Chương 244: Một quyền đơn giản, ngàn dặm sụp đổ
Câu nói “ta rất vui mừng được giết hết các ngươi” của Saitama khiến Trương Phong Nguyệt dựng tóc gáy.
Thế là y vô thức nhìn sang Hồng Trần ở bên cạnh, chỉ thấy nét mặt lão vô cùng khó coi.
Thật sự có ma vương diệt thế sao? Lúc nãy không phải lão chỉ bốc phét hù dọa ta ư?
Bây giờ Trương Phong Nguyệt rất muốn hỏi Hồng Trần câu này, nhưng y lại không dám, giờ đã không có chỗ cho y nói chuyện nữa rồi, nói không chừng hai vị đại lão này sẽ động thủ trong giây tiếp theo.
Còn y và tông môn phía sau, cộng thêm trưởng lão đệ tử chắc ngay cả chạy cũng không kịp cũng giống lần trước.
Hiện giờ trong lòng Trương Phong Nguyệt rất khổ sở!
Thật ra y không có dã tâm gì hết, chỉ khai sơn lập tông, thu nhận môn đồ. Con người y khôn khéo, chưa từng gây thù kết oán với ai, chỉ mong yên ổn phát triển. Nhưng giờ đây người ta không cho phép, hở chút là hủy thiên diệt địa, bây giờ còn chạy đến sơn môn của y luôn rồi.
Đã đánh là tan tác!
“Ngươi biết ngươi vừa nói gì không?” Hồng Trần sầm mặt lại, lạnh giọng hỏi.
Saitama mỉm cười, cơ thể từ từ bay lên, áo choàng màu trắng sau lưng bay phần phật trong gió, cái đầu sáng bóng vô cùng chói mắt dưới ánh nắng mặt trời.
“Có cần thiết phải biết không?” Saitama hỏi.
Nhìn động tác của Saitama, chắc chắn là sắp ra tay rồi.
“Hồng Trần đại nhân…Việc này…Có phải có chút hiểu lầm không?” Trương Phong Nguyệt khổ sở, run rẩy hỏi.
Cố gắng một chút xem, nếu có thể hòa giải là tốt nhất, nếu không thể thì tiêu hết luôn.
“Hiểu lầm đâu ra? Ngươi không thấy hắn đã khóa chặt khí tức của ngươi và ta sao?” Hồng Trần cười khinh bỉ.
Trương Phong Nguyệt run rẩy, hoảng hốt nhìn Saitama lơ lửng trên không.
“Vị đại nhân này, ta không có làm gì hết, ân oán của các người, các người tự giải quyết được không? Phía sau ta còn có hơn một nghìn người, họ đều là vô tội hết…” Giọng Trương Phong Nguyệt như sắp khóc, nhìn Saitama bằng ánh mắt cầu khẩn.
Hồng Trần liếc Trương Phong Nguyệt, cười khinh bỉ: “Sao ngươi vẫn còn ngây thơ đến vậy? Thuộc hạ của ma vương diệt thế sẽ tha cho các ngươi sao? Đã đến nước này, hãy cùng lão phu liên thủ giết hắn!”
Trương Phong Nguyệt nghe xong đầu óc muốn nổ tung.
Bây giờ ta chỉ muốn quỳ xuống xin tha mạng! Ngươi còn muốn liên thủ với ta? Nếu ngươi đánh lại hắn thì có cần lôi thôi lâu như vậy không?
Lúc này y vừa hận vừa sợ Hồng Trần.
Mẹ kiếp ngươi chỉ là một hóa thân! Chết rồi thì thôi, còn ông đây mà ra tay cùng ngươi thì chắc chắn là toàn tông môn chết sạch!
“Sao nào? Không dám? Không lẽ ngươi đã âm thầm cấu kết với tên ma đầu này, gia nhập vào bọn chúng?”
Lão chụp mũ kiểu này khiến Trương Phong Nguyệt ngây người, giật mình lùi lại mấy bước run rẩy nói: “Không phải đâu Hồng Trần đại nhân, đây là lần đầu ta gặp hắn!”
“Vậy ngươi còn lôi thôi làm gì? Ngươi với ta liên thủ giết chết hắn!” Hồng Trần hừ lạnh một tiếng.
Mặt Trương Phong Nguyệt tái nhợt, hoàn toàn không biết phải làm sao mới được.
Rõ ràng là không thể đánh lại hắn, liên thủ với Hồng Trần thì cuối cùng cũng chết, không liên thủ thì sau này Thiên môn đến tìm y cũng chết.
Kiểu gì cũng chết, chi bằng chọn cách khiến mình thoải mái! Liều một phen!
“Được!” Trương Phong Nguyệt cắn răng gật đầu rồi nhìn qua Saitama.
“Thương lượng xong chưa?” Saitama hỏi.
Hồng Trần cười lạnh nói: “Đối phó với ngươi, không cần thương…”
“Ầm!”
Còn chưa dứt lời, Trương Phong Nguyệt bên cạnh bỗng ngưng tụ chân khí vào bàn tay phải, tung một chưởng về phía Hồng Trần.
Cả người Hồng Trần đều bị chôn vùi vào trong núi đá bên cạnh, đất đá nổ tung văng khắp trời, khói bụi mù mịt.
Trương Phong Nguyệt túa mồ hôi lạnh đầy trán, mắt trợn tròn sợ hãi, thở dốc liên hồi.
Lần này y thật sự liều mạng rồi!
Sớm muộn gì cũng chết, chi bằng chọn chết muộn một chút! Nói không chừng Thiên môn cũng không có cách nào giải quyết được tên ma vương diệt thế kia.
Cho nên y chọn đánh lén!
Là đánh lén Hồng Trần.
Saitama chớp chớp mắt, hắn cũng không hiểu nổi hành động của thằng cha này, nói trở mặt là trở mặt luôn.
“Đại nhân! Đại nhân, ta đầu hàng ngài! Ta nguyện đầu hàng ngài!” Trương Phong Nguyệt hô to về phía Saitama, bây giờ y đã không còn đường quay lại nữa rồi.
“Ầm!”
Núi đá nổ tung, Hồng Trần từ bên trong nhảy ra ngoài, cánh tay phải bị trầy da, máu chảy đầm đìa.
“Tên khốn kiếp! Ngươi dám đánh lén lão phu! Phong Nguyệt môn các người đừng mong ai sống sót!” Hồng Trần giận dữ trừng mắt nhìn Trương Phong Nguyệt.
Trương Phong Nguyệt sợ hãi hết hồn, không ngờ Hồng Trần lại chỉ bị thương ở cánh tay, vội quay người bỏ chạy.
“Chạy? Ngươi chết đi cho ta!”
Hồng Trần gầm lên giận dữ, tung ra một chưởng.
Chỉ thấy linh khí trong đất trời bỗng chốc bùng nổ, khoảng không đối diện lòng bàn tay lão bỗng rách ra, sau đó từ trong vết nứt ùa ra vô số tia sét màu cam.
“Ầm ầm ầm ầm!”
Tiếng nổ kinh thiên động địa vang khắp vạn dặm, đất trời rung chuyển, sức mạnh điên cuồng của sấm sét nuốt sống Trương Phong Nguyệt trong tích tắc, không có bât cứ cơ hội bỏ chạy nào.
Lúc này, nửa ngọn núi đều bị nổ thành bột mịn, vô số đệ tử thiệt mạng, những trưởng lão kia cũng chạy trốn thật xa, vô cùng sợ hãi và tuyệt vọng.
Khói bụi mù mịt, phạm vi trong vòng vạn dặm đều biến thành một màu xám xịt, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng đồi núi sụp đổ ầm ầm.
Nét mặt Hồng Trần tối sầm, nhìn chằm chằm về đám bụi mù phía trước.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, khói bụi tan dần, một bóng người từ từ hiện ra trước mặt Hồng Trần.
Tất nhiên đó là Saitama rồi, còn Trương Phong Như ngồi bệt phía sau Saitama, thần sắc vô cùng hốt hoảng, lồng ngực phâp phồng dữ dội,
“Thực lực có thế này thôi sao?” Saitama nghiêng đầu, đôi mắt vô hồn nhìn Hồng Trần.
Hồng Trần giật mình, lão không hề biết tên nhãi này từ lúc nào đã chạy đến trước mặt mình.
“Giờ đến lượt ta.” Saitama khẽ nói, sau đó giơ nắm đấm lên.
Hồng Trần căng thẳng, muốn lùi lại một bước, nhưng chớp mắt đã thấy Saitama xuất hiện trước mặt mình.
Đây không phải là dịch chuyển tức thời nữa rồi, cứ như hắn luôn đứng trước mặt lão vậy.
“Ngươi!”
Đồng tử của Hồng Trần bỗng co lại, vừa mới nói được một chữ thì Saitama đã tung nắm đấm qua.
Cú đấm này nhìn thì có vẻ nhẹ nhàng, nhưng trong mắt Hồng Trần lại như đất trời sụp đổ vậy, một cảm giác tuyệt vọng chưa bao giờ có, không gì hình dung nổi phút chốc ngập tràn tim lão.
“Ầm!”
Lấy cơ thể Hồng Trần làm khởi điểm, ngàn dặm sau lưng lão đều nổ tung trong tích tắc, bầu trời phía sau hoàn toàn trở nên tối tăm.
Tiếp đó là tiếng nổ long trời lở đất vang lên, toàn bộ không gian rung chuyển dữ dội, mà thân thể Hồng Trần cũng biến thành cát bụi trong chớp mắt.
Chỉ bằng một cú đấm.
Nhìn thì chỉ là một cú đấm đơn giản, nhưng lại khiến ngàn dặm sụp đổ!
Trương Phong Nguyệt ngồi bệt dưới đất ở đằng sau đã ngu hết cả người rồi.
Đây là chiêu thức gì vậy? Tại sao Hồng Trần hoàn toàn không phản kháng? Chỉ trơ mắt nhìn cú đấm đó đánh về phía mình?
Thần thông đâu? Thuật pháp đâu? Tại sao không làm gì? Là bị dọa đến choáng váng rồi sao?
Bắt đầu từ khi nào, trận chiến giữa các cường giả lại trở nên đơn giản thô bạo vậy?
Lúc này trong đầu Trương Phong Nguyệt đã hoàn toàn rối loạn.