Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 261. Cứ cách một tháng, lại tàn sát một châu!

Chương 261. Cứ cách một tháng, lại tàn sát một châu!

Ninh Vân nhìn về phía Tu Thần, không nói thêm gì nữa, chỉ đợi câu trả lời của hắn.

Lão thầm nghĩ bản thân mình đã để lộ ra con át chủ bài rồi, lẽ nào hắn còn muốn đẩy mình ra ngoài để thêm một đại địch nữa?

Tuy con át chủ bài này chỉ để lừa người mà thôi, nhưng y cho rằng Tu thần không có khả năng phát hiện ra được.

Đến hóa thân còn là Thánh Thiên cảnh tầng hai, vậy bản thể là tầng chín cũng không quá mức đâu nhỉ? Cũng coi như hợp tình hợp lý rồi.

Khuôn mặt Tu Thần lộ ra vẻ do dự, hắn hơi cau mày, dường như đang suy nghi, băn khoăn.

Mười lăm phút qua đi, Tu Thần vẫn đưa ra câu trả lời.

Ninh Vân có chút bồn chồn.

Nếu Tu Thần không đồng ý, vậy thì sự tình sẽ trở nên rất rắc rối.

Đến lúc đó, lão sẽ bị ép phải thật sự hợp tác với Liễu Vô Niệm, như vậy với tính cách của lão già kia, mình nhất định sẽ cẩn thận và đề cao cảnh giác, không thể dốc toàn lực ứng phó trong cuộc chinh phạt Tu Thần.

Chuyện này do Thiên môn dẫn đầu, đến lúc đại chiến nổ ra thật, thì Thiên môn sẽ đứng mũi chịu sào để cho Tu Thần xử lý. Lỡ như thật sự xảy ra sự cố, Khâu Vạn Thiên chết đi, vậy sau này muốn thống nhất Thiên Khôn Tử giới chẳng khác nào nằm mơ.

"Ta cũng đã nói tất cả nội tình cho ngươi biết hết rồi, lòng thành cũng đủ lớn rồi, tại sao ngươi vẫn còn do dự? Ta và ngươi liên thủ với nhau, chắc chắn có thể tiêu diệt Khâu Vạn Thiên và Vô Niệm, đến lúc đó, những thế lực khác có tiếng mà không có miếng, hoàn toàn không đáng để nhắc tới." Ninh Vân thấy Tu Thần chần chừ, vẫn chưa tỏ thái độ gì, cuối cùng không nhịn nổi nữa.

Tu Thần ngẩng đầu, đột nhiên nhếch miệng nở nụ cười, ánh mắt nhìn về phía Ninh Vân tràn ngập sự châm biến và khinh thường.

Trong lòng Ninh Vân hơi run lên, có một linh cảm cực kỳ xấu dâng lên trong lòng.

"Hợp tác với ta, ngươi xứng sao?" Tu Thần trực tiếp nói.

Ninh Vân biến sắc, siết chặt nắm tay lại, lạnh giọng hỏi: "Lời này của ngươi là có ý gì?"

"Ý gì à? Ý tứ rất rõ ràng, đó là ta muốn đanh cả ba nhà các ngươi! Không đúng, là một nhà miếu Thiên Thần của ta muốn đánh toàn bộ Thiên Khôn Tử giới các ngươi, ta chính là ma đầu diệt thế? Tại sao các ngươi luôn nghĩ rằng đây chỉ là truyền thuyết nhỉ?" Tu Thần nhún vai, nói với nụ cười.

Khí thế toàn thân của Ninh Vân lập tức dâng lên, khiến cho không gian xung quanh lắc lư và rung lên ù ù, toàn bộ đỉnh núi cũng bắt đầu hơi dao động.

"Người có tự tin là chuyện tốt, nhưng tự tin một cách mù quáng thì sẽ tự chịu diệt vong!" Ninh Vân cười lạnh rồi nói.

Tu Thần híp mắt nhìn, hắn chậm rãi đứng dậy, hai tay chống lên bàn đá, đầu ghé gần về phía Ninh Vân.

Hai người cứ mặt đối mặt như vậy, khoảng cách chỉ rộng đúng một ngón tay.

Ninh Vân nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Tu Thần, không ngờ lại có cảm giác tim đập nhanh, lão nghiến chặt răng lại.

"Đã nói đến thế rồi, vậy ta cũng nói thẳng, ta cho các ngươi một tháng để chuẩn bị, hoặc là tới tấn công miếu Thiên Thần chúng ta, hoặc là cứ cách một tháng, ta lại đồ sát một châu! Nghe rõ chưa, là giết cái nơi đất đai cằn cỗi này! Ngươi có thể coi những lời này của ta là nói đùa, vậy cứ xem ta có thể làm được hay không." Tu Thần mỉm cười đáp.

Ánh mắt Ninh Vân toát ra sát ý vô cùng ác liệt và nồng đậm, lão quát lên giận dữ: "Tu Thần! Ngươi đừng không biết tốt xấu! Ba nhà chúng ta liên thủ, thì ngươi sẽ chết chắc!"

Khóe miệng Tu Thần cong lên, hắn bất chợt thò tay phải ra.

Ninh Vân biến sắc, lão muốn tránh ra, nhưng lại hoảng sợ khi phát hiện ra bản thân mình không thể nào cử động được.

"Ầm!"

Một tay Tu Thần nắm lấy gáy Ninh Vân, sau đó đập mạnh xuống bàn đá. Bàn đá lập tức hóa thành bột mịn, mà đầu Ninh Vân cũng đập thẳng xuống mặt đất.

Toàn bộ núi Lạc Thần nứt toác rồi nổ tung trong phút chốc, một tiếng động lớn truyền khắp ngàn dặm.

"Ầm!"

Lại một tiếng nổ long trời lở đất nữa vang lên, một hố sâu mười nghìn mét xuất hiện trên mặt đất.

Xương cốt toàn thân Ninh Vân vỡ nát, phần đầu bên phải lại lún xuống, nằm ở vị trí trung tâm nhất của hố sâu, lão nhìn về Tu Thần với vẻ hoảng hốt và run sợ.

"Ngươi... ngươi thật sự không coi ai ra gì, muốn tìm đường chết sao?" Ninh Vân rống lên giận dữ.

Tu Thần đi tới trước mặt lão, cười lạnh một tiếng rồi đáp: "Xem ra ngươi vẫn chưa hiểu những lời ta nói thì phải, tốt xấu gì cũng là cường giả Thánh Thiên cảnh sống qua nhiều kỷ nguyên như vậy, sao não lại ngu đần như thế nhỉ?"

Nói xong, Tu Thần giẫm một chân lên đầu Ninh Vân.

Lúc này, Ninh Vân đã hoàn toàn không còn một chút sức phản kháng nào nữa.

Với tu vi Thánh Thiên cảnh tầng hai của lão, thậm chí còn chẳng có tư cách để động đậy trước mắt Tu Thần.

Đây mới là chuyện khiến lão sợ hãi nhất.

Bởi vì lão đã thừa nhận tu vi của Tu Thần là Thánh Thiên cảnh tầng chín!

Sau khi cảnh giới tu vi trên chín tầng sẽ giải phóng toàn bộ sức mạnh, không có khả năng còn ở lại Tử giới!

Hôm nay Tu Thần có thể giày vò y một cách nhẹ nhàng như vậy, xem ra hắn chắc chắn đã sử dụng toàn bộ sức mạnh của mình.

“Tu Thần! Ngươi đúng là ngu muội dốt nát! Ngươi thật sự cho rằng Thiên Khôn Tử giới ta không có biện pháp đối phó với ngươi sao? Hợp tác với ta mới là lựa chọn tốt nhất của ngươi! Nếu ba nhà chúng ta liên hiệp, thì ngươi chắc chắn sẽ chết không nghi ngờ gì nữa! Cho dù miếu Thiên Thần của ngươi có nhiều cường giả Thánh Thiên cảnh đến đâu cũng vô dụng thôi!" Ninh Vân gào lên một cách phẫn nộ.

Trong lòng lão rất không cam lòng!

Vốn tưởng rằng Tu Thần nhất định sẽ chấp nhận hợp tác với mình, lão cũng đã phân tích lợi hại cho Tu Thần một cách thấu triệt. Thế nhưng, ai ngờ tên này lại hoàn toàn không để ý một chút nào! Đúng là điệu bộ của ma đầu diệt thế độc lai độc vãng, không nói một lời đã trực tiếp ra tay!

Ai cho hắn dũng khí đó?

Lẽ nào ngươi còn có đại quân cường giả Thánh Thiên cảnh sao? Lẽ nào bên người ngươi còn có những cường giả có tu vi cảnh giới trên tầng tám sao?

Ninh Vân không tin! Đánh chết lão cũng sẽ không tin!

Tu Thần nhìn Ninh Vân ở dưới chân đang trợn tròn mắt như thể điên cuồng, mất kiểm soát, hắn chặc lưỡi, lắc đầu rồi nói: "Vừa rồi không phải ta đã nói rồi sao? Cho các ngươi một tháng để chuẩn bị, nếu sau một tháng mà vẫn miệng hùm gan sứa như thế, thì ta sẽ tàn sát một châu, bắt đầu từ Bắc châu này. Thêm một tháng nữa vẫn co đầu rụt cổ không dám tấn công, thì ta sẽ tiếp tục đánh cho đến khi nào giết hết mới thôi, biến toàn bộ Thiên Khôn Tử giới thành Luyện Ngục Tử giới."

"Thiếu mất một châu để hấp thụ sinh linh chi, các ngươi đều không chịu nổi. Cho nên các ngươi nhanh lên đi, lập tức phái liên quân Tử giới của các ngươi xông tới miếu Thiên Thần ta. Tu Thần ta đang đợi đó."

"Ầm!"

Tu Thần vừa nói xong, đạp thẳng một cước xuống.

Đầu Ninh Vân nát bét trong nháy mắt, sau đó cơ thể bùng lên một ngọn lửa màu đen, rồi hóa thành bụi đen.

"Ra vẻ gì với ta, dông dài lắm âm mưu quỷ kế thế? Một đám ngu ngốc." Tu Thần phủi phủi ống quần, lắc đầu rồi khẽ cười một tiếng.

Từ trước đến nay hắn chưa từng đặt Thiên Khôn Tử giới vào mắt, sở dĩ tiến độ trong khoảng thời gian này chậm, chỉ là vì muốn nghỉ ngơi thả lỏng một chút. Vậy mà đám người này lại tự cho mình là đung, coi hắn như thanh đồ đao để chém giết đối phương, muốn tự mình thống trị Thiên Khôn Tử giới.

Nên Tu Thần trực tiếp ngả bài, không giả bộ nữa!

Lão mở miệng, khép miệng đều là hợp tác mới là lối thoát duy nhất?

Nói đùa!

Một mình ta sẽ đánh toàn bộ Thiên Khôn Tử giới này cho các ngươi xem!

Tu Thần đảo mắt nhìn cảnh vật xung quanh một vòng, rồi biến mất ngay tại chỗ, sau đó đã trở về Thiên Trì Viên Bàn ở miếu Thiên Thần.

Lúc này, Mục Ngưng Sương đang bưng nồi thịt rồng kho tới, nàng hơi sững sờ khi nhìn thấy Tu Thần đột nhiên xuất hiện.

"Công tử, ngài vừa mới đi đâu thế?" Mục Ngưng Sương tò mò hỏi.

Tu Thần cười ha ha, ngồi xuống rồi đáp: "Đi đánh một con chuột nhỏ, để nó chạy thoát mất rồi."

Mục Ngưng Sương trợn tròn mắt nhìn, đặt nồi thịt rồng kho lên bàn rồi lẩm bẩm: "Thực lực lợi hại như vậy, mà không đánh chết được con chuột sao?"


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất