Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 252: Vì sao lại không tìm một phu nhân chứ?

Chương 252: Vì sao lại không tìm một phu nhân chứ?

Lúc Mục Ngưng Sương mở mắt ra, cả người vẫn còn hơi lơ mơ. Nàng ngồi dậy, ngơ ngác nhìn xung quanh.

Nàng cảm giác như mình đang nằm mơ, đã lâu lắm rồi nàng không được ngủ thoải mái, an tâm như thế này.

Nàng nhéo nhéo mặt mình.

Đau.

Không phải nằm mơ.

“Thôi chết, ta ngủ bao lâu rồi? Ngộ nhỡ công tử tức giận thì phải làm sao?” Mục Ngưng Sương vội vã xuống giường.

Sau đó nàng bắt đầu tìm phòng tắm trong căn phòng này.

Nàng tìm một vòng mới thấy phòng tắm, đó là một nhà tắm hiện đại.

Đứng trong đó, tay chân nàng bỗng trở nên luống cuống. Nàng không biết sử dụng như thế nào.

Nàng thử vặn vòi, thế là vòi hoa sen lập tức phụt nước ra. Nàng sợ hãi kêu lên một tiếng, rồi ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi phòng tắm.

Nàng lắng nghe tiếng nước bên trong, rồi lại cẩn thận thò đầu vào trong xem.

“Cách tắm này thật là thần kỳ.” Mục Ngưng Sương lẩm bẩm.

Rồi nàng vươn tay ra hứng thử, nước của vòi hoa sen rất lạnh, nhiệt độ này có vẻ hơi thấp đối với một người phàm như nàng.

Nàng không biết vòi hoa sen này có cả nước nóng. Nàng chỉ muốn tắm rửa sạch sẽ rồi ra ngoài tìm Tu Thần. Nàng hít sâu một hơi để lấy dũng khí, sau đó lao vào tắm.

Bị dòng nước lạnh thấu xương dội vào người, nàng xuýt xoa một tiếng, da gà bắt đầu thi nhau nổi lên.

Đột nhiên, dòng nước lạnh bỗng biến thành nước ấm, nhiệt độ cực kỳ thích hợp. Điều này làm Mục Ngưng Sương vô cùng vui vẻ, nàng vội vàng cởi quần áo thoải mái tắm rửa.

Tu Thần nằm dài trên chiếc trường kỷ bên ngoài lắc đầu cười, nước ấm đó đương nhiên là do hắn làm ra.

Lúc trước quên mất phải dạy nàng mở nước nóng như thế nào, nên hắn chỉ đành âm thầm giúp đỡ rồi.

Nhìn trộm? Đương nhiên không thể nào.

Chỉ cần Tu Thần muốn, cho dù ngươi có mặc áo giáp đứng trước mặt hắn cũng vô dụng, hắn muốn nhìn chỗ nào thì nhìn chỗ đó. Hiện giờ hắn chỉ là tốt bụng giúp đỡ tiểu cô nương được tắm nước ấm mà thôi, để nàng khỏi bị cảm lạnh.

Nửa tiếng sau, Mục Ngưng Sương tắm xong, thay quần áo mới rồi đi ra ngoài.

Nàng mặc một cái váy liền thân màu trắng thêu hoa, đi đôi dép lê màu tím. Đây hoàn hoàn không phải là cách ăn mặc nên có của một cô nương ở thế giới huyền ảo. Trông nàng thật trẻ trung, xinh đẹp. Mái tóc đen nhánh vẫn còn ướt, khuôn mặt tinh tế mỹ lệ hiện lên nét xấu hổ. Nàng cúi đầu đi tới chỗ Tu Thần.

Nàng là một đại mỹ nữ mặt mộc thanh thuần trong trắng, làn da trắng mịn căng mọng. Thần Nguyên Tỏa Liên không hề để lại chút vết tích nào trên người nàng.

“Công tử, ta tắm xong rồi…” Mục Ngưng Sương nhỏ giọng nói.

Tu Thần nhìn nàng, đây là lần đầu tiên hắn cho người ở thế giới này mặc đồ hiện đại của Trái Đất. Trong lúc ngẩn ngơ, hắn còn ngỡ mình đã quay về Trái Đất, rồi gặp được nữ thần mặt mộc trong truyền thuyết.

“Ngồi đi.” Tu Thần nói.

Mục Ngưng Sương ngẩng đầu, đằng trước không biết vì sao lại xuất hiện một cái bàn, bên trên bày đầy bít tết, salad hoa quả, còn có một bát canh Tuyết Liên ngàn năm bổ khí vẫn còn đang bốc khói nghi ngút, tỏa ra hương vị mê người, làm cho nàng không kìm được mà nuốt nước bọt.

Nàng quả thực đã đói rồi.

“Đa tạ công tử.” Mục Ngưng Sương dè dặt ngồi xuống đối diện Tu Thần. Nàng nhìn mỹ vị ở trước mặt, nhưng không dám động tới.

“Bây giờ là giờ ăn tối, mau ăn đi.” Tu Thần nói rồi tự rót cho mình một ly rượu vang.

Mục Ngưng Sương nhìn dao nĩa trên bàn, nàng cảm thấy hơi bối rối, nàng không biết dùng những dụng cụ này.

“Không cần phải chú trọng gì đâu, nếu ngươi không quen thì dùng đũa gắp. Uống chút canh đi đã.” Tu Thần mỉm cười.

Nàng khẽ gật đầu, rồi bưng bát canh Tuyết Liên ngàn năm lên uống một hớp.

Một luồng khí thanh mát tan ra trong miệng, hơi ngòn ngọt, rất ngon. Sau khi nuốt xuống dạ dày, nàng cảm giác được một luồng khí ấm áp đang nuôi dưỡng kinh mạch toàn thân của nàng, quét sạch mọi mệt mỏi, rất thoải mái.

“Ngon lắm.” Đôi mắt Mục Ngưng Sương sáng lên, nàng khen một câu từ tận đáy lòng.

Nàng đặt bát canh xuống, cầm đũa gắp bít tết nhẹ nhàng cắn một miếng, vô cùng thơm ngon vừa miệng, mùi thơm ngào ngạt xông vào nụ vị giác, làm nàng không kìm được mà cắn thêm vài miếng, ăn rất ngon lành.

“Uống rượu vang không?” Tu Thần hỏi.

Mục Ngưng Sương ngẩng đầu, miệng vẫn còn đang nhai bít tết. Nàng nhìn ly rượu vang trong tay Tu Thần, trong mắt ánh lên tia hiếu kỳ.

“Có được không?” Nàng hỏi.

Tu Thần cười ha hả, hắn lấy một cái ly, rót một phần tư ly rồi đưa cho nàng.

“Đa tạ công tử.” Mục Ngưng Sương vội vàng đưa hai tay ra nhận lấy.

“Cạn ly.” Hắn giơ ly của mình lên

Nàng nhìn gương mặt mang ý cười của Tu Thần, mặt hơi ửng đỏ, nhỏ giọng nói: “Cạn ly.”

Rượu vừa vào miệng, nàng lập tức cảm giác được chất lỏng trơn trượt trôi tuột xuống họng, sau đó dư vị của hương rượu cứ quanh quẩn mãi trong không khoang miệng không tan.

“Ngon!” Mục Ngưng Sương vui vẻ nói.

Tu Thần đặt ly rượu xuống, cắt một miếng thịt bò đưa vào miệng, vừa nhai vừa nói: “Đừng ngại, cứ ăn đi.”

Mục Ngưng Sương gật đầu, cũng đặt ly rượu xuống theo, rồi tiếp tục ăn bít tết.

“Công tử, vừa nãy ta nhìn thấy rất nhiều bức họa trong hành lang, những bức họa đấy y như thật vậy, hoàn toàn không khác gì so với hiện thực, sao mà được như vậy thế? Vẽ ra ư?” Mục Ngưng Sương tò mò hỏi.

Cao lương mỹ vị quả thật có thể làm cho con người ta vui vẻ, thoải mái tinh thần. Bây giờ nàng ấy đã không còn rụt rè như trước nữa.

“Đó là ảnh chụp, dùng máy ảnh chụp ra." Tu Thần trả lời.

Nàng chớp mắt, muốn hỏi máy ảnh là cái gì, nhưng lại thấy hơi ngại. Bởi lẽ ở đây có quá nhiều đồ vật khiến nàng cảm thấy tò mò, nếu hỏi tường tận từng cái nàng sợ Tu Thần sẽ không vui.

“Những người còn lại trong bức ảnh đâu rồi? Ta thấy dường như chỗ này chỉ có một mình công tử.” Mục Ngưng Sương tò mò hỏi.

“Đi ra ngoài du ngoạn rèn luyện cả rồi. Giờ cả miếu Thiên Thần này chỉ còn một mình ta cô đơn ở đây.” Tu Thần đáp.

Nàng chớp mắt, trong ánh mắt lóe lên vẻ nghi hoặc, cẩn thận hỏi: “Hai vị phu nhân cũng ra ngoài rồi sao? Không ở lại chăm sóc công tử ư?”

“Khụ khụ khụ…”

Tu Thần ho khan một trận.

Ban nãy, lúc ở trên hành lang, hắn đã nghe thấy nàng nói Kinh Như Tuyết và Thượng Cung Cẩn là vợ mình, Phương Nhuế Nhuế là con gái của họ, hơn nữa còn bảo cô bé chẳng giống hắn chút nào.

“Ba người họ đều là đồ đệ của ta, những người khác đều là hộ vệ.” Tu Thần lắc đầu cười.

“A?”

Mặt Mục Ngưng Sương đỏ ửng lên, nàng cực kỳ ngại ngùng nói: “Ta xin lỗi, ta còn cho rằng họ là phu nhân của công tử, còn cô nương kia là nữ nhi của ngài. Nhưng ngài lợi hại như vậy, sao không tìm một phu nhân chứ? Ngài không vừa ý ai sao?”

Tu Thần : "…"

Câu hỏi này hơi đi quá giới hạn rồi!

Nên trả lời như thế nào đây?

Thỏ không ăn cỏ gần hang?

Hay là nói thực ra hắn muốn có vợ chỉ cần trực tiếp tạo ra một đệ nhất mỹ nữ vạn giới là xong?

“Duyên phận chưa đến. Việc nhân duyên không thể cưỡng cầu, phải là hai bên đều có tình cảm với nhau, thì mới là mối nhân duyên đẹp.” Tu Thần lắc đầu cười.

Mục Ngưng Sương chớp mắt nhìn Tu Thần, thấy hắn thong dong, tao nhã ăn bít tết, uống rượu vang, từng cử chỉ hành động đều khiến người ta cảm thấy thoải mái, thích mắt.

“Ta thích câu nói này.” Nàng nở một nụ cười ngọt ngào.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất