Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 246. Đệ nhất cường giả của Thiên Khôn Tử giới, Liễu Vô Niệm!

Chương 246. Đệ nhất cường giả của Thiên Khôn Tử giới, Liễu Vô Niệm!

Thi thể hóa thân của Hồng Trần đã sớm tan thành tro bụi, đầu người này được Tu Thần tạo ra, hiển nhiên là để cho Saitama làm màu, ra mắt một cách đầy chấn động rồi.

Mọi người nhìn thấy đầu người trong tay Saitama, lập tức hít ngược một ngụm khí lạnh.

Trong nháy mắt, Lý Phong thậm chí còn cảm giác được da đầu mình sắp nổ trung, cơ thể không khống chế được mà hơi lảo đảo.

"Sư phụ!"

Vô Ngân và các đệ tử Thiên môn nhìn thấy đầu của Hồng Trần, lập tức nổi giận đùng đùng.

Saitama dừng bước, ném đầu người lên mặt đất.

Đầu của Hồng Trần lăn đến chân Lý Phong, y sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, ôm lên không được, mà đá văng ra thì lại càng không, đành đứng nguyên tại chỗ không dám động đậy chút nào.

“Đồ khốn kiếp! Ngươi có biết người ngươi đã đắc tội là ai không?” Vô Ngân cắn răng, gầm lên giận dữ.

"Dám giết sư phụ của chúng ta! Thiên môn ta nhất định sẽ băm thây ngươi thành vạn mảnh!" Một đệ tử khác mở miệng nói theo.

Lý Phong nghe thấy những lời này mà muốn bật khóc.

Đại ca của ta ơi!

Người ta đã hành hạ sư phụ ngươi đến chết, sau đó còn tới chặn cửa!

Bây giờ, ngươi nói mấy lời hung ác này không phải là muốn tất cả cùng chết sao? Lúc này, không phải nên quỳ xuống, dập đầu cầu xin sự tha thứ hay sao?

Lại nói, sư phụ đã chết của ngươi chỉ là một hóa thân mà thôi! Cũng có chết thật đâu! Có đến mức phải tức giận như vậy không? Không thấy rõ tình huống hiện giờ sao? Não của những tu luyện giả thiên tài các ngươi đâu mất rồi?

Saitama nhún vai, sau đó bóng người đột nhiên biến mất, giây tiếp theo đã xuất hiện trước mặt Vô Ngân.

"Chát!"

Chỉ một cái tát nhẹ nhàng mà toàn bộ đầu của Vô Ngân đã vỡ nát. Tất cả mọi người đều không phản ứng kịp.

"Vai diễn phụ thì không cần nói quá nhiều." Saitama nói.

"Đại sư huynh!"

"Giết! Giết hắn cho ta!"

Các đệ tử Thiên môn xoay người lại, trợn trừng mắt, nhao nhao hét lớn rồi xông lên.

Khóe miệng Saitama hơi nhếch lên, vung một đấm.

"Ầm!"

Một quyền long trời lở đất, hình ảnh giống hệt lúc hắn đánh chết Hồng Trần vừa rồi, phạm vi hàng ngàn dặm hóa thành hư vô trong nháy mắt. Từ xa nhìn lại, lúc này, Viêm Nguyệt Thiên tông bỗng nhiên mất đi một nửa tông môn, sau đó một khe rãnh hơn nghìn dặm xuất hiện ở bên trái.

Một đấm này khiến toàn bộ đệ tử của Thiên môn đều mất mạng, không một ai may mắn thoát khỏi.

Mà đám người Lý Phong ở phía sau đã hoàn toàn ngây người.

Không ai dám phát ra tiếng động, thậm chí cũng không một người nào dám cử động cơ thể dù chỉ một chút.

Năm mươi đệ tử Thiên môn cứ thế biến mất trong nháy mắt, đối phương chỉ đấm đúng một phát mà thôi!

Nỗi sợ hãi và tuyệt vọng vô biên tràn ngập trong lòng những người còn lại, hoàn toàn không nảy ra bất cứ suy nghĩ phản kháng nào, chỉ sững sờ nhìn vào bóng lưng Saitama.

Saitama vẫy vẫy cánh tay, lắc đầu thở dài rồi nói: "Chán thật, từ khi ta xuất hiện, chưa có ai đỡ được cú đấm của ta."

Khóe miệng Lý Phong run rẩy, trong lòng sụp đổ kêu gào: Ai mà chịu cho nổi một đấm này của ngươi? Chẳng có chút dấu hiệu nào đã nát bét rồi. Tu vi Tổ Nguyên cảnh cũng chỉ toi công mà thôi!

Saitama đang đưa lưng về phía bọn họ đột nhiên ngẩng đầu lên, ngửa toàn bộ đầu ra sau lưng, rồi nhìn bọn họ.

Phong cách kỳ dị này suýt chút nữa thì dọa người của Viêm Nguyệt Thiên tông tè ra quần.

Ngươi là con quỷ biến thái sao? Xoay thẳng người lại không tốt hơn à? Sao phải ngửa cổ về phía sau vậy!

"Ta tự giới thiệu chút nha, ta tên là Saitama, là linh hồn cộng sinh thứ ba của ma đầu diệt thế trong miệng các ngươi." Saitama nói.

Da mặt của Lý Phong không khống chế được mà run rẩy dữ đội, thì ra những gì Vô Ngân vừa nói đều là sự thật? Thật sự có ma đầu diệt thế xuất hiện, người trước mắt này chính là một trong chín linh hồn cộng sinh của hắn.

"Đại nhân... Đại nhân có thể tha cho chúng ta một mạng không? Chúng ta thật sự bị ép buộc mà thôi, thực ra chúng ta hoàn toàn không muốn làm kẻ địch của các ngài..." Lý Phong hỏi với giọng run run, thật ra hắn đã không còn ôm hy vọng gì rồi.

Ma đầu diệt thế! Vừa nghe đã biết ngay là người xấu, là nhân vật phản diện! Người đó sẽ bỏ qua cho mình sao.

Saitama xoay đầu về, sau đó nói: "Chúng ta vừa mới đến, danh tiếng vẫn chưa đủ vang đội, điều kiện để tha cho các ngươi, chính là loan truyền tin tức này ra ngoài, làm được thì sống, không được thì chết."

"Làm được! Làm được! Chắc chắn là làm được!" Lý Phong gật mạnh đầu rồi nói.

Hiện tại, y đã hoàn toàn không nghĩ được bất kỳ chuyện gì khác, chỉ cần được sống thì cái gì cũng làm.

"Tốt lắm, ta đợi xem biểu hiện của các ngươi." Saitama gật đầu, sau đó biến mất không thấy nữa.

Sau khi Saitama rời đi, đám người Lý Phong mới như trút được gánh nặng, y lập tức nói: "Còn ngây người ra đó làm gì? Đi làm theo lời hắn nói đi!"

Một đám người vội vã gật đầu rồi nhanh chóng rời đi.

...

Thiên môn Trung Châu, Hồng Trần đang ở trong phủ đệ của mình, đột nhiên mở to mắt, phun ra một ngụm máu tươi.

"Đồ khốn nạn! Thứ vô liêm sỉ!" Sắc mặt Hồng Trần dữ tợn, lão tức giận gầm lên.

Một hóa thân này đã làm tổn hại tu vi gần hàng vạn năm của lão!

Sẽ chẳng sao nếu như hai bên đánh đến bất phân thắng bại, sau đó hóa thân của lão bị hủy diệt, thế nhưng đối phương lại hoàn toàn áp đảo, một quyền đã giết chết hóa thần của lão. Điều này khiến lão không thể nào chấp nhận nổi.

"Sao thế?"

Đột nhiên, không gian bên cạnh Hồng Trần hơi lập lòe, bóng người Khâu Vạn Thiên xuất hiện ngay bên cạnh lão.

Hồng Trần vội vàng đứng dậy chào: "Tham kiến môn chủ."

"Miễn lễ nghi rườm rà đi, tình hình sao rồi?" Khâu Vạn Thiên phất tay, đáp.

Hồng Trần cắn răng, trầm giọng nói: "Không thấy tên Tu Thần đó, nhưng lại có một tên đầu trọc xuất hiện. Cái tên đầu trọc đó vô cùng quái dị, chỉ dùng một quyền đã trực tiếp hủy diệt hóa thân của ta."

"Lại thêm một tên đầu trọc nữa sao?" Khâu Vạn Thiên nhướng mày.

Tu Thần này rốt cuộc có bao nhiêu thuộc hạ?

Lẽ nào có chín linh hồn cộng sinh thật sao?

"Môn chủ, Tu Thần đó có bản lĩnh hồi sinh." Hồng Trần do dự một chút rồi mở miệng nói.

Ánh mắt Khâu Vạn Thiên lập tức trở nên vô cùng sắc bén, lão lạnh giọng hỏi: "Hồi sinh? Ngươi chắc chắn tin này chính xác và đáng tin sao?"

Hồng Trần gật đầu, đem tất cả những chuyện xảy ra sau khi vào Tây châu kể lại rành rọt từng chuyện một cho Khâu Vạn Thiên nghe.

Sắc mặt Khâu Vạn Thiên càng lúc càng nặng nề, im lặng hồi lâu mới nói: "Thần thông hồi sinh? Thật ra ta đã từng nghe nói đến, nhưng lại không biết cụ thể như thế nào. Xem ra, hẳn là Tĩnh nhi đã chết vào lúc đó rồi, sau đó lại được hồi sinh, nhưng hành động vẽ vời thêm chuyện này của Tu Thần là có ý gì?”

Hồng Trần cúi đầu, không dám lên tiếng.

Lúc này, trong lòng lão có một suy nghĩ hoang đường, nhưng lại không dám nói ra.

Khâu Vạn Thiên nhìn thoáng qua Hồng Trần, vừa liếc mắt đã thấy rõ suy nghĩ trong lòng lão lúc này, nhưng mà Khâu Vạn Thiên không mở máy nói ngay, mà lại chuyển đề tài: "Lão già của Vô Niệm môn đó không có ở trong tông môn, không biết đã đi đâu rồi. Nếu đối phương có thần thông hồi sinh thât, vậy chuyện này cần phải xem xét lại cẩn thận, không thể hành động thiếu suy nghĩ được."

"Môn chủ... có ma đầu diệt thế thật sao?" Hồng Trần nhỏ giọng hỏi.

Khâu Vạn Thiên liếc mắt nhìn Hồng Trần, cười lạnh rồi nói: "Sống nhiều năm như vậy mà vẫn còn hồ đồ sao?"

"Thuộc hạ biết sai rồi." Hồng Trần cười gượng một tiếng.

"Bây giờ cứ cho tất cả các đệ tử trở về Thiên môn trước đi, tạm thời đừng đi ra ngoai. Đợi sau khi ta và lão già Vô Niệm môn đó gặp mặt rồi tính sau."

Nghe Khâu Vạn Thiên nói vậy, Hồng Trần ngẩng phắt lên, lập tức mở lòng bàn tay ra. Toàn bộ ngọc giản sinh mệnh trong tay đều vỡ nát hết, lão nhất thời tái mặt, thậm chí cơ thể còn hơi phát run.

"Chết hết rồi sao?" Sắc mặt Khâu Vạn Thiên u ám hẳn đi.

Cả người Hồng Trần trông như hồn bay phách lạc, vành mắt ửng đỏ, toàn bộ cánh tay đều run lên nhè nhẹ.

Khâu Vạn Thiên hít sâu một hơi, vỗ lên vai Hồng Trần rồi nói: "Chỉ cần kế hoạch của chúng ta thành công, đến lúc đó sẽ cướp lấy thần thông hồi sinh của kẻ kia. Những đệ tử đã chết ngày hôm nay cũng có thể trở về."

"Thuộc hạ đã hiểu." Hồng Trần cắn răng, ánh mắt tràn ngập thù hận.

Khâu Vạn Thiên nhìn ra ngoài cửa, đôi mắt nheo lại lộ ra vẻ tham lam.

"Thần thông hồi sinh! Nhất định phải đoạt được! Lão cẩu Vô Niệm đó, không biết đã chạy đi đâu rồi!"

...

Lúc này Tu Thần đang ngồi trước bàn trà, rót trà vào chén.

Người ngồi trước mặt hắn là một lão già râu dài.

Lão già này chính là môn chủ của Vô Niệm môn, đệ nhất cường giả của Thiên Khôn Tử giới, Liễu Vô Niệm!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất