Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 255: Thúc nguyên đằng, đả kích Trương Phong Nguyệt!

Chương 255: Thúc nguyên đằng, đả kích Trương Phong Nguyệt!

Đám người Phiên Ngu nhìn Trương Phong Nguyệt mang theo vẻ mặt đau đớn, nằm dưới đất bị Thúc Nguyên Đằng trói chặt, gặm nhấm thần nguyên mà trắng bệch mặt mũi.

Lúc nãy việc Trương Phong Nguyệt đánh lén đã nằm ngoài dự đoán của mọi người, nhưng Vương Hán Chi lại bình tĩnh ứng phó, điều này cho thấy ngay từ đâu Vương Hán Chi đã đề phòng Trương Phong Nguyệt.

Nếu y đánh ra chưởng đó, e rằng Thiên Kiếm tông của Phiên Ngu đã bị hủy rồi, bây giờ nghĩ lại vẫn còn tim đập chân run.

“Vương trưởng lão, tên này rốt cục có ý gì vậy? Đầu óc có vấn đề sao? Tại sao lại đánh lén Hồng Trần trưởng lão?” Phiên Ngu khẽ hỏi.

Vương Hán Chi cười lạnh lẽo nói: “Hắn đã gia nhập dưới trướng tên ma vương diệt thế kia rồi, đương nhiên là muốn đánh lén Hồng Trần. Nếu lúc đó không phải do hắn đánh lén, thì hóa thân của Hồng Trần cũng không thể bị đối phương hủy diệt.”

Phiên Ngu bất giác ngộ ra, phẫn nộ nhìn Trương Phong Nguyệt vẫn còn đang la hét giãy giụa: “Trương Phong Nguyệt, lương tâm ngươi để đâu rồi? Lại đi đầu hàng kẻ địch, phản bội Thiên Khôn Tử giới chúng ta?”

“Giết ta đi, giết ta đi! Các ngươi đều sẽ chết thôi! Các ngươi không phải là đối thủ của đại nhân! Mau giết ta đi!” Trương Phong Nguyệt gầm lên giận dữ.

“Ngu muội! Vương trưởng lão, người này phản bội Thiên Khôn Tử giới, hãy để ta trừ khử hắn!” Phiên Ngu lạnh giọng nói.

Vương Hán Chi gật đầu.

Phan Ngu mang theo vẻ mặt hung ác, bước đến trước mặt Trương Phong Nguyệt, trầm giọng nói: “Trương Phong Nguyệt, ngươi thật sự không nên tự tìm cái chết như vậy, nể tình bằng hữu trước đây, ta cho ngươi được chết thoải mái.”

Lúc này khắp mặt Trương Phong Nguyệt đã bị bao phủ bởi những sợi tua cắn nuốt thần nguyên đen sì, từng sợi đang nhanh chóng lan ra, trông vô cùng hung dữ đáng sợ.

“Ra tay đi!” Trương Phong Nguyệt gầm lên, hai mắt đỏ ngầu.

Nỗi đau do bị cắn nuốt thần nguyên khiến y đau muốn chết ngay. Y biết dù có thế nào mình cũng không trốn được nữa, chỉ mong nhanh chóng được giải thoát.

Mí mắt Phiên Ngu hơi run lên, lão xòe tay phải ra, một cây trường kích xuất hiện trong lòng bàn tay.

“Nhanh thôi.” Phiên Ngu khẽ thở dài.

Lão với Trương Phong Nguyệt cũng xem như quen biết trên vạn năm, nói không có tình cảm gì là không đúng.

Nhưng hiện nay, lập trường không giống nhau, lão không còn lựa chọn khác, điều duy nhất có thể làm là nhanh chóng giải thoát cho y.

Trường kích tỏa ra hào quang chói lóa, chân nguyên hội tụ, tử điện lan ra, không gian xung quanh rung lắc dữ dội.

Một kích đánh ra.

“Keng!”

Bỗng một âm thanh chói tai vang lên.

Cơ thể Phiên Ngu bay ngược ra sau, đập vỡ hậu điện. Vương Hán Chi quay phắt lại nhìn phía trước.

Chỉ thấy một tên nam tử trọc đầu chậm rãi bước vào.

“Ồ, ở đây cũng náo nhiệt quá nhỉ?” Saitama dừng bước, nghiêng đầu nhìn Vương Hán Chi trước mặt bằng đôi mắt vô hồn, sau đó lại nhìn Trương Phong Nguyệt dưới đất.

Trương Phong Nguyệt nghe thấy giọng nói này lập tức bật khóc.

Lúc trước y cảm thấy giọng nói này đáng sợ vô cùng, chỉ cần nghe thấy là toàn thân rét run, da đầu tê dại.

Nhưng bây giờ âm thanh ấy lại giống tiếng trời, khiến y mừng phát khóc.

“Đại nhân cứu ta! Đại nhân!” Trương Phong Nguyệt quay đầu về phía Saitama ở sau lưng gào khóc.

Saitama chớp chớp mắt hỏi: “ Hả? Ngươi là ai?”

Trương Phong Nguyệt bỗng cảm thấy vô cùng đả kích.

Nuốt lời rồi sao?

Ngươi xong việc là phủi đít bỏ đi, sau đó trở mặt không nhận người quen nữa?

Mẹ kiếp, vì nhận ủy thác của ngươi mà ta mới phải mạo hiểm tính mạng đó!

Ngươi lại không nhận quen ta!

Lúc này Trương Phong Nguyệt sụp đổ hoàn toàn, chút hi vọng vừa được nhen nhóm bỗng chốc tan biến.

Thật ra cũng không trách được Saitama.

Hắn đúng là không quen biết Trương Phong Nguyệt, lúc trước là bị Tu Thần khống chế, khi ấy Saitama vẫn chưa có linh hồn.

“Tông chủ! Tông chủ, ngài không sao chứ?”

Trưởng lão của Thiên Kiếm tông đỡ Phiên Ngu đứng dậy từ trong đống đổ nát.

Lúc này cánh tay của Phiên Ngu đã đứt lìa, máu tươi tí tách chảy ra, khắp người đầy vết thương, phải dựa vào các trưởng lão. Lão khiếp sợ nhìn Saitama.

Thậm chí lão không biết Saitama đã dùng cách nào khiến bản thân mình bị thương đến thế này?

Diệt thần kích đâu?

Phan Ngu nhìn xung quang, lập tức đồng tử co lại, hít một hơi.

Cách đó không xa, Diệt thần kích đã bị đứt thành mấy đoạn!

Đây là vũ khí thánh giai đó! Cường giả Thượng Tôn cảnh chưa chắc đã đánh vỡ được một miếng! Vậy mà bây giờ nó lại thật sự bị hủy rồi.

“Ngươi chính là tên Saitama hôm đó tiêu diệt hóa thân của Hồng Trần sao?” Nét mặt Vương Hán Chi vô cùng nghiêm trọng, toàn thân lão căng thẳng, nhanh chóng hội tụ chân nguyên.

Hóa thân của Hồng Trần cũng không phải là đối thủ của tên nhãi này, vậy thì hóa thân của lão càng không thể rồi.

Trong lòng thầm rủa bản thân khinh địch lại lắm mồm, nếu ngay từ đầu giết Trương Phong Nguyệt xong rồi rời đi thì đã chẳng có chuyện gì rồi.

“Hồng Trần là ai nữa?” Saitama nghi hoặc.

Khóe miệng Vương Hán Chi giật mạnh, trong đầu toan tính xem làm thế nào mới có thể nhanh chóng rời đi.

Ngọc giản Phong Hỏa là một trò đùa, bây giờ đối phương đứng trước mặt lão, chỉ cần có động tĩnh là bị tru sát ngay.

“Vương trưởng lão, chúng ta cùng lên?” Phiên Ngu thở hổn hển, hỏi.

“Đánh không lại đâu, kêu bản thể của ngươi mau rời đi.” Vương Hán Chi truyền âm cho Phiên Ngu.

Đánh không lại?

Đầu óc Phiên Ngu muốn nổ tung, lại nhìn sang tên trọc đầu kia, lập tức nuốt nước miếng.

Câu nói này của Vương Chi Hán rất rõ ràng, chính là đừng ồn ào thêm nữa, lập tức để bản thể chạy đi! Hóa thân này không thoát nổi rồi.

Các vị trưởng lão khác của Thiên Kiếm Tông đều là bản thể ở đây, chỉ có Phiên Ngu là không phải. Bây giờ bản thể của lão đang ở trong mật thất của Thiên Kiếm tông.

“Ngươi chạy không nổi vào trong ngọn núi phía sau đâu, ngoan ngoãn chờ chết đi.” Saitama nhún vai nói.

Phiên Ngu và Vương Hán Chi biến sắc, toàn thân căng thẳng, chỉ cần Saitama có động tĩnh là lập tức hành động.

“Đại nhân… đại nhân, ta là Trương Phong Nguyệt đây! Lúc trước ở Tây châu, ngài kêu ta đi lan truyền chuyện ngài và ma vương đại nhân đó… Ngài thật sự không nhớ sao?” Trương Phong Nguyệt lại lên tiếng.

Y không cam tâm!

Lúc trước ta không tiếc bất cứ giá nào để đi theo ngươi, sao bây giờ ngươi lại hành hạ ta như vậy?

Saitama liếc nhìn Trương Phong Nguyệt, lắc cái đầu sáng bóng.

Hắn hình như biết được một chút về chuyện đã xảy ra, có lẽ trước đó chủ nhân đã dùng thân xác này để sắp xếp công việc.

“Được rồi, trông ngươi có vẻ cũng bị bọn họ hãm hại, có lẽ là người của bên ta.” Saitama cười cười, sau đó chậm rãi bước đến bên cạnh Trương Phong Nguyệt, cúi người xuống túm lấy Thúc nguyên đằng xé tan tành.

Đơn giản như xé mạng nhện vậy, hoàn toàn không có trở ngại gì hết.

Trương Phong Nguyệt có thể hoạt động trở lại, lập tức đứng dậy, kích động, vui mừng đến phát khóc.

Khổ quá mà!

Hôm nay đối với y mà nói thật sự quá khó khăn.

May mà Saitama còn có chút lương tâm, nếu không y thật sự sẽ uất ức mà chết oan mất.

“Đi!”

Chính vào lúc này, Vương Hán Chi khẽ quát một tiếng rồi quay người bỏ chạy. Các trưởng lão khác của Thiên Kiếm tông cũng lũ lượt chạy trốn.

Còn Phiên Ngu đứng bất động tại chỗ, hóa thân này lão không cần nữa.

“Đại nhân, không thể để bọn hắn rời đi!” Trương Phong Nguyệt vội nói.

Saitama cười nhếch mép, lắc lắc cổ.

“Sao có thể tha cho bọn hắn chứ, nếu không chẳng phải phí công ta đến đây sao?”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất