Chương 257: Thiên vương áp địa hổ, bảo tháp trấn hà yêu!
Một bé gái nhân loại, một con nữ yêu. Sự kết hợp này khiến tất cả mọi người đều vô cùng kinh hoàng.
Chủ yếu là khí tức phát ra từ cơ thể hai người này khiến bọn họ sợ hãi vô cùng, chỉ riêng khí chất cũng đủ đánh gục tất cả mọi người ở đó trừ Saitama ra.
Trương Phong Nguyệt cảm giác khô hết cổ họng.
Sao đầu trâu mặt ngựa yêu ma quỷ quái gì cũng chạy đến đây hết vậy?
Hai cô bé này thật sự là bé gái hay là lão yêu sống hàng kỷ nguyên biến thành vậy?
Nhưng cho dù là đáp án nào đối với y cũng không phải tin tốt lành.
Bởi vì Trương Phong Nguyệt nghĩ rằng, Phương Nhuế Nhuế và Tiểu Vĩ xuất hiện là do Saitama bóp nát ngọc giản Phong Hỏa, cũng có nghĩa đối phương là kẻ địch.
Hơn nữa quả cầu lửa lao ra từ khe nứt ban nãy đã đủ để chứng minh vấn đề. Nếu không phải Saitama biến thái đánh bay nó, thì có lẽ hai quả cẩu lửa uy lực khủng khiếp đánh xuống sẽ khiến toàn bộ người ở đó đều phải chết!
Thật sự rất mạnh!
Người phe mình cũng không tha!
Lúc này vẻ mặt Vương Hán Chi đầy mơ hồ, nghi hoặc. Lão không hề quen biết hai cô bé này, chưa từng gặp bao giờ.
Thánh Vương cảnh ư?
Sao có thể chứ! Nhất định là lão yêu lánh đời rồi! Có lẽ là cảm nhận được động tĩnh của nơi này mới đến xem.
Nhưng chỉ cần là người của Thiên Khôn Tử giới là được, nói không chừng còn có thể lôi kéo bọn họ gia nhập Thiên môn, có hai người này liên minh thì thực lực của Thiên môn chắc chắn sẽ lớn mạnh hơn rất nhiều.
“Vương đại nhân… bọn họ là cứu binh sao?” Phiên Ngu nuốt nước miếng, kích động hỏi.
Lão không cần biết đối phương có phải là trẻ con hay không, chỉ cần mạnh mẽ trâu bò là được!
“Hai ngươi còn nhỏ như vậy, tại sao tu vi lại cao đến thế?” Saitama nghiêng đầu nhìn Phương Nhuế Nhuế và Tiểu Vũ, có chút khó hiểu.
Phương Nhuế Nhuế cười khúc khích nói: “Bởi vì chúng ta là thiên tài mà!”
“Ngươi ăn mặc kỳ cục quá, nhưng nhìn cũng khá đẹp trai.” Tiểu Vũ cũng cười theo.
Saitama nhìn lại bộ đồ bó sát màu vàng của mình, sau đó phủi bụi trên ngực nói: “Ta cũng cảm thất rất đẹp trai, các ngươi đến cứu bọn họ sao? Rất tiếc, hôm nay bọn họ chết chắc rồi, các ngươi cứu không nổi đâu.”
Phương Nhuế Nhuế liếc nhìn đám người Vương Hán Chi, thấy Vương Hán Chi chỉ còn nửa thân người, đang nhìn mình với vẻ đầy mong đợi và phấn khởi, cô bé lập tức cau mày.
Vương Hán Chi vội kêu lên: “Hai vị đại nhân, ta là người của Thiên môn…”
“Đừng nói nữa, ngươi chỉ còn sót lại nửa thân người, nói nữa thì hóa thân cũng không còn đâu.” Phương Nhuế Nhuế cắt lời đối phương.
Nửa câu còn lại của Vương Hán Chi nghẹn trong cổ họng, suýt chút nữa thì tức chết. Phiên Ngu bên cạnh giật giật khóe mắt, trong lòng dấy lên một linh cảm xấu.
Lão cảm thấy hình như họ không phải cùng một phe?
Thế giới này làm sao vậy?
Lẽ nào bây giờ có nhiều thế lực đến vậy sao?
Thiên Khôn Tử giới đã hòa bình mấy ngàn năm rồi, trận chiến quy mô khá lớn lần trước là Vân Đỉnh Các và Vô Niệm môn đấu đá nhau.
Không xảy ra chuyện thì thôi, một khi xảy ra chuyện thì đều rối tinh rối mù vậy sao?
“Ê, đầu trọc, chúng ta đánh một trận đi!” Phương Nhuế Nhuế nói với Saitama.
Saitama xoa đầu rồi nói: “Được, nhưng ta ra tay không biết nặng nhẹ, chết thì đừng trách ta nhé.”
“Trùng hợp vậy, ta cũng thế!” Phương Nhuế Nhuế nhếch mếp cười.
Bọn Vương Hán Chi nghe được những lời này, trong lòng mừng thầm, thở phào nhẹ nhọm.
Đánh nhau là tốt, tốt nhất là lưỡng bại câu thương! Đồng quy vu tận thì càng tốt.
“Đại nhân, hai người bọn họ thực lực hình như cũng rất mạnh đó, thật sự không sao chứ?” Trương Phong Nguyệt lo lắng hỏi.
Y sợ, thật sự rất sợ.
Khó khăn lắm mới từ quỷ môn quan trở về, giờ lại gặp phải hai cô bé thần bí không biết tuổi tác thật giả thế nào, ngộ nhỡ Saitama đánh không lại thì sao? Vậy chẳng phải y lại phải khóc ư?
“Không biết nữa, đánh thử xem sao.” Saitama nhún vai nói, sau đó bước lên phía trước.
Mỗi một bước chân của hắn đều khiến không gian xung quanh nứt vỡ, khí tức vô cùng lớn mạnh cuốn lấy mọi thứ. Sức mạnh to lớn từ mỗi bước chân hắn lan ra khắp nơi, cộng thêm tấm áo choàng bay phấp phới sau lưng, trông Saitama bừng bừng khí thế.
Vẻ mặt bọn Vương Hán Chi và Phiên Ngu trở nên kích động, mòn mỏi đợi chờ, nóng lòng mong bọn họ lập tức đánh nhau.
Phương Nhuế Nhuế phấn khích nhìn Saitama, sau đó muốn bước lên phía trước, nhưng lại bị Tiểu Vũ chặn lại.
“Sao thế?” Phương Nhuế Nhuế nghi hoặc hỏi.
“Tên này ăn mặc rất kỳ lạ, ta thấy người của thế giới này không ăn mặc như vậy đâu. Chẳng phải đại nhân từng nói nếu gặp cường giả kỳ cục thì tốt nhất là đọc ám hiệu sao?” Tiểu Vũ nói nhỏ.
Phương Nhuế Nhuế chớp mắt, sau đó nhìn sang Saitama, đôi mắt đen to tròn lộ vẻ hoang mang, nói: “Hắn không phải người phe ta chứ?”
“Nói không chừng là thật đấy. Đại nhân lợi hại như vậy, ai mà biết được chứ, kiểm tra xem sao, đáp không đúng đánh cũng không muộn.” Tiểu Vũ nói.
Phương Nhuế Nhuế gật đầu, cô bé vẫn luôn tuyệt đối nghe theo lời căn dặn của Tu Thần. Thế là Phương Nhuế Nhuế bước chậm về phía Saitama nói: “Ê, thiên vương áp địa hổ.”
Saitama bỗng dừng bước, nhìn Phương Nhuế Nhuế bằng ánh mắt kỳ quặc, khí thế trên người cũng thu lại rất nhanh.
Cảm nhận được ý chí chiến đấu của Saitama biến mất, bọn Vương Hán Chi ngơ ngác nhìn nhau.
Trương Phong Nguyệt cũng thắc mắc trong lòng.
Thiên vương áp địa hổ là cái quái gì? Tại sao nói xong câu này lại dừng lại? Hình như không định đánh nữa rồi.
“Bảo tháp trấn hà yêu, người là nhị tiểu thư sao?” Saitama buồn bực hỏi.
Phương Nhuế Nhuế và Tiểu Vũ liếc mắt nhìn nhau.
Quả nhiên là người phe mình!
Thật vô vị! Khó khăn lắm mới gặp được một cao thủ, không ngờ lại là người phe mình, thế này không thể đánh được rồi.
“Ngươi phiền phức quá, làm gì vậy? Nam châu này là địa bàn của ta!” Phương Nhuế Nhuế tức giận gào lên.
Saitama ngại ngùng lắc đầu nói: “Đại nhân không giao nhiệm vụ cụ thể cho ta, kêu ta cứ tùy tiện dạo chơi, ta mới đến đây…”
Những người khác nghe hai người này đối thoại, trong giây lát liền ngây ngốc.
Nhị tiểu thư?
Hai người là một phe?
Vậy tại sao lúc đầu không nhận ra? Đến lúc sắp đánh đến nơi, mỗi người nói một câu liền nhận nhau?
Thiên vương áp địa hổ, bảo tháp trấn hà yêu là cái quái gì?
Đây là đang đọc ám hiệu sao? Tùy tiện nói ra vậy không sợ người khác sau này mạo nhận sao?
Những người còn lại hiện lên một đống câu hỏi trong đầu, thậm chí Vương Hán Chi còn ói ra một ngụm máu đen.
Lúc này Phiên Ngu trợn tròn mắt, hoàn toàn ngơ ngẩn, vốn còn tưởng nếu ba người này đánh nhau mình sẽ có cơ hội sống sót, kết quả ngươi lại nói với ta các ngươi là cùng một phe?
Mẹ kiếp!
Đừng có giày vò người khác như vậy chứ!
So với nỗi sợ hãi, hốt hoảng của bọn Vương Hán Chi và Phiên Ngu thì Trương Phong Nguyệt lúc này lại vô cùng kích động.
Đều là người một nhà! Hơn nữa đều rất có thực lực, điều này cho thấy nhóm người ma vương diệt thế thật sự rất mạnh! Chỉ là hai cô bé mà đã có tu vi thế này, vậy thì bản tôn ma vương còn mạnh thế nào nữa? Chẳng phải là sự tồn tại đứng đầu Thiên Khôn Tử giới sao?
Y vô cùng mừng rỡ, cũng may lúc đầu y đặt cược đúng, chọn quy thuận Saitama.
Phương Nhuế Nhuế than thở một tiếng, sau đó nhìn sang bọn Vương Hán Chi hỏi: “Bọn họ là ai?”
Saitama đáp: “Không biết nữa, đại nhân kêu ta ra ngoài tìm ai lợi hại thì giết, nhìn thấy vách núi của tông môn cắm một thanh đao nhìn có vẻ lợi hại, nên ta mới đến, ai ngờ mỏng manh như tờ giấy, không chịu nổi đòn.”
“Phụt!”
Phiên Ngu nghe Saitama nói vậy, cuối cùng không nhịn nổi nữa, phun ra một ngụm máu.