Chương 251: Bằng mặt không bằng lòng, chia đôi Thiên Khôn Tử giới!
Hiện giờ ba người này không còn là cái xác trống rỗng nữa, sau khi được Tu Thần ban tặng, mỗi người đều đã có linh hồn thuộc về chính mình.
Nói cách khác, tổ ba người này đã có thể sinh mệnh hoàn toàn độc lập.
Chỉ có điều nội tâm của bọn họ vẫn vô cùng trung thành với Tu Thần, cũng giống đám thần thú vậy. Bản thân bọn họ được Tu Thần dùng chính máu tươi của mình sáng tạo ra. Đối với ba người này, Tu Thần chính là thần sáng thế của mình.
Bọn họ không bao giờ nảy lòng phản bội. Nhưng nếu hậu duệ sinh sôi nảy nở, thì máu trong linh hồn sẽ dần bị phai nhạt. Đến lúc đó có xuất hiện kẻ phản đội ở đời sau không thì chưa thể nói chắc được.
Đây là một quy luật vô cùng bình thường. Thần thú như vậy, bọn họ cũng giống thế.
Tu Thần cũng không quan tâm đến chuyện sau này, chỉ cần xác nhận người hoặc các sinh linh khác do mình sáng tạo ra sẽ trung thành tuyệt đối với mình là đủ rồi.
"Ở đây có một viên đá. Ngươi đi tìm một ngọn núi cao, dồi dào linh khí ở châu khác rồi đặt nó lên đấy." Trong lòng bàn tay Tu Thần xuất hiện một viên đá thần năm màu, tỏa ra hào quang thần thánh.
Thanos giơ hai tay, trịnh trọng nhận lấy viên đá thần năm màu, gật đầu đáp: "Vâng thưa đại nhân. Có cần thiết lập pháp trận không? Trong này hình như có sinh mệnh, có điều còn chưa trưởng thành. Thuộc hạ sợ những kẻ khác nhìn thấy sẽ đoạt mất."
"Không cần, cứ ném ở đó là được." Tu Thần nói.
Thanos gật đầu không nói thêm nữa.
Tu Thần lại nhìn sang Madara, nói: "Ta sẽ cho ngươi vài người, thành lập một tổ chức, lấy tên là 'Hiểu'. Sau đó ngươi dùng thân phận trùm tổ chức 'Hiểu' này để đi ra bên ngoài. Đeo mặt nạ lên, đừng để liên quan đến miếu Thiên Thần."
"Vâng, thưa đại nhân!" Madara gật đầu dứt khoát, đáp.
Tiếp đó, Tu Thần lại nhìn sang Saitama.
"Còn ngươi... tự đi chơi đi." Tu Thần phất tay nói.
Saitama: "???"
"Đại nhân, vì sao ta không có nhiệm vụ cụ thể?" Saitama buồn bực hỏi.
Không có nhiệm vụ sẽ không có mục tiêu, hắn cảm thấy không có gì thú vị cả. Mà một khi không thú vị, thì hắn lại muốn làm một kẻ bỏ đi. Tính cách của Saitama có chút tương tự với nhân vật trong nguyên tác.
Tu Thần buồn cười nhìn hắn: "Bản thân ta cũng không có nhiệm vụ cụ thể, ngươi còn muốn nhiệm vụ gì? Tự đi chơi đi."
"Thôi được." Saitama sờ cái đầu bóng loáng của mình, cười khổ đáp.
"Được rồi, đi hết đi. Madara, người của ngươi đã ở chân núi rồi." Tu Thần ra lệnh.
Ba người lập tức đứng dậy, bái Tu Thần một cái rồi mai chóng rời đi.
Tu Thần chống cằm, rơi vào trầm tư.
"Hiện giờ mới được bốn người, còn năm người khác phải gọi ai ra đây?"
Đây là một vấn đề nan giải, tạm thời hắn chưa nghĩ ra nên cho nhân vật nào xuất hiện thì thích hợp.
"Thôi bỏ đi, không nghĩ nữa. Dù sao ta còn rất nhiều thời gian, cứ từ từ."
Tu Thần lắc đầu cười, sau đó biến ra một cây kem. Ăn xong, hắn nhìn về phía cung điện.
Mục Ngưng Sương đã tỉnh.
...
Trong Vô Niệm môn, lúc này Liễu Vô Niệm đang trưng ra vẻ mặt hờ hững, không rõ nghĩ gì.
Người ngồi đối diện lão là Khâu Vạn Thiên.
"Lúc trước ta đã từng nhìn thấy thần thông phục sinh trong một tài liệu thời thượng cổ, chỉ có điều cực kỳ khó để thi triển, hơn nữa phải trả một cái giá rất lớn. Thường không có ai đủ khả năng để sử dụng. Việc Tu Thần tiêu diệt cả một vùng, sau đó lại hồi sinh như ngươi nói, không có nhiều khả năng lắm." Liễu Vô Niệm lên tiếng.
Khâu Vạn Thiên cũng gật đầu tỏ ý tán thành, nói: "Xem ra, có lẽ những người này đã bị huyễn thuật lừa. Nhưng có thể thi triển huyễn thuật trong phạm vi rộng lớn như thế, hắn cũng có chút bản lĩnh."
Liễu Vô Niệm nhìn Khâu Vạn Thiên, nói đầy ẩn ý: "Người của Tây châu bị trúng huyễn thuật. Nhưng Tu Thần cũng có khả năng thực sự nắm giữ thần thông hồi sinh, hơn nữa còn sử dụng rồi."
Khâu Vạn Thiên nghe lão nói vậy, mí mắt giật lên một cái, nheo mắt nhìn chằm chằm Liễu Vô Niệm: "Vô Niệm huynh nói thế có ý gì?"
Liễu Vô Niệm cười ha hả, vuốt râu đáp: "Không có gì. Khâu huynh đừng nghĩ nhiều. Hiện giờ đối phương tự mình bịa đặt ra một truyền thuyết, vậy thì chúng ta cứ thuận nước đẩy thuyền, để người của Thiên Khôn Tử giới đều tin đó là thật. Sau đó chúng ta liên hiệp lại tới chinh phạt hắn là được."
"Lần trước ta tới Vô Niệm môn, không gặp được Vô Niệm huynh. Có phải huynh tới Tây châu không?" Khâu Vạn Thiên hỏi.
Trong mắt Liễu Vô Niệm ánh lên vẻ tức giận không dễ phát hiện, tuy nhiên vẻ mặt vẫn lạnh lùng như trước, đáp: "Chỉ bế quan mà thôi, chưa từng đến đó. Nghe ý của huynh, đối phương có thể là cường giả Thánh Thiên cảnh đỉnh cấp. Đương nhiên là bản thể không thể đến đó, nhưng dù phái hóa thân đến trước cũng chỉ hao tổn tu vi một cách uổng phí mà thôi."
Khâu Vạn Thiên thầm cười nhạt.
Lão không tin lời Liễu Vô Niệm nói, thậm chí đưa ra lời mời hợp tác cũng chỉ là để lợi dụng mà thôi.
Đương nhiên Khâu Vạn Thiên cũng biết Liễu Vô Niệm đang lợi dụng mình giống vậy.
Hai người đều đoán được suy nghĩ trong lòng đối phương, nhưng vẫn lựa chọn hợp tác.
Vì sao?
Bởi vì bọn họ đều từng bị Tu Thần tiêu diệt hóa thân, hơn nữa còn trong tình huống không hề có sức đánh trả.
Nếu đơn độc đối diện với hắn, trong lòng bọn họ sẽ đắn đo ít nhiều. Chỉ khi cả hai hợp tác với nhau, mới có thể khiến các thế lực khác trong Thiên Khôn tử giới liên kết lại làm bia đỡ đạn.
Vì sao hai người họ đều không nghĩ đến chuyện hợp tác với Vân Đỉnh các ngay lúc đầu?
Vì chuyện của Lý Thần Hi mà người của Vô Niệm môn đã thề cả đời không qua lại với Vân Đỉnh các, thậm chí lúc trước còn nổ ra chiến tranh, đương nhiên là không hợp tác đối địch.
Còn nguyên nhân mà Khâu Vạn Thiên của Thiên môn không tìm Vân Đỉnh các là vì các chủ bên đó từng là sư huynh của lão.
Hai người cùng bái làm môn hạ của Thiên Vân tông, đều là thiên chi kiêu tử, nên vẫn luôn đối đầu gay gắt.
Sau khi tông chủ của Thiên Vân tông chết đi, hai ngươi đã phát động cuộc nội đấu để tranh đoạt ngôi vị tông chủ. Cuối cùng Thiên Vân tông chia làm đôi, trở thành hai thế lực lớn là Thiên môn và Vân Đỉnh các hiện giờ.
Cùng là đồng môn, nhưng lại không hề có tình nghĩa đồng môn.
"Lúc trước Linh Ngọc Tử của Thương Cổ Tử giới truyền tin đến, hỏi về việc hóa thân của Thiên Nguyên tử. Ta nghe nói huynh đã phái người đi tra xét, có tin tức gì không?" Liễu Vô Niệm đột nhiên hỏi.
Trái tim Khâu Vạn Thiên chợt trùng xuống, lão nói: "Tin tức của Vô Niệm huynh cũng nhanh nhạy quá nhỉ? Không ngờ huynh cũng biết chuyện ta phái người đi tra xét hóa thân Thiên Nguyên Tử."
Liễu Vô Niệm bật cười: "Được rồi, đừng có nhỏ mọn. Chẳng phải ngươi cũng gài người vào Vô Niệm môn của ta sao? Trong lòng ta và ngươi biết rõ là được. Không cần phải mất hòa khí chỉ vì một chuyện vặt vãnh."
Khâu Vạn Thiên chợt lộ vẻ cảnh giác, nhưng lão không tiếp tục bám mãi không buông đề tài này nữa, chỉ nói: "Tạm thời chưa có tin tức, có lẽ là trốn trong tiểu thế giới, cũng có thể ở trong Tử giới, nhưng chưa tìm ra được."
Liễu Vô Niệm nói: "Chỉ là hóa thân thôi, không gây ra được sóng gió gì. Hiện giờ chúng ta chủ yếu quan tâm đến Tu Thần. Có thể phân chia Thiên Khôn Tử giới như ý nguyện giống Thương Cổ Tử giới hay không, thì phải xem hai người chúng ta sắp xếp như nào."
"Đương nhiên rồi."
Khâu Vạn Thiên gật đầu đáp, sau đó nheo đôi mắt nhìn ra ngoài cửa điện với vẻ sâu xa, trên khóe miệng nở nụ cười nhạt không dễ phát giác.