Chương 245. Nhưng ta đã đến đây rồi, tất cả đừng đi nữa!
"Ê." Saitama hô một tiếng về phía Trương Phong Nguyệt đang ngồi bệt dưới đất.
Trương Phong Nguyệt quay người lại, sau đó vội vàng đứng lên rồi đáp: "Đại nhân, ta ở đây, ta ở đây!"
Hiện tại, y vừa tôn sùng vừa sợ hãi Saitama.
Tuy vừa rồi, Hồng Trần kia chỉ là một hóa thân, nhưng một cú đấm bạo lực mà Saitama thể hiện đã tạo thành bóng ma tâm lý cực lớn cho y.
Trương Phong Nguyệt lén liếc mắt nhìn về phía trước, một khe rãnh dài nghìn dặm cực lớn đập vào mắt, khiến y không nhịn được mà rùng mình.
Lúc này, y vô cùng chắc chắn rằng trận chiến kinh thiên động địa trước đó thuộc về đám người này, quả thực là quá khoa trương!
Một đấm đã có hiệu quả như vậy, vừa rồi y còn không cảm nhận được đối phương đã sử dụng chân nguyên.
Đó là sức mạnh thuần túy của cơ thể sao?
Đây vẫn còn là người sao?
"Đến lượt ngươi rồi đó." Saitama nói.
Trương Phong Nguyệt trợn tròn mắt.
Cái gì mà đến lượt ta?
Không phải ta cùng phe với ngươi sao? Vừa rồi ta cũng đã đánh lén Hồng Trần, bây giờ ngươi giết lão rồi lại muốn xử lý ta sao?
Ngươi đúng là tên qua cầu rút ván mà!
Toàn thân Trương Phong Nguyệt run rẩy không ngừng, y muốn quay đầu bỏ chạy, nhưng lại không dám, bởi vì việc đó vốn dĩ không có tác dụng.
"Đại nhân tha mạng... Tiểu nhân thật lòng thật dạ quy phục đại nhân!" Trương Phong Nguyệt cầu xin sự tha thứ với giọng nức nở.
Saitama khẽ cười một tiếng rồi nói: "Muốn sống sao?"
"Đúng đúng đúng, đại nhân, chỉ cần ngài tha cho ta, thì bảo ta làm gì cũng được!" Trương Phong Nguyệt gật mạnh đầu rồi nói.
"Ngươi đã nghe rõ ma đầu diệt thế mà hắn vừa nói rồi chứ? "Saitama hỏi.
"Nghe rõ rồi ạ, đại nhân, ngài yên tâm đi, ta chắc chắn sẽ không tiết lộ một lời nào về chuyện này! Miệng của ta chặt lắm! Ta xin thề với trời!" Trương Phong Nguyệt giơ tay phải lên, nói với vẻ nghiêm túc.
Saitama đi tới, vỗ lên vai Trương Phong Nguyệt, sau đó bảo: "Không cần phải giữ bí mật, điều kiện để ngươi được sống chính là loan truyền tin tức này ra ngoài. Ma đầu diệt thế Tu Thần đã xuất thế rồi, chín linh hồn cộng sinh bên cạnh hắn sẽ lập tức càn quét và hủy diệt Thiên Khôn Tử giới."
"Hả?"
Trương Phong Nguyệt nhất thời không phản ứng kịp.
Hắn tính sai mình đi lan truyền tin này ra ngoài sao? Lẽ nào không sợ toàn bộ người của Thiên Khôn Tử giới xông đến đây tiêu diệt các ngươi?
Hay là các ngươi thật sự tự tin đến mức cho rằng Thiên Khôn Tử giới hoàn toàn không có người nào có thể trị được các ngươi?
Vô số nghi ngờ tràn ngập trong lòng Trương Phong Nguyệt, nhưng y không dám hỏi, chỉ có thể gật đầu, đáp: "Được thôi được thôi, ta đảm bảo trong vòng ba ngày, tin này chắc chắn sẽ được truyền khắp bốn châu, vã sẽ truyền khắp Thiên Khôn Tử giới trong vòng một tháng!”
"Tốt lắm, nếu làm tốt, thì những đệ tử đã chết của ngươi sẽ được trở về." Saitama cười cười, lại vỗ vào vai Trương Phong Nguyệt, sau đó bóng người hắn lóe lên một cái, biến mất không thấy tăm hơi.
Trương Phong Nguyệt trợn trừng mắt, đột nhiên cơ thể như bị rút sạch sức lực, lảo đảo lùi về sau vài bước, dựa vào đá núi bên cạnh.
"Môn chủ! Môn chủ!"
Lúc này, những trưởng lão còn lại của Phong Nguyệt môn vội vàng chạy tới, nhìn thấy khe nứt ngàn dặm trước mắt, tất cả đều kinh hồn bạt vía.
"Môn chủ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Lại là người lúc trước sao?" Một trưởng lão run giọng hỏi.
Trương Phong Nguyệt phục hồi tinh thần, vội vàng nói: "Mau mau, lập tức lan truyền một tin ra ngoài, nói rằng ma đầu diệt thế đã xuất thế, chín linh hồn cộng sinh bên cạnh hắn sắp bắt đầu đồ sát sinh linh rồi! Khẩn trương lên! Tất cả mọi người lập tức lan tin này ra ngoài, mau!"
Đám trưởng lão để tỏ ra kinh ngạc và khiếp sợ, trên mặt đầy vẻ không dám tin.
"Môn chủ... Ngài... Ngài có biết mình đang nói gì không?"
Một trưởng lão trong số đó còn nghi ngờ có phải Trương Phong Nguyệt đã bị dọa đến choáng váng rồi không, định sờ lên trán y, bị Trương Phong Nguyệt giơ tay gạt ra.
"Không nghe thấy lời ta vừa nói sao? Còn muốn ta phải lặp lại một lần nữa sao? Bây giờ! Ngay lập tức!" Trương Phong Nguyệt quát lên một cách giận dữ.
"Vâng vâng!" Mọi người chưa từng thấy Trương Phong Nguyệt gầm lên giận dữ như vậy, làm sao còn dám nghi ngờ thêm nữa, tất cả xoay người rời đi ngay lập tức.
Trương Phong Nguyệt thất thần nhìn về phía chân trời xa xa, thì thào: "Thiên Khôn Tử giới sắp xảy ra chuyện lớn rồi... Ma đầu diệt thế thật sự xuất thế rồi sao? Chỉ một tên đầu trọc đã lợi hại như vậy rồi, tám người còn lại thì sao? Chưa kể còn một ma đầu diệt thế nữa chứ?"
Lúc này, trái tim Trương Phong Nguyệt tràn ngập tuyệt vọng và chua xót, trong lòng y rất rõ ràng, dựa theo diễn biến của tình hình trước mắt, thì Thiên Khôn Tử giới nhất định sẽ nổ ra một trận đại chiến. Đến lúc đó, những tiểu tông môn như bọn họ sẽ trở thành vật hi sinh đứng mũi chịu sào.
Cho nên y cũng không có cách nào, hiện giờ y gửi gắm hy vọng sống duy nhất của mình về phía những người xấu kia, dù sao cũng đã đắc tội với Thiên môn, không thể quay đầu được nữa rồi.
...
Trong Viêm Nguyệt Thiên tông, Vô Ngân vừa mới kể xong câu chuyện về ma đầu diệt thế, Lý Phong và các trưởng lão chấp sự của Viêm Nguyệt Thiên tông ở phía dưới đều mang vẻ mặt sững sờ và hoảng hốt.
Hiện giờ suy nghĩ đầu tiên của bọn họ chính là hắn ta đang nói hươu nói vượn, hoàn toàn không muốn tin.
Nhưng mà trong lòng thực sự không nghĩ ra được vì sao Thiên môn lại phải lừa bọn họ, hoàn toàn không có lý do để làm thế!
Hơn nữa, không phải hôm nay đại trưởng lão của Thiên môn đã đích thân tới đây sao? Đã vậy, lời nói trước khi rời đi còn bi tráng như thế, nói gì mà lần này tới cũng không nghĩ đến việc có thể sống sót trở về...
"Vô Ngân công tử, đây là chuyện xưa sao? Hay thật sự là bí sử thượng cổ?" Lý Phong cười bồi, hỏi.
Vô Ngân nghiêm mặt, trầm giọng đáp: "Ngươi cảm thấy vào lúc này, ta sẽ ở đây kể chuyện xưa với ngươi sao? Sư phụ ta đã đi trước một mình, không ôm hy vọng gì về việc hóa thân có thể sống sót trở về. Lẽ nào ngươi cho rằng sư phụ ta có nhiều hóa thân đến mức không có chỗ nào dùng nên tới nơi này để chết bớt hay sao?”
Những lời này hoàn toàn khiến cho Lý Phong không biết phải phản bác như thế nào.
Quả thật, việc một hóa thân bị hủy diệt sẽ gây tổn hại tới bản thể, sẽ mất ít nhất mười nghìn năm tu vi, thật quá vô lý khi để Hồng Trần trở thành vật hy sinh chỉ vì một câu chuyện cũ.
"Đúng đúng đúng, Vô Ngân công tử nói đúng." Lý Phong cười gượng vài tiếng, gật đầu đáp.
"Sư huynh, đã gần ba canh giờ rồi." Lúc này, một đệ tử của Thiên môn đi tới bên người Vô Ngân, nhẹ giọng nói.
Vô Ngân nhíu mày, nhìn ra ngoài đại điện.
Trong lòng Lý Phong cũng hơi hồi hộp, thầm nghĩ không phải hóa thân của Hồng Trần sẽ thật sự quỳ xuống đấy chứ?
"Ầm ầm!"
Nhưng vào lúc này, đột nhiên mặt đất hơi rung chuyển, sau đó lại tiếp tục chao đảo thêm vài cái nữa rồi mới ổn định lại.
Vô Ngân đột nhiên đứng dậy, sắc mặt vô cùng nặng nề.
"Đã kéo tới đây rồi sao?" Lý Phong cũng quay đầu nhìn ra ngoài đại điện.
Sắc mặt những người khác cũng nghiêm trọng, trận động đất dữ dội này phỏng chừng được truyền tới từ một nơi rất ra, lại là một trận đại chiến nữa sao?
"Rút lui!"
Đột nhiên, Vô Ngân mở miệng nói với giọng lạnh lùng.
Các đệ tử Thiên môn nhìn về phía Vô Ngân, trên mặt lộ ra vẻ nghi ngờ.
"Sư huynh, có vẻ như chỉ vừa mới kéo tới đây thôi, nói không chừng sư phụ có thể thắng được thì sao? Bây giờ rút lui ư?"
Lý Phong cũng tỏ ra khó hiểu, đột nhiên hắn ta lại nói phải trở về một cách quả quyết, ngươi không tin sư phụ mình sao?
"Sư phụ thua rồi, lập tức đi! Mau!" Vô Ngân nôn nóng nói.
"Nhưng ta đã đến đây rồi, tất cả đừng đi nữa."
Vô Ngân vừa mới dứt lời, một giọng nói lười biếng truyền đến tai mọi người.
Tất cả một lần nữa nhìn về phía cửa đại điện.
Chỉ thấy Saitama cầm một đầu người trong tay, đi vào trong một cách chậm chạp.
Mà đầu người trong tay hắn kia, hiển nhiên là của Hồng Trần.