Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 247: Hư vô luyện ngục, hồn liên vĩnh sinh

Chương 247: Hư vô luyện ngục, hồn liên vĩnh sinh

Liễu Vô Niệm mặc một bộ trường bào màu trắng, nhìn qua có vẻ tiên phong đạo cốt, diện mạo cũng thuộc loại hiền từ, vô tình tạo cho người ta cảm giác đôn hậu, hòa ái.

Lão đi thẳng tới núi Thiên Tử, Tu Thần cũng không ngăn cản.

Hai người không ai mở miệng trước. Trên mặt Tu Thần nở một nụ cười thản nhiên, hắn rót cho mình một chén trà, nhấp một ngụm.

Liễu Vô Niệm nhìn lướt qua nước trà trong ly của Tu Thần, mở miệng nói: "Trà không xứng với nơi này của ngươi."

Tu Thần cười ha ha, liếc nhìn Liễu Vô Niệm, nói: "Trên thế giới này không có bất kỳ thứ gì xứng với ta, ngoại trừ trà này."

Câu này đã trực tiếp hạ thấp thân phận và địa vị của Liễu Vô Niệm, thậm chí còn ám chỉ đối phương không có tư cách uống một chén trà của Tu Thần.

Khách không mời tự đến, đã được định sẵn là không thể sống sót trở về đi.

Liễu Vô Niệm bật cười, có chút tò mò nhìn Tu Thần: "Khâu Vạn Thiên ghé qua Vô Niệm môn của ta, chắc hẳn cũng bởi vì chuyện của ngươi nhỉ? Lão phu rất tò mò, ngươi từ đâu đến, và vì sao lại đến đây?"

"Ta cảm thấy ngươi vẫn nên đi gặp Khâu Vạn Thiên một lần đã rồi đến tìm ta thì sẽ tốt hơn. Mà cũng không hẳn, nếu ngươi chạm mặt với lão ta trước, chắc chắn ngươi sẽ không dám tới đây đâu, cho dù ngươi chỉ là một hóa thân." Tu Thần nói.

Liễu Vô Niệm nhướng mày, dửng dưng nói: "Chắc ngươi cũng biết, những người đã đạt đến cấp bậc cao như chúng ta sẽ không để bản thể xuất hiện một cách tùy tiện. Thậm chí ngay cả ở trong tông môn của mình, đám trưởng lão mà đồ đệ nhìn thấy cũng không phải là bản thể. Lão phu làm vậy, Khâu Vạn Thiên cũng thế, Hoang Nguyên Tử lại càng không thể khác."

"Các ngươi làm như vậy lại khiến ta nhớ đến một người."

Người này đương nhiên là lão già Thiên Nguyên Tử rồi. Nói về sống cẩu thả, đám người này chắc chắn sẽ bị Thiên Nguyên Tử bỏ xa tận mấy con phố.

"Ồ? Vậy ý của ngươi là, hôm nay người ngồi ở trước mặt lão phu là bản thể?" Liễu Vô Niệm nheo đôi mắt sâu thăm thẳm của mình lại.

Tu Thần gật đầu, nói: "Đương nhiên, ta không bao giờ dùng hóa thân. Bởi vì trên trời dưới đất không có kẻ nào có thể giết được ta, chỉ có ta giết người khác, vô địch như vậy thì cần gì đến hóa thân chứ?"

"Hay cho một câu “vô địch”. Hiện giờ ngươi không nói tiếng nào đã chiếm lĩnh một vực Tây châu, tiêu diệt cả một tông môn, đây coi như là một hành động xâm lược đối với Thiên Khôn Tử giới. Người bên ngoài chắc chắn sẽ không được cho phép xâm nhập Tử giới, ngươi không sợ người của bốn châu khác sẽ tiến hành chinh phạt ngươi sao? Cường giả của Thiên Khôn Tử giới liên hiệp lại, cho dù tu vi của ngươi có là Thánh Thiên cảnh tầng chín thì cũng khó có thể chống đỡ nổi." Liễu Vô Niệm nói đầy ẩn ý, mặt mày toát ra vẻ đắc ý.

Lão thân là đệ nhất cao thủ ở Thiên Khôn Tử giới, thế lực của tông môn tất nhiên cũng đứng thứ nhất. Tuy rằng ngày thường rất ít khi quan tâm đến mấy chuyện ở Tử giới, nhưng một khi Thiên Khôn Tử giới xảy ra chuyện, Vô Niệm Môn của lão chỉ cần ra lệnh một tiếng, ngay lập tức sẽ nhận được sự ủng hộ của hầu hết tông môn, tất cả đều tôn Vô Niệm Môn lên làm người dẫn đầu, nhất nhất nghe theo sự điều phái của họ.

Tu Thần cười khẽ một tiếng, nâng ly trà lên nhấp thêm một ngụm, sau đó nhìn về phía Vô Niệm bằng ánh mắt hài hước, nói: "Ta tới đây chính là để chiếm lĩnh Thiên Khôn Tử giới mà, vì sao phải sợ bốn châu khác chinh phạt ta chứ?"

Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, ông tới đây là để làm thịt hết các ngươi!

Tu Thần vẫn kiêu ngạo như mọi khi, có dã tâm gì cũng chưa bao giờ giấu giếm, cho dù có nói thẳng với ngươi thì đã làm sao?

Đôi mắt của Liễu Vô Niệm lóe lên một tia tàn nhẫn, khuôn mặt hiền từ hòa ái kia dần dần trở nên thâm trầm, thậm chí không gian xung quanh người lão dường như còn hơi vặn vẹo, rung động.

"Ngươi có biết ngươi vừa mới nói gì không? Biết hậu quả của nó là gì không?" Giọng điệu của Liễu Vô Niệm trở nên lạnh lùng, quả thực so với lúc trước thì như hai người khác nhau.

Tu Thần nhún vai, lại uống một hớp trà, nói: "Hậu quả là quả gì vậy? Tu mỗ kiến thức hạn hẹp, chưa từng ăn nó bao giờ."

Mí mắt Liễu Vô Niệm run lên, lão nhìn thoáng qua bàn trà, tự lấy một chén, sau đó cầm ấm trà rót cho mình ngay trước mặt Tu Thần. Lão uống một hơi cạn sạch, rồi đột nhiên phun hết nước trà ra ngoài.

"Nhìn nước trà có vẻ không tệ, nhưng thật ra lại không ngon. Bên ngoài thì hào nhoáng đẹp đẽ, nhưng hương vị thật sự lại khiến người ta không khỏi thất vọng." Liễu Vô Niệm lắc đầu bật cười một tiếng, nói đầy ẩn ý.

Liễu Vô Niệm đang châm biếm Tu Thần ngông cuồng kiêu ngạo, không biết trời cao đất dày là gì.

Tu Thần đương nhiên là hiểu sự giễu cợt và châm biếm trong lời nói của Liễu Vô Niệm, một tay chống cằm, lười biếng nhìn chằm chằm lão, nói: "Ta mời ngươi uống trà chưa?"

Đôi mắt của Liễu Vô Niệm hơi nhíu lại, toàn thân tản ra một thứ uy áp nhàn nhạt, không gian xung quanh bắt đầu trở nên vặn vẹo. Nó dường như muốn lan về phía Tu Thần, khiến toàn bộ không gian xung quanh hắn cũng trở nên méo mó, gấp khúc theo.

"Tiểu huynh đệ, lời này của ngươi làm ta tổn thương đấy. Người tới là khách, ngươi không châm trà cho lão phu thì thôi, lão phu cũng không trách ngươi, chẳng lẽ ta tự làm cũng không được nữa sao?" Liễu Vô Niệm híp mắt, cười tủm tỉm nhìn về phía Tu Thần.

Tu Thần cười khẽ một tiếng, chậm rãi mở miệng nói: "Đồ của ta, ta cho thì ngươi mới được cầm. Ta không cho thì ngươi không thể cướp, cũng không thể trộm. Mà đồ của các ngươi, ta muốn thì các ngươi phải cho. Nếu các ngươi không cho thì tất cả đều phải chết."

Sắc mặt của Liễu Vô Niệm có chút thay đổi, đã bao nhiêu năm rồi chưa có kẻ nào dám nói mấy lời kiêu ngạo như vậy ở trước mặt lão. Những kẻ dám kiêu ngạo với lão lúc trước đến bây giờ ngay cả mộ cũng không còn.

Sự uy nghiêm của đệ nhất cường giả Thiên Khôn Tử giới không chỉ là lời nói suông, nó đại diện cho sức mạnh và địa vị tuyệt đối.

"Ngươi có biết, chỉ dựa vào lời nói ngu xuẩn vô tri vừa rồi của ngươi, lão phu đã có thể định ngươi tội chết, khiến ngươi trọn đời không được siêu sinh không?" Liễu Vô Niệm lạnh giọng quát.

Vừa mới dứt lời, không gian ở sau lưng Liễu Vô Niệm từ từ mở ra một cánh cổng hư vô hình chữ nhật. Không thể nhìn thấy bất kỳ thứ gì ở bên trong cánh cổng hư vô đó, không có màu sắc cũng không có cảm giác không gian lập thể, chỉ có vô số tiếng gào thét bi thương, kèm theo những tiếng động khiến cho người nghe nổi da gà truyền tới. Cứ như thể bên trong cánh cổng hư vô này có vô số người bị tra tấn vĩnh viễn dưới địa ngục.

Tu Thần liếc nhìn cánh cổng hư vô kia, cảm thấy có chút tương tự với địa ngục mà mình dùng để vây hãm Lệ Vô Hối. Lão già này đang muốn khoe khoang năng lực của lão trước mặt mình sao? Sợ là lão mất trí rồi.

“Cái gọi là trọn đời không được siêu sinh trong miệng ngươi chính là ném ta vào bên trong cánh cửa hư vô ở sau lưng ngươi ư?" Tu Thần nhướng mày, cười khẽ hỏi.

"Hư vô luyện ngục, hồn liên vĩnh sinh. Lão phu kéo ngươi vào trong đó, muốn sống không được, muốn chết cũng không xong, trọn đời phải chịu sự hành hạ trong luyện ngục. Tiểu huynh đệ, có chút bản lĩnh là chuyện tốt, nhưng mà cũng phải có giới hạn, biết tự lượng sức mình. Thế giới này không phải chỉ có một mình ngươi lợi hại." Liễu Vô Niệm cười lạnh mấy tiếng, vẻ mặt mang đầy sự khinh thường, giễu cợt nói.

"À, hiểu rồi." Tu Thần nói với vẻ bừng tỉnh, sau đó sắc mặt của hắn đột nhiên trở nên lạnh lẽo, nheo mắt lạnh giọng nói: "Thế nên, ta đã mời ngươi uống trà chưa?"

"Gì cơ?" Liễu Vô Niệm nhất thời không bắt kịp suy nghĩ của hắn.

Tại sao lại đột nhiên nhắc tới vấn đề này?

"Ngươi đang trêu ngươi ta? Thật sự muốn đối địch với ta?" Trong mắt Liễu Vô Niệm lóe lên lửa giận.

"Đối địch với ngươi? Ngươi xứng sao? Ngươi quá coi trọng bản thân rồi đó." Tu Thần giễu cợt một tiếng, nâng tay phải lên nhắm về phía Liễu Vô Niệm, búng tay một cái.

"Ùng!"

Trong chớp mắt, một tiếng "ùng" vang lên. Giờ phút này, rốt cuộc vẻ mặt của Liễu Vô Niệm cũng thay đổi.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất