Chương 253: Vô cùng nực cười. Tốt bụng lại bị xem như lòng lang dạ sói?
Nam châu, trên đỉnh Trường Sơn có một tông môn tên là Thiên Kiếm tông.
Một thanh kiếm bằng đá khổng lồ chặn ngang giữa sườn núi, nhìn có phần và hùng vĩ chấn động lòng người.
Saitama ngẩng đầu ngắm thanh kiếm to lớn cắm giữa lưng chừng núi kia, sau đó chậm rãi bước tới.
…
Lúc này, trong đại điện của Thiên Kiếm tông, tông chủ của tông môn là Phiên Ngu đang cau mày, trưởng lão bên dưới cũng mang sắc mặt nghiêm trọng như vậy.
Trên chỗ ngồi dành cho khách ở bên trái hiện có một nam tử đang ngồi, y là Trương Phong Nguyệt.
"Trương tông chủ, ngươi có biết mình mới nói gì không?" Phiên Ngu lạnh lùng hỏi.
Mặc dù thế lực Phong Nguyệt môn của Trương Phong Nguyệt so ra kém hẳn Thiên Kiếm tông, nhưng cũng coi như có chút danh tiếng. Y bỗng nhiên viếng thăm, Thiên Kiếm tông đương nhiên là sẽ mở tiệc chiêu đãi.
Người này vừa ngồi xuống đã nói với lão về chuyện của bảy huynh đệ hồ lô gì đó, với Phiên Ngu mà nói đây quả thực là nói hươu nói vượn.
Thế nhưng sau đó y còn kéo cả Thiên môn vào, còn bảo hóa thân của đại trưởng lão Hồng Trần Thiên môn bị một thuộc hạ đầu trọc của vị ma đầu diệt thế kia tiêu diệt, lại khiến lão có phần nghi ngờ.
Đem ai ra nói đùa cũng không thể lôi Thiên môn ra được, điểm này y phải hiểu rõ.
Ngộ nhỡ lão tự mình đi tìm chứng cứ, phát hiện những lời đó không phải sự thật, vậy Trương Phong Nguyệt kia chẳng phải là muốn tìm chết à? Thiên môn chỉ cần dí một đầu ngón tay thôi là Phong Nguyệt môn của y đã không chịu nổi rồi.
Cũng chính vì vậy mới khiến Phiên Ngu nổi giận trong lòng, lão không muốn tin sẽ có một ma đầu diệt thế như thế xuất hiện.
Đối với những tông môn như bọn họ mà nói, an ổn phát triển là đủ rồi, không nghĩ tới chuyện trở thành bá chủ như Thiên môn, Vân Đỉnh các hay Vô Niệm môn gì đó chỉ vì có thể truyền thừa muôn đời.
Nhưng bây giờ ngươi lại nói với ta bỗng nhiên xuất hiện một ma đầu diệt thế muốn hủy diệt Thiên Khôn Tử giới, không phải là muốn đòi mạng à?
Trương Phong Nguyệt nở nụ cười khổ sở, nói: "Phiên tông chủ à, ngươi cảm thấy chuyện tới nước này ta sẽ đem ra đùa giỡn với ngươi hả? Ta chỉ đến đây báo cho các ngươi biết một tiếng, để các ngươi chuẩn bị tâm lý thật tốt thôi. Thiên môn khẳng định sẽ đứng lên đối đầu với thế lực của ma đầu diệt thế kia, phỏng chừng còn liên hiệp với các thế lực khác. Đến lúc đánh nhau thật, chẳng ai đứng ngoài cuộc được đâu."
"Nói xằng! Trương môn chủ này, nếu ngươi nói có một người lợi hại xuất hiện, có thể chúng ta sẽ tin. Nhưng ngươi lại cầm bí sử thượng cổ đến đây để bịa đặt nói bừa thì làm sao người ta tin cho được? Ngươi có biết nếu lời ngươi nói truyền đến tai Thiên môn thì Phong Nguyệt môn của ngươi sẽ đi đời không?" Một trưởng lão Thiên Kiếm tông tức giận quát lớn.
Trương Phong Nguyệt cũng nổi cáu, y đột nhiên đứng dậy, ôm quyền nói: "Không ngờ các vị lại cảm thấy Trương mỗ bịa đặt hoang đường. Thế thì cứ coi như Trương mỗ nói bừa đi. Cáo từ!"
"Cửu trưởng lão của Thiên môn - Vương Hán Chi đến!"
Đúng lúc này một tiếng hô truyền vào.
Trương Phong Nguyệt nghe vậy thì sắc mặt lập tức trắng bệch như tờ giấy.
Lúc trước y đã đánh lén Hồng Trần, lão già kia tất nhiên sẽ hận y thấu xương! Nếu người Thiên môn đến, vậy thì chẳng phải y phải viết di chúc ở đây sao?
Nghĩ đến đây, Trương Phong Nguyệt chỉ muốn rời khỏi đây ngay lập tức.
Thế nhưng đã muộn rồi.
Vương Hán Chi dẫn theo hai đệ tử đi đến, vừa vào cửa đã nhìn chằm chằm Trương Phong Nguyệt.
"Vương trưởng lão hạ cố đến Thiên Kiếm tông chính là vinh hạnh của tông môn chúng ta. Mời ngài, xin mời ngài ngồi." Phiên Ngu vội vàng đứng dậy nghênh đón, sau đó liếc mắt nhìn lướt qua Trương Phong Nguyệt, vừa thấy biểu cảm của y thì lập tức cười lạnh trong lòng, quả nhiên tên này chỉ nói láo.
Vương Hán Chi khẽ vuốt cằm, sau đó đi tới trước mặt Trương Phong Nguyệt.
"Xin chào Vương trưởng lão." Trương Phong Nguyệt cười ngại ngùng, chắp tay hành lễ, người hơi phát run.
Vương Hán Chi cười khẩy, nói: "Khéo thật đấy Trương môn chủ, không ngờ lại chạm mặt ngươi ở đây."
Trương Phong Nguyệt lại tiếp tục cười bồi, không dám trả lời.
Phiên Ngu ở bên cạnh híp mắt, chợt cười bảo: "Vương trưởng lão, Trương môn chủ đến đây là để nói về một việc lớn, hơn nữa cũng nhắc tới Thiên môn các ngài. Vừa khéo có ngài ở đây, có thể kiểm chứng xem lời Trương môn chủ nói có thật hay không?"
"Đúng vậy đấy, chuyện Trương môn chủ nói quá mức hãi hùng và khó tưởng tượng. Chúng ta còn đang định tới Thiên môn để chứng thực lại đây, ai ngờ Vương trưởng lão lại đến. Ngài cứ như thần vậy!" Đại trưởng lão Thiên Kiếm tông là Khâu Húc tiếp lời, nói xong lại liếc mắt nhìn Trương Phong Nguyệt, cười nhạt một tiếng.
Sau khi Phiên Ngu và nhóm trưởng lão Thiên Kiếm tông nhìn thấy vẻ mặt của Trương Phong Nguyệt thì đều nhận định rằng tên này đến đây để bịa chuyện xưa dọa người. Mặc dù họ không biết vì sao y phải làm thế, nhưng điều này cũng không cản trở họ xem náo nhiệt.
Không phải ngươi nói hóa thân của Hồng Trần bị tên thuộc hạ đầu trọc của ma đầu diệt thế kia giết chết trong chớp mắt sao? Sao ngươi nói ma đầu diệt thế chẳng mấy chốc sẽ xâm chiếm toàn bộ vạn giới cơ mà?
Hay lắm, giờ trưởng lão Thiên môn người ta đang ở ngay đây này, để xem ngươi nói láo sao cho trọn!
Nói không khéo chính là tung tin đồn nhảm, lôi người của Thiên môn ra để phụ họa cho tin đồn, quả thực là ngươi chán sống rồi!
Vương Hán Chi cười cười, vỗ bả vai Trương Phong Nguyệt rồi nói: "Chuyện khó tưởng tượng ấy hả? Xem ra Trương môn chủ biết nhiều chuyện thật đấy. Nào, nói ta nghe chút chuyện ra sao nào?"
Trương Phong Nguyệt tê dại cả da đầu, trán toát mồ hôi lạnh.
Y muốn chạy!
Thế nhưng bây giờ Vương Hán Chi đã hoàn toàn khóa chặt khí tức của y, y chỉ cần có chút động tác khác thường thôi là đối phương sẽ ra tay ngay lập tức!
Y không phải là đối thủ của Vương Hán Chi.
"Vương trưởng lão, ta thấy giờ Trương môn chủ hình như có hơi căng thẳng, không mở nổi miệng, phỏng chừng sự uy nghiêm của ngài đã dọa y hết hồn rồi, thế để tôi kể lại vậy." Phiên Ngu cười nói, ánh mắt nhìn Trương Phong Nguyệt tràn ngập ý trào phúng.
Vương Hán Chi nhìn thoáng qua Phiên Ngu, gật đầu nói: "Được rồi, nói đi."
"Là thế này, vừa rồi Trương môn chủ đến đây, nói Tây châu xuất hiện một kẻ địch cường đại, là ma đầu diệt thế. Sau đó trưởng lão Hồng Trần dẫn người đi thăm dò, đã bị thuộc hạ của ma đầu diệt thế kia giết chết. Y còn nói ma đầu diệt thế kia là do huynh đệ hồ lô gì đó mọc ra từ dây hồ lô tiên thiên của chín đại Nguyên giới biến thành, dù sao nghe cũng rất lợi hại, chín nghìn kỷ nguyên mới xuất hiện một lần. Chúng ta nghe mà kinh hồn bạt vía, trong lòng sợ hãi không thôi!" Phiên Ngu rung đùi đắc ý nói.
Trưởng lão Thiên Kiếm tông ở bên cạnh nhịn không được bật cười.
Bấy giờ Trương Phong Nguyệt siết chặt nắm đấm, cảm giác vô cùng tức giận và nhục nhã, thế nhưng y lại không dám nổi nóng.
Có Vương Hán Chi ở đây, y sống sót rời khỏi đây được hay không còn chưa dám chắc, đối mặt với vẻ châm chọc của người khác, y chỉ có thể buồn bực nhẫn nhịn.
Giờ y chỉ cầu mong Hồng Trần vẫn chưa nói chuyện mình đánh lén lão với Vương Hán Chi, vậy thì y còn chút hy vọng sống sót.
Vương Hán Chi hơi híp mắt, nhìn mọi người xung quanh một lượt.
"Cho nên các ngươi cảm thấy Trương môn chủ đang nói chuyện giật gân?"
Lão vừa hỏi câu này xong, đám người đang cười bỗng nhiên im bặt, tất cả đều tỏ ra kinh ngạc không thôi.
Phiên Ngu cũng khẽ run mí mắt, một dự cảm vô cùng xấu dâng lên trong đầu, lão cẩn thận hỏi: "Vương trưởng lão, lời ấy nghĩa là sao?"
Vương Hán Chi cười lạnh, ánh mắt sắc bén quét nhìn một lượt những người có mặt, lạnh lùng nói: "Mục đích lão phu tới đây hôm nay là để báo cho các ngươi biết tin tức này, cho các ngươi chuẩn bị tâm lý cho kỹ càng! Rất nhanh sẽ có một trận chiến lớn càn quét toàn bộ Thiên Khôn Tử giới. Đến lúc đó không ai có thể may mắn thoát khỏi tai họa này! Mọi người cùng chung mối thù, liên hiệp lại kháng địch mới là biện pháp sống sót duy nhất! Trương môn chủ phí công sức lớn chạy đến khuyến cáo mà các ngươi lại giễu cợt y hả? Tốt bụng lại bị xem như lòng lang dạ thú?"
Lời của Vương Hán Chi khiến người trong Thiên Kiếm tông choáng váng, đồng thời cũng khiến Trương Phong Nguyệt đứng hình.