn chỉ muốn trốn cho qua giai đoạn này, yên lặng làm một tông chủ chui rúc xó nhà, ai ngờ đại trưởng lão Hồng Trần của Thiên môn bỗng nhiên lại đến.

Theo lý mà nói, chuyện của Tây châu không liên quan đến Thiên môn Trung châu, lẽ nào bọn họ còn muốn trở thành người giám sát của Thiên Khôn Tử giới?

Thiên môn lợi hại được người ta tôn kính khiếp sợ, nhưng cũng chưa đến mức một tay che trời can thiệp vào các châu khác.

Hồng Trần nhìn sang Lý Phong, rồi đứng dậy nói: “Các ngươi ở đây đợi vi sư trở về.”

Đệ tử của Hồng Trần choáng váng, ý người là một mình người đi sao?

“Sư phụ, người đi một mình có mạo hiểm quá không? Chúng ta vẫn nên đi hỏi thêm vài tông môn nữa, tìm hiểu tin tức đầy đủ rồi tính tiếp thì hơn.”

Hồng Trần lắc đầu nói: “Hóa thân của vi sư đi lần này, vốn dĩ cũng không nghĩ có thể sống sót trở về. Nếu có thể có được tin tức có ích thì bị hủy cũng xứng đáng. Ba canh giờ, nếu sau ba canh giờ ta vẫn chưa quay về thì các ngươi lập tức rời Tây châu về Thiên môn.”

Lý Phong đứng bên cạnh nghe được những lời này, tim đập lỗi nhịp.

Đây là tình huống gì vậy?

Hóa thân đến đây không hề nghĩ đến chuyện trở về?

Tây châu rốt cục đã xuất hiện điều gì đáng sợ khiến Thiên môn phải kiêng sợ đến vậy, kiêng sợ đến mức chỉ dám cử một hóa thân đến?

Một hóa thân bị hủy cũng gây ra tổn thương rất lớn đối với bản thể, sẽ tổn thất không ít tu vi.

Vẫn còn một điểm khiến Lý Phong nghĩ mãi không ra, nếu Hồng Trần đã biết là vô ích, sao lão còn mang nhiều đệ tử đến dàn trận phô trương như vậy? Người không biết còn tưởng bọn họ muốn diệt luôn tông môn nào đó!

Để một mình Hồng Trần đến không được sao? Ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, những đệ tử này của ngươi đều chết sạch ở Tây Châu, muốn khóc cũng không biết đi đâu mà khóc.

Đương nhiên Lý Phong không biết đây là ý của Khâu Vạn Thiên. Bọn họ phô trương thanh thế, nghênh ngang đi từ Trung châu tới đây là để vô số các tông môn khác nhìn vào.

Dàn trận kiểu này, thì chắc chắn là xảy ra chuyện lớn rồi. Như vậy rất dễ thu hút sự tò mò, từ đó thu hút sự chú ý của các thế lực lớn ở Thiên Khôn Tử giới.

“Vâng, sư phụ!” Chúng đệ tử lập tức hành lễ đáp lời.

Bọn họ không phải là hóa thân, đều là bản thể đến đây, nếu Hồng Trần đã nói vậy rồi thì đương nhiên phải tuân mệnh hành sự.

Hồng Trần nhìn Lý Phong liếc ngang liếc dọc ở bên cạnh, không biết đang nghĩ gì, cất giọng hỏi: “Lý tông chủ, ngươi có muốn biết đã xảy ra chuyện gì không?”

Lý Phong giật mình, lập tức gượng cười nói: “Không muốn không muốn, thế lực nhỏ như chúng tiểu nhân làm gì có tư cách biết những chuyện này…”

Đùa gì chứ, biết càng nhiều chết càng nhanh! Bây giờ hắn chỉ muốn làm một tông chủ chui xó nhà thôi, không màng thế sự, không muốn nghe cũng không muốn biết gì hết.

Hồng Trần cười ha ha vài tiếng, sau đó ra hiệu cho đám đệ tử của lão.

Vô Ngân khẽ gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu ý của Hồng Trần.

“Nhớ rõ, ba canh giờ sau vi sư chưa về thì nhanh chóng rời đi.” Hồng Trần dặn dò lần cuối

Nói xong, cơ thể của Hồng Trần tan biến tại chỗ.

Sau khi Hồng Trần rời đi, đại đệ tử Vô Ngân ngồi trên vị trí cao nhất ở đại điện. Bị đôi mắt sắc bén như chim ưng của hắn nhìn chằm chằm khiến toàn thân Lý Phong khó chịu vô cùng, hắn ta không ngừng gượng cười.

“Lý tông chủ, các người có từng nghe đến huynh đệ hồ lô chưa?” Vô Ngân điềm nhiên hỏi.

Lý Phong và các vị trưởng lão hoang mang ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn Vô Ngân.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất