Chương 243: Lần đầu ra trận, ta rất vui mừng được giết hết các ngươi!
Lúc này Tu Thần đang nằm trên ghế cười không ngậm miệng được.
Tây châu đã bị hắn bao phủ hoàn toàn, cho nên Tu Thần đương nhiên biết bọn Hồng Trần xuất hiện.
Sau đó hắn lại nghe Vô Ngân kể lại câu chuyện huynh đệ hồ lô cho người của Viêm Nguyệt Thiên tông nghe.
Da mặt của Thiên môn các ngươi cũng thật dày!
Sao chép câu chuyện của ta có trả tiền bản quyền không vậy?
Khâu Vạn Thiên đang âm mưu gì? Lẽ nào muốn đem câu chuyện của ta truyền ra khắp Thiên Khôn Tử giới?
Có dã tâm đấy chàng trai!
Tu Thần không biết ý đồ cụ thể của Khâu Vạn Thiên là gì, cũng không cần biết.
Nếu ngươi đã nể mặt quảng cáo giúp ta, thì cứ đem câu chuyện này kể trơn tru vào.
Bây giờ ngươi muốn để Hồng Trần hi sinh một hóa thân để tìm hiểu tình hình, do thám tin tức, vậy thì ta cho ngươi.
Tu Thần búng tay, một nam tử đầu trọc khoác áo choàng màu trắng, mặc bộ đồ bó sát màu vàng xuất hiện trước mặt hắn.
Đây chính là nhân vật thứ ba trong chín linh hồn cộng sinh.
Tu Thần sẽ cho chín nhân vật lần lượt xuất hiện. Bản thân Khâu Vạn Thiên không tin, nhưng lại vì âm mưu nào đó mà bắt đầu lan truyền truyền thuyết. Việc tiếp theo Tu Thần muốn làm là khiến niềm tin trong lòng đám người của Khâu Vạn Thiên bị lung lay.
Hắn phất tay, Saitama biến mất.
Lúc này Hồng Trần đã xâm nhập vào khu vực trung tâm của Trung châu, lão không đến ngay nơi ở của Lưu Vân Tiên tông mà liên tục quan sát tình hình xung quanh.
Tất cả những thế lực lân cận về cơ bản đều đóng cửa tông môn, không ai dám ra ngoài, giống hệt Viêm Nguyệt Thiên tông. .
Khi đại chiến xảy ra, những thế lực tông môn lân cận Phong Nguyệt môn, Lưu Vân Tiên tông đều đã bị xóa sổ, không giống Viêm Nguyệt Thiên tông bỗng chết đi rồi lại được hồi sinh sau này.
Cho nên chắc bọn họ biết nhiều nhất.
“Hồng Trần đại nhân, sao ngài đến cũng không báo trước một tiếng?” Trương Phong Nguyệt – môn chủ của Phong Nguyệt môn thấy Hồng Trần đến thăm thì sợ đến mức hồn phách lên mây, vội vã bước đến nghênh đón.
“Nơi này rốt cục đã xảy ra chuyện gì?” Hồng Trần đi thẳng vào vấn đề, thậm chí còn không bước vào phòng tiếp khách.
Nghe lão hỏi vậy, da đầu Trương Phong Nguyệt tê dại, y cười gượng gạo đáp lời: “Tiểu nhân không biết, bỗng nhiên xảy ra đại chiến, sau đó toàn bộ Phong Nguyệt môn bị hủy diệt, tất cả đệ tử trưởng lão đều không ai thoát khỏi, sau đó không biết làm sao toàn bộ lại được hồi sinh, ngay cả tông môn bị hủy hoại cũng hồi phục lại nguyên dạng…”
Trương Phong Nguyệt thành thật hơn Lý Phong nhiều, biết gì nói đấy.
Tuy y vô cùng kiêng sợ đại lão thần bí có thể hồi sinh mình, nhưng đối với y mà nói, Thiên môn còn uy nghiêm hơn.
Hồng Trần chau mày nhìn xung quanh, lão không hiểu tại sao đối phương lại phục hồi tất cả mọi nơi, chẳng lẽ chỉ vì dễ nhìn hơn sao?
“Mầy ngày gần đây có thấy người ngoài xuất hiện không?” Hồng Trần hỏi.
Trương Phong Nguyệt ngẫm nghĩ một lát, bỗng nhớ ra gì đó nói: “Sáng nay có mấy luồng khí tức mạnh mẽ vô cùng xuất hiện ở hướng Lưu Vân Tiên tông, nhưng rất nhanh liền biến mất.”
“Có đoán ra được tu vi không?” Hồng Trần tiếp tục hỏi.
“Không thể, tóm lại là rất lớn mạnh, đến mức khiến tiểu nhân hoàn toàn không dám có ý nghĩ phản kháng.”
Hồng Trần không hỏi nữa mà chìm trong suy tư.
Tu vi của Trương Phong Nguyệt chỉ ở mức Đan Tổ cảnh, cho nên y khó mà đoán ra được tu vi khí tức của những cường giả kia.
Lý trí mách bảo lão có thể về được rồi, không cần thiết dò thám thêm nữa, nhưng lão vẫn muốn đi đến Lưu Vân Tiên tông xem đối phương có còn ở đó không.
Trương Phong Nguyệt thấy Hồng Trần im lặng không nói, trong lòng thấp thỏm, dè dặt hỏi: “Hồng Trần đại nhân, có phải xảy ra chuyện lớn rồi không?”
Hồng Trần nâng mí mắt nhìn Trương Phong Nguyệt, nói với vẻ mặt nghiêm trọng: “Rất có khả năng là ma vương diệt thế chín ngàn kỷ nguyên mới xuất hiện một lần lại xuất hiện rồi, cho nên môn chủ kêu ta đến kiểm tra.”
“Hả? Ma vương diệt thế?” Trương Phong Nguyệt há hốc miệng, cả người đờ đẫn.
Y có nghe qua truyền thuyết về ma vương diệt thế, hầu hết những kẻ tu luyện ở Thiên Khôn Tử giới đều biết ít nhiều, nhưng thật giả thế nào thì không ai dám xác nhận, dù gì Phong Nguyệt môn bọn họ sáng lập cũng chưa đến chín nghìn kỷ nguyên.
“Đây… đây chẳng phải chỉ là truyền thuyết thôi sao? Cũng chưa nghe nói chín nghìn kỷ nguyên sẽ xuất hiện một lần. Có phải là giả không?.” Trương Phong Nguyệt cười gượng hỏi.
Hồng Trần liếc nhìn Trương Phong Nguyệt, khiến y sợ nổi da gà, vô thức lảo đảo lùi lại một bước, không dám nhìn lão.
“Chẳng phải bây giờ lão phu đang điều tra việc này sao? Là thật hay giả còn cần ngươi cho phép sao?” Hồng Trần lạnh giọng hỏi.
Câu này của lão rõ ràng không nể mặt chút nào, lão chỉ còn thiếu mỗi câu “ngươi là cái thá gì” nữa thôi.
Nhưng Trương Phong Nguyệt lại không dám nói thêm gì, đối diện với người của Thiên môn, hơn nữa lại còn là đại trưởng lão Hồng Trần, cho dù bị sỉ nhục xúc phạm thì y cũng chỉ có thể cười trừ coi như không có chuyện gì.
“Hử?”
Chính vào lúc này, Hồng Trần bỗng quay đầu nhìn xuống dưới sơn môn Phong Nguyệt môn, Trương Phong Nguyệt cũng nhìn theo, nhất thời sửng sốt.
Chỉ thấy một nam tử trọc đầu, mặc một bộ áo vàng bó sát, khoác một chiếc áo choàng trắng, đang nghiêng đầu đứng trên bậc thang của sơn môn, đôi mắt vô hồn nhìn về phía hai người bọn họ.
Trương Phong Nguyệt nổi da gà, tên này xuất hiện dưới đó từ lúc nào vậy? Tại sao y không cảm nhận được chút nào?
Từ sau khi xảy ra đại chiến, y đã thiết lập cấm chế xung quanh Phong Nguyệt môn, chỉ cần có người đột nhập vào trong là y sẽ biết ngay, đây cũng là lý do vì sao Hồng Trần vừa đến y đã lập tức xuất hiện ở trước sơn môn nghênh tiếp.
Nhưng khi tên nhóc đầu trọc bên dưới xuất hiện y lại không hề cảm nhận được.
Trương Phong Nguyệt dám khẳng định tuyệt đối không phải do y chủ quan không chú ý đến!
Tên nhóc này nhìn có vẻ khờ khạo ngốc nghếch, nhưng tuyệt đối không đơn giản! Đây là suy nghĩ thoáng qua trong đầu Trương Phong Nguyệt.
Hồng Trần cảnh giác, đối phương nhìn có vẻ tầm thường, cũng không cảm nhận được bất cứ tu vi gì, nhưng lại khiến lão có cảm giác tim đập mạnh, điều này không bình thường!
Bây giờ tu vi hóa thân của lão là Tổ Nguyên cảnh, không nhìn ra tu vi của đối phương chỉ có hai cách giải thích, một là hắn thật sự là người thường, còn một loại khác chính là tu vi của đối phương quá cao!
Hồng Trần cất lời: “Ngươi là ai?”
Saitama chớp mắt khẽ nói: “Ngươi là hóa thân phải không? Giống tên lúc trước chủ nhân giết, đều là hóa thân.”
Saitama vừa dứt lời, khí tức toàn thân Hồng Trần bộc phát ra, ánh mắt ngập tràn sát ý.
“Ngươi là thuộc hạ của Tu Thần?”
“Ừ.” Saitama gật đầu.
Trương Phong Nguyệt đứng cạnh Hồng Trần, sắc mặt tái nhợt, hít thở gấp gáp.
Có thể khiến Hồng Trần trong phút chốc dâng lên sát ý lớn, ngưng tụ chân nguyên toàn thân, chắc chắn là một kẻ hung tàn!
Kết nối những lời lão vừa nói khi nãy, lẽ nào tên đầu trọc trước mắt này chính là thuộc hạ của đại lão bí ẩn gây nên trận đại chiến hủy diệt một phương lúc trước sao?
“Giới thiệu một chút, ta chính là Saitama – một trong chín linh hồn cộng sinh của ma vương diệt thế chín ngàn kỷ nguyên xuất hiện một lần mà các ngươi vừa nói. Lần đầu ra trận, ta rất vui mừng được giết hết các ngươi.” Saitama giơ tay ra, mỉm cười nói.