Chương 250: Chuyện gì cũng có thể làm được? Bất kì chuyện gì?
Biết làm cái gì ư?
Mục Ngưng Sương cảm thấy hơi bối rối khi nghe Tu Thần hỏi vậy. Nàng cũng không rõ mình biết làm cái gì.
Nấu cơm?
Hình như không cần lắm, có thể biến ra được mà.
Dọn dẹp quét tước? Xem ra ở đây cũng chẳng xuất hiện bụi bặm gì.
Làm vườn tưới cây nhổ cỏ?
Cũng không được, hoa cỏ cây cối xung quanh đây hình như đều quý hiếm, nàng không chăm sóc nổi.
Mục Ngưng Sương chỉ là không có ký ức tương tự với tuyến câu chuyện xuyên suốt quá trình trưởng thành của nhân vật, nhưng nàng vẫn hiểu được những thường thức bình thường trong cuộc sống hằng ngày.
“Ta… ta cũng không biết, ở chỗ công tử thiếu cái gì thì ta có thể học làm cái đó, chỉ cần ngài có thể thu nhận ta, việc gì ta cũng có thể làm được.” Mục Ngưng Sương nói một cách khó khăn.
Tu Thần nhướng chân mày, trêu ghẹo: “Chuyện gì cũng có thể làm? Bất cứ chuyện gì?”
Mục Ngưng Sương hoảng hốt, che lấy cơ thể theo bản năng, vội vàng nói chữ được chữ không: “Chỉ…. chỉ những chuyện bình thường thôi…”
Tu Thần bật cười thành tiếng, đứng dậy nói: “Được rồi, không đùa giỡn ngươi nữa, nhìn thấy tòa cung điện kia không? Tự đi chọn một gian phòng đi, sau đó tắm rửa thay quần áo.”
Mục Ngưng Sương xoay đầu sang bên cạnh, nhìn tòa cung điện tráng lệ, xa hoa bằng vàng ngọc lưu ly kia đến ngây dại.
“Đây là quần áo mới của ngươi, ngươi cầm đi đi.” Tu Thần biến ra mấy bộ quần áo mới trên bàn.
Mục Ngưng Sương rón rén ôm lấy quần áo, cảm kích nói: “Đa tạ công tử.”
“Đi đi.” Tu Thần phất tay.
Sau khi Mục Ngưng Sương rời đi, Tu Thần ngồi trên ghế, mắt nhìn lên bầu trời.
Nàng ấy đến đây vì điều gì nhỉ?
Do con người làm, hay là do xảy ra sự cố gì đó nên vết nứt mới bị mở ra?
Trên người Mục Ngưng Sương có lắm bí mật, hơn nữa còn là bí mật mà Tu Thần không thể phát hiện ra được. Chuyện này khiến hắn cảm thấy vô cùng hứng thú với nàng.
Ngoại trừ gương mặt và vóc dáng, những chỗ khác của Mục Ngưng Sương đều bình thường đến nỗi không thể bình thường hơn, đơn thuần chỉ là một phàm nhân, một chút thiên phú tu luyện cũng không có. Nói cách khác, dù nàng có bước chân vào con đường tu luyện cũng không có khả năng đạt được thành tựu gì.
Một người như thế, tại sao lại phải hao tổn nhiều tu vi để trói buộc như vậy?
Thần Nguyên Tỏa Liên không phải là thứ tầm thường, người trói nàng đã dùng thần nguyên của mình để tế luyện ra nó. Trừ phi tu vi cao hơn người tế luyện, nếu không nàng tuyệt đối không thể thoát ra.
“Hy vọng đối phương phát hiện ra rồi đuổi đến đây, như vậy sẽ biết đáp án ngay thôi.” Tu Thần tự lẩm bẩm.
Nếu như mãi không có bất kỳ động tĩnh gì khác, thì chứng tỏ đối phương có tu vi rất rất cao, không coi Tử giới vào mắt, hoặc là cũng có thể sẽ phái hóa thân xuống.
Nhưng ký ức của hóa thân không được toàn vẹn, chưa chắc đã thu hoạch được đầy đủ tin tức.
Thuật pháp thần thông dùng để cướp đoạt ký ức của người khác cũng có, nên những cường giả kia sẽ không để lại quá nhiều ký ức trên người hóa thân. Ví dụ như Thiên Nguyên Tử, hay Khâu Vạn Thiên và Vô Niệm, những ký ức quan trọng nhất của bọn họ không hề được lưu lại trên hóa thân.
Ở bên kia, Mục Ngưng Sương thấp thỏm đi vào cung điện, đập ngay vào mắt là cung vàng điện ngọc nguy nga, quầng sáng màu vàng kim lấp lánh mờ ảo, nhìn có vẻ vừa xa hoa vừa huyền ảo.
Hai bên trái phải đều có hành lang. Do dự một lúc nàng mới chọn đi về bên trái.
Trên hành lang có treo rất nhiều ảnh chụp, đều là ảnh mà trước đây được bọn Phương Nhuế Nhuế dùng máy ảnh chụp lại, trên cơ bản là ai cũng có hình.
Mục Ngưng Sương tò mò nhìn vào ảnh chụp treo trên tường.
Tu Thần nằm trên ghế phơi nắng, Phương Nhuế Nhuế, Kinh Như Tuyết, và cả Kim Cầu đang ở bên cạnh làm mặt quỷ, cười đùa vô cùng vui vẻ.
Bên cạnh là ảnh chụp chung của Kinh Như Tuyết và Thượng Cung Cẩn bên khóm Linh Đằng Hoa vạn năm đang độ nở rộ, đầu Tiểu Bạch cũng lộ ra ở góc hình.
Có cả ảnh Tiger dựa vào gà Xích Diễm, cây liễu bên cạnh dùng nhành liễu cuộn lại thành quạt phe phẩy, Tiểu Vũ và Kim Cầu lăn lộn trên mặt đất, Kinh Như Tuyết và Phương Nhuế Nhuế thì đang luyện tập với nhau.
Mục Ngưng Sương thấy có một bức ảnh chụp Thiết Đầu và Tiger bị thần thú đuổi theo, đằng sau là nhóm Phương Nhuế Nhuế ôm bụng cười to, Tiểu Bạch còn nằm rạp trên mặt đất vừa cười vừa vỗ đất, vô cùng hài hước, khiến chính nàng không kiềm được mỉm cười, tâm trạng không hiểu sao lại vui vẻ hơn.
Từng bức ảnh ấm áp dán dọc hai bên hành lang, lúc đi đến cuối, nàng nhìn thấy một bức ảnh.
Trên bức ảnh, Tu Thần mỉm cười ngồi ở chính giữa, Phương Nhuế Nhuế cũng ngồi trên mặt đất phía trước hắn, tay giơ chữ “V”, nghiêng đầu mỉm cười, Thượng Cung Cẩn và Kinh Như Tuyết thì đứng ở hai bên, trên mặt cũng là nụ cười vui vẻ.
Đây chính là ảnh chụp chung của đệ tử miếu Thiên Thần.
“Hai vị này là phu nhân của công tử sao? Còn đứa bé kia là nữ nhi của công tử? Dáng vẻ thật đáng yêu, nhưng hình như không giống công tử lắm.” Mục Ngưng Sương khẽ nói.
“Tuyệt thật.” Mục Ngưng Sương hâm mộ nói một câu, sau đó tiếp tục đi dọc theo hành lang.
Sau đó nàng gặp phải khó khăn, đi hết hành lang thì gặp hai dãy phòng, các phòng đều đóng cửa, nàng không biết nên chọn cái nào.
Do dự một lúc, cuối cùng nàng nghe theo tư duy quán tính phòng ngoài cùng là phòng không tốt nhất, bèn cẩn thận mở căn phòng bên trái ở cuối hành lang ra…
Vừa bước vào phòng, Mục Ngưng Sương phải trợn tròn mắt.
Xuất hiện trước mặt nàng là một căn phòng xa hoa rộng trên trăm mét vuông, màu trang trí chủ đạo là màu lam nhạt, được Tu Thần thiết kế dựa theo kiểu phòng ngủ hiện đại.
Đối với tất cả mọi người mà nói, căn phòng kiểu này hoàn toàn chưa từng được nhìn thấy, thậm chí còn chưa từng tưởng tượng ra.
Nhìn rất mới mẻ, đồng thời lại có cảm giác rất đẳng cấp.
Mục Ngưng Sương chầm chậm bước vào, tò mò đánh giá từng đồ vật được đặt trong phòng, từng góc phòng. Sau đó nàng bước đến bên giường ngủ, không nhịn được ngồi lên.
Cảm giác vô cùng mềm mại, thoải mái và dễ chịu, khiến nàng không nhịn được có cảm giác uể oải, muốn ngả đầu ngủ ngay.
Mục Ngưng Sương nhìn quanh một lúc, sau đó đặt quần áo sang bên cạnh, nằm cả người xuống giường.
“Thật thoải mái!”
Nàng không ngờ nằm xuống lăn vài vòng trên giường, tâm trạng lại trở nên vui vẻ hơn nhiều.
Bất kể là cơ thể hay tinh thần của nàng đều đã vô cùng mệt mỏi và buồn ngủ, cảm giác thoải mái chưa từng có khi nằm trên giường khiến nàng nhanh chóng bị cơn buồn ngủ ập đến, cuối cùng ngủ thiếp đi.
Tu Thần ngồi trên ghế buồn cười lắc đầu, tất nhiên hắn đã thấy hết nhất cử nhất động của Mục Ngưng Sương.
Hắn không gọi nàng dậy, cứ để nàng ngủ một giấc thật ngon đi.
Bị Thần Nguyên Tỏa Liên trói chặt không biết bao nhiêu năm tháng, nàng không nổi điên đã tốt lắm rồi, bây giờ tinh thần còn phải chịu kích thích lớn như thế, đây cũng là nguyên nhân vì sao trông nàng yếu ớt như vậy.
Chiếc giường này được Tu Thần cố tình làm ra cho nàng. Ngủ một giấc tỉnh dậy, tinh thần sẽ hoàn toàn được khôi phục.
Tu Thần có thể giúp Mục Ngưng Sương khôi phục lại trạng thái tốt nhất ngay, cũng có thể chỉ trong nháy mắt là giúp Mục Ngưng Sương trở thành cường giả đỉnh cấp ngay, nhưng hắn không làm như thế.
Hắn cứ có cảm giác Mục Ngưng Sương hi vọng bản thân là một phàm nhân, thích sống cuộc sống yên tĩnh bình thường.
Loại cảm giác đó rất kỳ lạ, không có nguyên do, nhưng Tu Thần có thể cảm nhận được.
Tu Thần phất tay, tấm chăn bên cạnh Mục Ngưng Sương bay lên, sau đó đắp lên người nàng.
Dù sao cũng chỉ là một phàm nhân, đắp chân vẫn tốt hơn.
Đúng lúc này, ba bóng người xuất hiện trước mặt Tu Thần.
“Đại nhân.” Ba người cung kính chào hỏi.
Tu Thần nói: “Ngồi đi.”
Ba người kia khẽ gật đầu, sau đó ngồi xuống trước mặt Tu Thần theo thứ tự.
Ba người này chính là thuộc hạ mà Tu Thần đã sáng tạo ra: Thanos, Madara và Saitama.