Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 249: Công tử, nơi này của ngài có cần người hầu không?

Chương 249: Công tử, nơi này của ngài có cần người hầu không?

Nghe Tu Thần hỏi câu đó, nữ tử rõ ràng có chút kinh ngạc, trong ánh mắt toát ra sự đề phòng kèm theo chút e sợ.

"Nơi... nơi này là đâu vậy?" Nữ tử yếu ớt hỏi.

Giọng nói rất êm tai, nhưng lại thều thào vô cùng yếu ớt.

Tu Thần quan sát đối phương.

Kỳ quặc!

Hết sức kỳ quặc.

Hắn không thể nhìn thấy kiếp trước mà chỉ nhìn thấy kiếp này của nàng.

Hơn nữa hắn cũng không thu hoạch được quá nhiều tin tức ở trí nhớ kiếp này của nàng.

Nàng ở trong một nhà giam tối đen không thấy ánh mặt trời, xung quanh không có bất kỳ thứ gì, bị chín sợi dây xích ngưng tụ từ thần nguyên trói chặt.

Trong kí ức của nàng, nàng không biết ai đã giam giữ mình, chưa từng có người nào xuất hiện ở trước mặt nàng.

Nàng cũng không rõ mình tới Thiên Khôn Tử giới bằng cách nào, chỉ biết bất thình lình bị hút vào trong khe hở rồi đến được đây.

Quan trọng nhất là nàng không có tu vi, chỉ là một phàm nhân bình thường.

Tu Thần vô cùng tò mò về nữ tử này. Một cô gái thần bí xuất hiện ở ngay trước mặt hắn, mà hắn lại hoàn toàn không biết một tí gì về nàng ta.

Người phải cần đến đại trận lớn như thế, bị xiềng xích đúc từ thần nguyên trói chặt trong nhà giam hư vô, hẳn phải là một nhân vật cực kỳ lợi hại mới đúng?

Nhưng đối phương chỉ là một phàm nhân, còn là một phàm nhân thực sự, không có chút tu vi nào cả.

"Biên giới Tây châu ở Thiên Khôn Tử giới." Tu Thần đáp lời.

Vẻ mặt của nữ tử chứa đầy sự mờ mịt, sau đó nàng quan sát xung quanh.

Nàng lúc này mới nhận ra bản thân đang trôi nổi giữa không trung, lập tức tái mét mặt vì sợ, sau đó vùng vẫy nhào về phía trước, giống như một con bạch tuộc bám chặt lấy Tu Thần.

Tu Thần: "..."

Hắn chẳng qua chỉ khiến nàng trôi nổi giữa không trung, nhưng không có hạn chế hành động của nàng, ai biết lại đột nhiên sán lại đây chứ.

Đẩy ra cũng không được, nhưng không đẩy ra thì tư thế này lại có phần bất nhã.

Nữ tử nhắm nghiền hai mắt, liều chết bám chặt lấy Tu Thần, hoàn toàn không dám cử động.

"Thật ra ngươi không ngã xuống dưới được đâu." Tu Thần cười nói.

"Không không... Ta sợ độ cao... Công tử à... Ta... Chúng ta có thể xuống dưới trước được không?" Nữ tử nói với giọng điệu cầu xin.

Tu Thần thở dài một tiếng, sau đó thân hình của hai người biến mất, giây tiếp theo đã xuất hiện ở bên trong miếu Thiên Thần.

Đối phương vẫn không chịu mở mắt ra, dường như sức lực đã cạn kiệt, thân thể có chiều hướng rơi xuống, sau đó lại liều mạng trèo lên một lần nữa.

"Được rồi, đã xuống dưới đất rồi." Tư Thần nói.

"Hả?" Nữ tử mở mắt ra, sau đó cẩn thận nghiêng đầu nhìn xuống dưới đất.

Đúng là Tu Thần đã đứng trên mặt đất, còn nàng thì không khác gì con thằn lằn bám víu ở trên người hắn.

Khuôn mặt của nữ tử đỏ lên, nàng vội vàng buông tay. Bởi vì thân thể vốn đã yếu đuối, lại thêm chứng sợ độ cao, thế nên gót chân vừa mới chạm đất, hai chân của nàng lập tức nhũn ra, lảo đảo sắp ngã xuống, lại được Tu Thần đỡ lấy eo.

"Cảm ơn... Cảm ơn công tử..." Nữ tử không dám nhìn thẳng Tu Thần, cả khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng lên, nhìn qua cũng có chút đáng yêu.

Tu Thần buông tay, sau đó biến ra một chiếc ghế sofa.

"Ngồi đi." Tu Thần nói.

Nữ tử tò mò sờ sờ ghế, sau đó ngồi thử lên, mềm mại thoải mái cực kỳ. Nàng chân thành nói: "Cảm ơn công tử."

Tu Thần cũng ngồi xuống, vung tay lên, một ly nước ấm lập tức xuất hiện trước mặt.

"Uống ngụm nước trước đi." Tu Thần nói.

Nàng mím đôi môi đã khô khốc, gật đầu, cầm ly lên uống một hơi cạn sạch.

Uống nước xong, nử tử lau khóe miệng dính nước, nói: "Cảm ơn công tử, thật sự cảm ơn."

Tu Thần nhướng mày, nhìn nàng đầy hàm ý sâu xa: "Từ đầu cho tới giờ ngươi đã cảm ơn quá nhiều lần rồi, lúc nào cũng ra vẻ cảm kích, trái lại có vẻ như không thật lòng cho lắm, ngươi nên dùng hành động để thể hiện thành ý của mình thì hơn."

Nử tử không khỏi sửng sốt, đôi mắt ẩn dưới hàng lông mi dài lộ rõ sự kích động, nàng vội vàng nói: "Công tử, ta… ta thật lòng thật dạ cảm kích ngài... Ta... Ta không có gì cả... Thậm chí ta còn không nhớ những chuyện lúc trước..."

Ánh mắt của nữ tử trốn tránh không dám nhìn thẳng Tu Thần đang ngồi phía đối diện, khuôn mặt hoàn mỹ không tỳ vết đỏ bừng lên, cũng không dám ngồi hẳn xuống sofa, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể đứng lên bỏ chạy vậy.

Nàng có phần sợ Tu Thần, nhưng đồng thời cũng rất tò mò về hắn.

Tu Thần bật cười, xua tay nói: "Được rồi, ta giỡn với ngươi thôi. Ngươi tên là gì?"

Tu Thần đương nhiên biết đối phương tên gì, nhưng cũng không thể mở miệng gọi một cách trực tiếp được đúng không? Làm như vậy sẽ dọa con gái nhà người ta mất.

"Ta tên là Mục Ngưng Sương, nhưng ta chỉ nhớ mỗi cái tên này thôi, còn những thứ khác thì không nhớ gì cả." Mục Ngưng Sương mang theo vẻ mặt mất mát, lí nhí trả lời.

Tu Thần híp mắt.

Một người bị xiềng xích thần nguyên trói chặt mà lại chỉ là một phàm nhân. Chuyện này tuyệt đối không có khả năng!

Mục Ngưng Sương chắc chắn là có kiếp trước, hoặc là từng có nhưng đã bị người khác xóa mất.

Và việc đó không đơn giản chỉ là che giấu ký ức của nàng, mà là khiến nó biến mất hoàn toàn, không thể khôi phục.

Thủ đoạn này, Tu Thần cũng làm được.

Đây là năng lực mà đến đẳng cấp Vãng Sinh Chuyển Hồn mới có thể làm được!

Đồng nghĩa với việc người trói buộc Mục Ngưng Sương đã có được năng lực Vãng Sinh Chuyển Hồn.

Chuyện này đúng là rất thú vị. Liệu điều này có chứng minh nơi mà Mục Ngưng Sương bị trói lúc trước là một nơi nào đó nằm trong chín đại Nguyên giới? Đã có người thu thập sinh linh chi lực đến đẳng cấp Vãn Sinh Chuyển Hồn rồi? Hoặc là cao hơn hẳn mình bây giờ?

Có chút thú vị.

Tu Thần mỉm cười.

Hắn không hề để ý cũng không hề lo lắng một chút nào. Những đại năng viễn cổ của Chư Thiên Vạn giới dù có lợi hại đến đâu, cũng không có được năng lực như cấp độ của Tu Thần.

Đó chính là lĩnh vực vô địch.

Tuy rằng dựa theo thứ tự cấp bậc bình thường, cấp thấp nhất chính là cấp rác rưởi nhất. Nhưng ở chỗ Tu Thần thì lại không giống, cấp thấp nhất chính là cấp mạnh nhất, đồng thời cũng là cấp khó giải thích nhất.

Chỉ cần đối phương dám đến, thì chẳng khác nào là cho không sinh linh chi lực.

Đoán chừng giết một đại năng cấp bậc Vãng Sinh Chuyển Hồn sẽ thu được số lượng sinh linh chi lực cực lớn.

"Dựa theo tình hình hiện giờ, ngươi đã được tự do, về sau có dự định gì không?" Tu Thần hỏi.

Mục Ngưng Sương lắc đầu với vẻ mờ mịt, sau đó cúi đầu nhỏ giọng nói: "Ta cũng không biết, ta không có kí ức, cái gì cũng không có..."

Nói xong, Mục Ngưng Sương giống như nghĩ tới điều gì, ngẩng phắt đầu lên, bắt gặp ánh mắt Tu Thần đang nhìn chằm chằm mình, nàng lại đỏ mặt vội vàng cúi xuống, bất an hỏi: "Công tử, ngài có cần người hầu không? Ta… ta có thể giúp ngài làm mấy việc vặt vãnh... Chỉ cần có chỗ ăn chỗ ở là được, cũng không cần mấy thứ khác..."

Vừa rồi Mục Ngưng Sương đã nhanh chóng quan sát cảnh tượng xung quanh. Đối với nàng mà nói, nơi này quả thật chính là tiên cảnh, cho nên trong lòng nàng biết rõ thân phận và thực lực của Tu Thần không tầm thường.

Hơn nữa mỗi khi nhớ lại chuyện bản thân bị nhốt ở một nơi không có ánh mặt trời, không có sự sống, nàng lại không khỏi bắt đầu cảm thấy sợ hãi, sợ bản thân sẽ bị bắt về. Nếu ở bên cạnh Tu Thần, nói không chừng hắn có thể bảo vệ mình.

Tu Thần quay đầu sang một bên, một tay chống cằm, có chút hứng thú nhìn Mục Ngưng Sương, hỏi: "Ngươi biết làm gì?"


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất