Chương 256: Tên đầu trọc này có vẻ lợi hại đấy!
Tại phàm giới Nam châu, bên trong thành An Vũ.
Phương Nhuế Nhuế và Tiểu Vũ đang vui vẻ dạo chợ.
Đây là lần đầu bọn họ đến thành trì của phàm giới du ngoạn.
Hai người đều che giấu tu vi khí tức, không phải người có tu vi Đan Tổ cảnh trở lên thì không phát giác ra được thân phận yêu quái của Tiểu Vũ.
Hai đứa nhóc này tuy tu vi thông thiên, nhưng tuổi tác tâm lý vẫn là một đứa trẻ, để hai người bọn nó kết hợp thành một tổ tu luyện, căn bản là chơi chán chê rồi mới nghĩ đến nhiệm vụ.
“Kẹo hồ lô này chẳng ngon chút nào hết, không ngon bằng kẹo thầy làm.” Phương Nhuế Nhuế ăn xong kẹo hồ lô, nhăn mặt chê bai.
“Đồ ăn của phàm giới sao có thể ngon bằng đại nhân làm được, chúng ta chỉ nếm thử cho biết mà thôi.” Tiểu Vũ cười khúc khích.
Phương Nhuế Nhuễ nghĩ cũng phải, sau đó lẩm bẩm: “Tiểu Vũ, ngươi nói một mình Thầy ở miếu Thiên Thần có cô đơn nhàm chán không?”
Tiểu Vũ chớp mi, sau đó nói: “Chẳng phải Thầy có chơi game sao? Kim Cầu cũng ở đó mà.”
“Đúng nhỉ, nếu một mình ta ở miếu Thiên Thần mà có máy chơi game thì cũng sẽ không nhàm chán.” Phương Nhuế Nhuế cười hì hì, sau đó quên sạch những lo lắng khi nãy, thật là vô lo vô nghĩ.
Hai đứa trẻ giống như trẻ em nông thôn lần đầu lên thành phố, tò mò chạy đông chạy tây, vui chơi quên cả đất trời.
“Ầm!”
Bỗng nhiên một tiếng động lớn từ xa truyền tới, mặt đất lập tức rung chuyển dữ dội, thậm chí không ít nhà cửa sụp đổ xuống.
Tiếng la hét vang lên khắp nơi, vô số người tranh nhau chạy chốn, cả tòa thành phút chốc trở nên hỗn loạn.
Phương Nhuế Nhuế và Tiểu Vũ nghi hoặc nhìn sang.
“Khí tức mạnh quá, hình như có kẻ nào đó rất lợi hại đang đánh nhau!” Đôi mắt đen to tròn của Phương Nhuế Nhuế lóe lên phấn khích.
Tiểu Vũ bên cạnh cũng vô cùng hăng hái nói: “Tiểu thư, chúng ta qua đó xem đi. Nói không chừng là cao thủ Thánh Thiên cảnh đó! Chúng ta ra ngoài lâu như vậy rồi mà chưa đánh nhau lần nào. Đại nhân biết được sẽ mắng chúng ta mất.”
Phương Nhuế Nhuế cười khúc khích nói: “Ngươi muốn đánh nhau lại còn lôi thầy vào đây nữa. Đi thôi, chúng ta qua xem.”
“Ừm!” Tiểu Vũ gật mạnh đầu. Hai người chớp mắt biến mất tại chỗ.
Hiện giờ núi Vạn Lý Trường đã hoàn toàn biến thành bình địa, bụi bay mù mịt bao phủ toàn bộ trăm dặm xung quanh, không nhìn rõ được tình hình bên trong,
Bỗng nhiên, một cơn gió mạnh nổi lên, đám bụi tan biến trong giây lát, trước mặt xuất hiện một cái hố sâu cực lớn, dài hàng chục dặm.
Saitama và Trương Phong Nguyệt đứng trong lòng hố, trước mặt bọn họ có mấy người đang nằm trên mặt đất.
Vương Hán Chi và Phiên Ngu, còn có hai trưởng lão của Thiên Kiếm tông.
Toàn thân bốn người này không còn chỗ nào lành lặn. Đặc biệt là Vương Hán Chi, nửa thân người đã mất, máu chảy đầm đìa, vô cùng thê thảm.
Đối mặt với Saitama, bọn họ không còn đường nào trốn thoát, chỉ cần một cú đấm là trực tiếp tan nát.
Trương Phong Nguyệt đứng cạnh Saitama, âm thầm nuốt nước miếng.
Hắn vẫn đơn giản thô bạo như trước, không hề có động tác dư thừa, lật tay tung chưởng lại san bằng vạn dặm, cả ngọn Trường Sơn đều biến mất.
Nhìn vẻ tuyệt vọng và sợ hãi của bốn người Vương Hán Chi, Trương Phong Nguyệt thầm vui sướng vô cùng.
Thế lực hắc ám này có thể chọc vào sao? Hoàn toàn không nói lý lẽ với ngươi! Quan trọng nhất là mạnh đến mức quá đáng luôn!
Tên trọc đầu này chỉ là thuộc hạ mà đã đáng sợ biến thái thế rồi, vậy thì đại ma vương đằng sau còn lợi hại đến đâu nữa? Thật không dám tin.
“Khụ khụ…”
Vương Hán Chi ho sặc sụa, máu đen cứ thế tuôn ra.
Phiên Ngu cũng nằm dưới đất, nhìn cái đầu sáng bóng của Saitama mà toàn thân co giật.
“Thứ này có ích không?” Saitama tò mò nhìn ngọc giản Phong Hỏa trong tay, hỏi.
Lúc nãy Phiên Ngu muốn sử dụng, nhưng bị Saitama lấy mất.
Trương Phong Nguyệt đứng bên cạnh giật mình nói: “Đại nhân, ngọc giản Phong Hỏa này là chiếu lệnh. Khi bóp nát nó, người chế tạo ra nó sẽ lập tức cảm nhận được vị trí, sau đó sẽ phái viện trợ đến.”
Y thật sự có chút lo sợ Saitama sẽ bóp nát nó, dù gì Thiên môn và Vô Niệm môn đã bắt tay hợp tác rồi, thứ này không phải của Khâu Vạn Thiên thì là của Liễu Vô Niệm, ngộ nhỡ kéo cả hai đại lão này đến đây, đánh không lại thì tiêu tùng.
“Ờ.” Saitama gật gù, sau đó trực tiếp bóp nát.
Trương Phong Nguyệt: “…”
Trương Phong Nguyệt nhìn mảnh vụn của ngọc giản Phong Hỏa, trong lòng tê tái.
Các người thật là trâu bò! Mong đợi cả thế giới này chạy đến chém các người sao?
Phiên Ngu thấy Saitama bóp nát ngọc giản Phong Hỏa, trong lòng lóe lên tia hi vọng. Lão nhìn sang Vương Hán Chi thoi thóp đang nằm bẹp dưới đất như chó chết, nhỏ giọng nói: “Vương đạo trưởng, hắn bóp nát ngọc giản Phong Hỏa để tìm chết, kiên trì thêm một chút! Rất nhanh sẽ có người đến cứu chúng ta!”
Vương Chi Hán nhắm mắt lại, yếu ớt trả lời: “Không ai đến đâu…”
Bản thể của lão ở trong Thiên môn, hơn nữa còn là trước mặt Khâu Vạn Thiên, có đến cứu viện hay không lẽ nào lão không biết? Khâu Vạn Thiên và Liễu Vô Niệm vốn dĩ không định khai chiến ngay với Tu Thần, mà muốn các tông môn khác của Thiên Khôn Tử giới làm bia đỡ đạn, sao có thể vì một Thiên Kiếm tông mà xáo trộn kế hoạch của họ được?
“Cái… cái gì?” Phiên Ngu cảm giác tim như muốn ngừng đập, run rẩy hỏi.
Vương Hán Chi không trả lời, bởi vì không cần thiết nữa rồi.
Thiên Kiếm tông xem như đã bị diệt, chỉ còn ba tên ngắc ngoải và hóa thân của lão đang chờ chết mà thôi.
“Ngươi lừa ta? Thiên môn các ngươi lừa ta?” Phiên Ngu hoàn toàn tỉnh ngộ, túm lấy Vương Hán Chi phẫn nộ gào lên.
Vương Hán Chi mở mắt ra, cười khinh bỉ không trả lời.
“Súc sinh!”
Phiên Ngu xô mạnh Vương Hán Chi ra, sau đó lập tức quỳ xuống cầu xin Saitama: “Đại nhân tha mạng! Tiểu nhân bị bọn chúng ép buộc, bị bọn chúng lừa gạt! Tiểu nhân nguyện quy thuận đại nhân! Tiểu nhân nguyện cùng Trương môn chủ trung thành với đại nhân!”
Saitama không hề nhìn Phiên Ngu, giống như không nghe thấy những gì lão nói, chỉ ngẩng đầu nhìn lên trời.
Trương Phong Nguyệt nhìn Phiên Ngu, lại nhìn Saitama, không dám lên tiếng.
“Không ai đến à? Vô vị.” Saitama thất vọng nói.
Trương Phong Nguyệt: “…”
Y thật sự muốn quỳ tên Saitama này, lẽ nào hắn thật sự lợi hại đến mức coi trời bằng vung, không sợ cái gì nữa rồi sao?
“Hử?”
Bỗng nhiên, Saitama quay phắt sang bên phải.
Trương Phong Nguyệt cũng cảm nhận được, lập tức biến sắc. Có hai luồng khí tức khiến y khiếp sợ, tuyệt vọng đang nhanh chóng di chuyển đến bên này.
Lẽ nào ngọc giản Phong Hỏa thật sự đã gọi Khâu Vạn Thiên và Liễu Vô Niệm đến?
Giây phút này, y thật sự muốn khóc cũng không khóc được.
Vương Hán Chi và Phiên Ngu cũng quay sang nhìn, một kẻ thì ngờ vực, kẻ còn lại thì vui mừng khôn xiết.
“Hai cô bé? Thú vị đó.” Saitama nhếch mép cười.
Chỉ thấy không gian bỗng nhiên tách ra, sau đó hai quả cầu lửa hủy diệt đất trời xông ra từ trong khe nứt, đập mạnh về phía Saitama.
Saitama lùi về sau một nước, sau đó giơ nắm đấm lên, đấm mạnh về phía quả cầu lửa.
“Bịch bịch!”
Hai quả cẩu lửa khổng lồ bị hai chưởng của Saitama đánh bay lên trời.
Sau đó một tiếng nổ kinh thiên động địa từ vang lên trên không trung, giống như hai vầng thái dương bị nổ tung, khói lửa ngập trời, đất trời nhuộm thành một màu đỏ rực.
Phương Nhuế Nhuế và Tiểu Vũ xuất hiện trước mặt mọi người.
Phương Nhuế Nhuế nhìn Saitama, phấn khích reo lên: “A! Tên đầu trọc này nhìn có vẻ lợi hại đấy.”