Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 248: Bầu trời nhuộm màu máu, ngươi là thần tiên sao?

Chương 248: Bầu trời nhuộm màu máu, ngươi là thần tiên sao?

Tu Thần búng tay một cái, chỉ thấy không gian ở đầu ngón tay nổi lên từng gợn sóng, dập dờn đánh về phía Liễu Vô Niệm. Tiếp đó không gian mà gợn sóng đi qua lập tức sụp đổ trong nháy mắt.

Bóng dáng của Liễu Vô Niệm đột ngột lùi về sau một trăm mét, một tay chắp sau lưng, một tay nhanh chóng bắt chỉ quyết.

“Uỳnh..."

Tiếng động rung chuyển trời đất truyền ra khắp bốn phía, sau đó không gian trước mặt Liễu Vô Niệm ngưng tụ ra vô số vòng sáng màu xanh thẳm, từng vòng từng vòng song song nhau hội tụ lại, va chạm trực tiếp với làn sóng không gian sụp đổ kia.

"Phù..."

Một tiếng trầm đục vang lên, tất cả trở về tĩnh lặng, không gian sụp đổ dần dần khép lại, trở về hình dáng ban đầu, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì trước đây vậy.

Sắc mặt của Liễu Vô Niệm trở nên nghiêm trọng, lão lạnh giọng nói: "Ngươi xác định muốn đối địch với ta? Ngươi và ta hợp lực với nhau, nắm được Thiên Khôn Tử giới không là vấn đề. Nhưng nếu ngươi đối địch với ta, chỉ cần ta quạt gió thổi lửa một chút, ngươi sẽ trở thành kẻ thù chung của toàn bộ Thiên Khôn Tử giới! Đến lúc đó tất cả các thế lực đều nhằm vào ngươi, ngươi định chống chọi thế nào?"

Tu Thần có chút buồn cười, nói: "Vì sao ngươi cứ một mực cho rằng ta là một người cần đến sự giúp đỡ của người khác thì mới làm nên chuyện lớn? Ngươi có từng nghĩ thật ra chỉ cần một chưởng của ta là có thể tiêu diệt Thiên Khôn Tử giới không?"

Liễu Vô Niệm giống như nghe được truyện buồn cười nhất nhất trên đời, lão cười ha hả vài tiếng, nhìn chằm chằm vào Tu Thần bằng ánh mắt chứa đầy sự giễu cợt, nói: "Người trẻ tuổi, có thực lực là vốn liếng, nhưng ngông cuồng quá mức thì lại trở thành một kẻ vô tri rồi. Cường giả Thánh Thiên cảnh là người có tu vi cao nhất Thiên Khôn Tử giới, cho dù ngươi có là Thánh Thiên cảnh tầng chín thì làm sao chứ? Chẳng lẽ ngươi cho rằng bản thể của lão phu kém ngươi? Hợp lực với các cường giả Thánh Thiên cảnh khác sẽ không bắt được ngươi sao?"

"Sở dĩ tới tìm ngươi hợp tác, là vì muốn chia Thiên Khôn Tử giới này thành hai nửa. Ta và ngươi mỗi người chiếm một nửa. Hai người chúng ta hợp lực thống nhất Thiên Khôn Tử giới, sẽ có cảm giác thành tựu hơn hẳn so với việc lăn lộn cùng đám ô hợp kia. Nhưng nếu ngươi vẫn cứ khăng khăng..."

"Ặc… "

"Ngươi!"

Liễu Vô Niệm còn chưa kịp dứt lời, Tu Thần đã trực tiếp xuất hiện ở trước mặt lão, dung một tay nắm lấy cổ lão rồi nhấc bổng lên.

Giờ phút này, nội tâm của Liễu Vô Niệm tràn ngập kinh ngạc và hoảng sợ, lão không thể tin nổi nhìn về phía Tu Thần.

Mình lại không phản ứng kịp ư? Vì sao khi đối phương ra tay, không gian lại không hề có bất kỳ dấu hiệu dao động nào? Cho dù hóa thân này chỉ có tu vi Thượng Tôn cảnh, nhưng cũng không thể bị đối phương chế ngự một cách dễ dàng như vậy chứ!

"Ngươi biết không? Trong mắt ta, ngươi cũng chỉ là một trong những tên ô hợp đấy thôi." Tu Thần nhếch miệng cười một tiếng, cánh tay đang nắm lấy cổ Liễu Vô Niệm đột nhiên bốc lên ngọn lửa màu đen.

"A… ngươi…"

Liễu Vô Niệm phát ra tiếng kêu thê lương, thảm thiết, muốn gào thét nhưng lại không thể phát ra quá nhiều âm thanh. Lão chỉ có thể trơ mắt nhìn thân thể của mình từng tấc từng tấc hóa thành tro bụi, cuối cùng hóa thân bị hủy diệt một cách triệt để.

Tu Thần vẫy tay, cười khẽ một tiếng: "Ra vẻ trước mặt ta làm cái gì không biết."

Sao Tu Thần không biết Liễu Vô Niệm đang nghĩ gì, làm gì có chuyện tìm tới tận đây để hợp tác? Rõ ràng đến để lừa hắn.

Trong tối thì hợp tác với mình, nhưng thật ra là gán cho mình “thân phận” kẻ xâm nhập, trở thành kẻ địch của toàn bộ Thiên Khôn Tử giới, rồi lại mượn tay mình đi tiêu diệt các thế lực khác. Sau khi tiêu diệt gần hết, lão sẽ đâm ngược mình một đao, và Thiên Khôn Tử giới hiển nhiên sẽ thuộc về một mình lão.

Tính ra ý nghĩ của lão cũng giống hệt Khâu Vạn Thiên.

Chỉ có điều giữa Khâu Vạn Thiên và Tu Thần đã mở ra cuộc chiến không khoan nhượng, tất nhiên không thể nào hợp tác được. Thế nên Khâu Vạn Thiên đã chọn cách đồn thổi Tu Thần là ma vương diệt thế, sau đó khiến cho Thiên Khôn Tử giới trở nên hỗn loạn.

Đều là những kẻ có dã tâm, chỉ xem thủ đoạn của người nào cao siêu hơn thôi.

Song, Tu Thần lại hoàn toàn không quan tâm, có bản lĩnh thì tới đây hết đi, chỉ cần một suy nghĩ trong đầu thôi là có thể tiêu diệt toàn bộ bọn họ rồi.

Ngay lúc hắn chuẩn bị xoay người trở lại Thiên Trì Viên Bàn, bỗng nhiên trên bầu trời phía xa xuất hiện một khe hở lớn đỏ như máu, linh khí xung quanh lập tức bị hút vào trong đó. Đất đai rừng rậm bên dưới khe hở cũng vỡ vụn, bị hút hết lên.

Tu Thần nhíu mày.

Vết nứt này ở gần biên giới Tây châu, nằm trong phạm vi Bắc châu, đứng ở núi Thiên Tử còn thấy rõ như vậy, thì có thể tưởng tượng ra khe hở kia rộng lớn thế nào.

"Xem ra có vẻ như đã có thứ gì đó xé rách không gian rồi trốn vào đây?" Tu Thần lẩm bẩm, sau đó thân hình biến mất tại chỗ.

Lúc này, vô số người đang cực kỳ hoảng sợ nhìn khe hở khổng lồ trên bầu trời. Lực hút cuồng bạo ngang ngược kia đã phá hủy toàn bộ phòng ốc, kiến trúc, núi rừng và sông ngòi rồi hút nó lên giữa không trung.

Khe hở này có một nửa ở biên giới Bắc Châu, một nửa ở biên giới Tây Châu. Lúc này tông môn và cường giả có thực lực ở biên giới hai châu Bắc, Tây đang tụ tập nhau lại. Bọn họ liên thủ để mở ra đại trận đối phó với lực hút mạnh mẽ kia.

Một tấm lá chắn hình tròn màu vàng kim bao trùm biên giới hai châu đang chống lại sự xâm nhập của khe hở đỏ như máu kia, không gian xung quanh không ngừng chấn động, mất ổn định.

"Nó rốt cuộc là thứ gì vậy?" Một cường giả Tổ Nguyên cảnh mang theo vẻ mặt sợ hãi nhìn về phía khe hở đỏ như máu kia, lên tiếng hỏi.

Những người bên cạnh cũng tỏ ra mờ mịt không hiểu. Lúc này nếu không có mười vị cường giả Tổ Nguyên cảnh hợp lực mở đại trận ra, chỉ sợ đất đai nằm ở biên giới hai châu đã sớm hóa thành một vùng đất trống hoác, không còn một ngọn cỏ nào.

"Không ổn! Chân nguyên tiêu hao quá nhanh! Sắp không chống đỡ được nữa rồi!" Một vị cường giả Tổ Nguyên cảnh khác cắn răng nói với sắc mặt trắng bệch.

"Thứ chết tiệt này rốt cuộc là cái gì? Vì sao nó còn có thể hấp thu lực chân nguyên của chúng ta? Mau nghĩ cách đi! Nếu cứ tiếp tục như vậy thì sớm muộn gì cũng sẽ không chịu nổi!"

Sắc mặt của mười vị cường giả Tổ Nguyên cảnh hiện giờ đều vô cùng khó coi và đau đớn. Một khi đại trận phòng ngự do bọn họ liên thủ mở ra bị phá giải, thì toàn bộ người bên dưới sẽ bị hút vào trong cái khe kia.

Bóng dáng của Tu Thần xuất hiện ở giữa không trung. Hắn cau mày nhìn khe hở trên bầu trời kia.

"Đang hấp thu năng lượng sao? Muốn truyền tống người nào xuống?" Tu Thần có chút ngờ vực.

Đột nhiên, khe hở bộc phát ra ánh sáng đỏ chói mắt, biến cả vùng đất thành một màu đỏ rực, khiến cho tất cả mọi người không thể nào mở mắt nổi.

Sau đó, một bóng người màu trắng từ trong khe hở rơi xuống, ngã xuống mặt đất với một tốc độ cực kỳ nhanh.

Bóng người kia rơi vào trong biên giới Tây châu. Tu Thần vung tay lên, bóng người đó nháy mắt biến mất, một giây sau đã xuất hiện ở trước mặt hắn.

Lúc này, khe hở bên trên bầu trời bắt đầu khép lại một cách nhanh chóng, trong nháy mắt đã biến mất không thấy tăm hơi. Toàn bộ đá vụn, sông ngòi, cây cối bị hút lên cũng lập tức rơi xuống, những tiếng nổ lớn vang lên liên tiếp.

Tu Thần nhìn người đang trôi nổi trước mặt, ánh mắt lộ ra một tia tò mò.

Là một nữ nhân.

Một nữ nhân có vẻ ngoài tuyệt mỹ vô song.

Nữ tử này có mái tóc trắng, hàng mày đen. Mái tóc bạc dài tới ngang hông bay bay trong gió, da dẻ mịn màng, con ngươi màu xám giống như bầu trời đêm, sâu thăm thẳm mà lại thần bí, toàn bộ cơ thể nàng được bọc trong một chiếc áo choàng màu trắng.

Khí tức của nữ tử vô cùng yếu ớt, ánh mắt nhìn về phía Tu Thần hơi cảnh giác.

Tu Thần quan sát nữ tử trước mặt một chút, sau đó mỉm cười hỏi: "Ngươi là thần tiên sao?"


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất