Chương 254: Ký lên chiến thiếp chung! Phần huyết liệt hồn!
Vương Hán Chi nói ra quá đột ngột, làm cho tất cả mọi người ở đây đều không dám tin.
Đặc biệt là Trương Phong Nguyệt, y quả thực hoài nghi liệu có phải mình quá sợ hãi nên nghe nhầm hay không.
Giờ người của Thiên môn lại nói giúp y sao?
Thế nhưng rất nhanh y lại nghĩ, cho dù Vương Hán Chi chứng minh y không phải đang bịa chuyện, thì y cũng chưa chắc đã sống được.
Đây dường như là hai chuyện khác nhau, không hề ảnh hưởng đến chuyện y bị Vương Hán Chi chém.
"Vương trưởng lão, ngài... ngài mới vừa nói cái gì? " Trán Phiên Ngu lấm tấm mồ hôi, nội tâm trở nên khủng hoảng.
Lão muốn xác nhận một lần nữa.
Nếu ngay cả Vương Hán Chi đã tự mình đến đây để thông báo, thì chuyện này lão không muốn tin tưởng cũng không được !
Người của Thiên môn uy nghiêm tới mức nào! Sao lại có thể nói xằng nói bậy như Trương Phong Nguyệt được? Hơn nữa Vương Hán Chi còn cố ý từ nơi xa tới đây. Dựa theo lẽ thường, với thế lực của Thiên Kiếm tông, Phiên Ngu còn không có cả tư cách mời Vương Hán Chi đến.
"Thế nào? Nghe không rõ sao? Chẳng lẽ lời lão phu nói còn chưa đủ rõ ràng ư?" Vương Hán Chi lạnh giọng hỏi.
Phiên Ngu giật mình, sau đó vội vàng nói: "Không phải, không phải, ta nghe rõ ràng rồi! Chỉ là có hơi giật mình thôi."
Giờ phút này, mấy vị trưởng lão Thiên Kiếm tông đều tái mét mặt mũi, ánh mắt nhìn Trương Phong nguyệt cũng khác hẳn, lúc trước là trêu tức, xem thường, còn có cả trào phúng, thế nhưng bây giờ lại mang theo một chút kính trọng!
Trương Phong Nguyệt không ngại từ ngàn dặm đến đây chính là để cho bọn họ sớm có chuẩn bị. Vậy mà bọn họ lại hoàn toàn không tin, còn nhiều lần châm chọc, giễu cợt. Đáng xấu hổ! Thật là đáng xấu hổ!
"Các ngươi tự giải quyết cho tốt đi, lão phu còn phải đi thông báo cho tông môn khác nữa. " Vương Hán Chi nói.
Phiên Ngu tỏ ra kinh ngạc, vội vàng hỏi: "Vương trưởng lão, chúng ta nên làm thế nào đây? Sự tồn tại có thể khiến Thiên môn cũng phải kiêng kỵ muôn phần, chỉ sợ những thế lực nhỏ như chúng ta không đọ lại nổi! Kính mong Vương trưởng lão chỉ điểm! "
Tất cả mọi người đều không phải đồ ngốc, Thiên môn sẽ tốt bụng lan truyền tin tức ra như vậy sao? Đơn giản chỉ là muốn lôi kéo thêm nhiều người về cùng phe với họ mà thôi.
Song từ phương diện này, cũng có thể nhìn ra đối phương đến mạnh kinh khủng tới mức nào, sự tồn tại mà ngay cả Thiên Môn cũng không dám đơn độc đối đầu. Nếu bọn họ không đoàn kết lại với nhau, há chẳng phải là chờ bị diệt sao?
Vương Hán Chi nhìn Phần Ngu với vẻ tán thưởng, rất hài lòng câu nói đó của lão.
"Hiện giờ Thiên môn ta đã liên thủ cùng Vô Niệm môn để đối phó với tên ma vương diệt thế kia. Nếu như các ngươi nguyện ý cùng chúng ta chiến đấu, vậy thì cùng nhau ký kết một tờ chiến thiếp, nghe theo mệnh lệnh của Thiên môn ta và Vô Niệm môn. Đến lúc đó, chúng ta sẽ hợp tác với các thế lực khác của Thiên Khôn Tử giới thảo phạt tên ma vương diệt thế kia." Vương Hán Chi nói.
Những lời này lại làm cho mọi người chấn động.
Đối phương khủng khiếp đến mức khiến Thiên môn và Vô Niệm môn phải liên thủ với nhau ư?
"Đây là chiến thiếp, nếu như các ngươi nguyện ý gia nhập thì đóng đại ấn tông môn lên, liên minh sẽ được thành lập. Thiên Kiếm tông các ngươi chính là đồng minh của bọn ta. Đến lúc đó, nếu như đối phương tiến đánh thì các đồng minh khác nhất định ra tay tương trợ trước tiên. "
Vương Hán Chi lấy ra một quyển trục bằng da màu vàng kim, đại ấn của Thiên môn và Vô Niệm Môn được đóng ở vị trí bắt mắt nhất, bên cạnh còn có vài đại ấn của các tông môn thế lực khác.
Không ai dám làm giả đại ấn của Thiên môn và Vô Niệm môn, mọi người đương nhiên sẽ không hoài nghi.
"Được! Được! " Phiên Ngu gật đầu, tay phải bắt vào giữa không trung, đại ấn Thiên Kiếm Tông liền xuất hiện trong tay. Lão không chút do dự đóng ấn lên, như chỉ sợ đóng muộn thì sẽ không gia nhập được.
Trương Phong Nguyệt ở bên cạnh trơ mắt nhìn Phiên Ngu đóng đại ấn lên, trong nội tâm y khổ sở vô cùng.
Hiện giờ y cũng phải đóng ấn!
Thế nhưng mũi tên đã bắn ra thì không thể quay đầu được, y quả thực không thể nào giảng hòa được với Thiên môn.
Vương Hán Chi gật đầu, lão thu chiến thiếp vào, sau đó nói với giọng điệu thâm trầm: “Nếu đã đóng ấn lên chiến thiếp chung, thì mọi người đều là người một nhà. Ngươi cầm lấy miếng ngọc giản Phong Hỏa này, nếu có địch nhân đến thì lập tức bóp nát, bọn ta sẽ phái người đến ngay. "
Hai tay Phiên Ngu run rẩy cầm lấy miếng ngọc giản màu ngọc lưu ly, lão cảm kích nói: "Đa tạ Vương trưởng lão. "
"Còn một điều lão phu muốn nói rõ ràng với ngươi. Nếu tất đã là người một nhà, thì nhất định phải phục tùng mệnh lệnh. Một khi chỗ ngươi bị kẻ thù tấn công, chúng ta nhất định sẽ triệu tập người đến. Nhưng nếu các nơi khác có kẻ địch xuất hiện, thì các ngươi cũng phải nhanh chóng tới ứng cứu, nếu không thì đừng trách ta không khách sáo. " Vương Hán Chi trầm giọng nói.
"Đương nhiên! Điều này là đương nhiên rồi! " Phiên Ngu vội vàng đáp rồi cẩn thận cất ngọc giản đi, đây chính là bảo bối cứu mạng, tuyệt đối không được phép sơ suất.
Vương Hán Chi nhìn về phía Trương Phong nguyệt.
Cảm nhận được ánh mắt sắc bén đó, cả người Trương Phong Nguyệt phát lạnh, y cố nặn ra một nụ cười : "Vương trưởng lão, ngài xem, ta đã làm xong chuyện của ta rồi, vậy ta xin phép về trước?"
Vương Hán Chi cười lạnh một tiếng, nói: "Sao thế? Đã muốn đi rồi? Xem ra ngươi rất sợ hãi. Lúc đánh lén Hồng Trần trưởng lão sao không thấy ngươi sợ?"
Vừa nghe thấy câu này, da đầu Trương Phong Nguyệt run lên, quả nhiên Hồng Trần đã nói chuyện đó cho lão biết.
Đánh lén Hồng Trần?
Phiên Ngu và các trưởng lão Thiên Kiếm Tông ở bên cạnh cũng kinh ngạc, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tên Trương Phong Nguyệt này ăn tim hùm gan gấu ư? Y dám đánh lén Hồng Trần? Hơn nữa, với thực lực của y cũng dám đi đánh lén?
Mặt Trương Phong Nguyệt trắng bệch, ánh mắt vô cùng hoảng hốt, y run giọng nói: "Vương trưởng lão, có phải có hiểu lầm gì không? Ta làm sao dám đánh lén Hồng Trần đại nhân..."
Vương Hán Chi nheo mắt, vừa định mở miệng nói chuyện thì cả người Trương Phong Nguyệt bỗng nhiên bộc phát ra một luồng khí tức vô cùng mạnh mẽ, đánh úp một chưởng về phía Vương Hán Chi.
"Đồ khốn kiếp! Ta đã sớm biết ngươi sẽ có chiêu này mà! "
Vương Hán phẫn nộ quát một câu, trước mặt lão ngưng tụ ra một tấm lá chắn bằng phù văn. Trương Phong nguyệt vỗ tay phải vào đó, tấm lá chắn nứt ra một khe, luồng khí cuồng bạo trào ra khắp bốn phương tám hướng.
Phiên Ngu và các trưởng lão Thiên Kiếm tông chợt biến sắc, vội vàng trốn đi.
Sắc mặt Trương Phong Nguyệt trở nên dữ tợn, y phun một ngụm máu lên hai bàn tay, luồng khí tức lại dâng lên lần nữa. Đôi bàn tay y bị màu máu đỏ tươi bao trùm, bốc cháy hừng hực. Ngọn lửa kia lại tỏa ra khí tức kinh khủng khôn cùng.
Đám người Phiên Ngu nhìn thấy chiêu này liền sợ tới mức hồn bay phách lạc.
Phần huyết liệt hồn chưởng?
Đây là một loại thuật pháp cực kỳ độc ác, thiêu đốt máu tươi và thần nguyên của chính mình, rồi xé rách cả ngàn dặm đất đai.
Tên này muốn đồng quy vu tận ư?
Trương Phong Nguyệt cắn chặt răng, vỗ một chưởng xuống mặt đất.
Nhưng cuối cùng y lại không thể dùng chiêu này.
Vương Hán Chi đã đề phòng ngay từ ban đầu, đúng lúc Trương Phong Nguyệt muốn đồng quy vu tận, một sợi roi màu đen tản ra khí tức hủy diệt bay ra khỏi tay Vương Hán Chi, lập tức trói chặt lấy Trương Phong Nguyệt.
"Ặc… A…"
Nỗi đau đớn vô tận khi thần nguyên bị cắn nuốt khiến Trương Phong Nguyệt phát ra tiếng hét xé ruột xé gan, y quỳ rạp xuống đất lăn lộn.