Chương 262: Âm mưu không thành bèn vu oan giá họa gây thù chuốc oán!
Bên trong mật thất Cấm nguyên dưới chân núi Vô Lượng.
Vẻ mặt của hai người Khâu Vạn Thiên và Ninh Vân vào lúc này đều hết sức khó coi, sư phụ của bọn họ - Sở Thiên Vân vẫn ngồi xếp bằng trên bồ đoàn.
“Hắn đã nói thế thật sao?” Khâu Vạn Thiên sầm mặt, hai mắt tỏa ra sát khí nồng đậm.
Ninh Vân gật đầu, sắc mặt có chút tái nhợt.
Với lão mà nói, tổn thất một hóa thân mạnh nhất chính là sự hi sinh vô cùng to lớn.
Lão vốn cho rằng hóa thân này chắc chắn sẽ lừa được Tu Thần, nhưng tuyệt đối không ngờ đối phương lại hoàn toàn không xuất chiêu theo lẽ thường.
Không chút kiêng nể gì cả!
Đời này của lão đúng thật chưa từng gặp kẻ nào ngông cuồng phách lối, không chút kiêng kỵ gì như Tu Thần.
Muốn một mình đánh lại cả Thiên Khôn Tử giới?
Dù là Thiên Vân lão tổ cũng không dám nói ra câu này.
Hiện giờ tu vi của Thiên Vân lão tổ là Thánh Thiên cảnh tầng chín viên mãn, đã ở cảnh giới chỉ thiếu một chút xíu nữa là có thể đột phá.
Cho nên lão nhất định phải trốn vào trong pháp trận Cấm nguyên này, cố gắng áp chế cảnh giới, nếu không chỉ cần lão ta sử dụng chút chân nguyên thì sẽ đột phá ngay lập tức !
Đến lúc đó đường thông với Nguyên giới sẽ mở ra, trong vòng nửa canh giờ lão nhất định phải phi thăng Nguyên giới. Nếu như cố chấp không rời đi lão sẽ bị lôi kiếp phá hủy thần nguyên, thần hình câu diệt trong chớp mắt.
Lão chưa chịu rời đi là vì còn đang chờ đến lúc Thiên Vân tông sắp hoàn thành công cuộc đại nhất thống, sẽ ra tay giết chết kẻ mạnh nhất kia, sau đó mới rời đi.
Đến lúc đó, Thiên Khôn Tử giới sẽ hoàn toàn bị Thiên Vân Tông của bọn họ thống trị, mà địa vị của lão ở Nguyên giới cũng tăng lên rất nhiều.
Có cả một Tử giới chống lưng, nhiều khả năng lão sẽ trở nên hùng mạnh và gia nhập thế lực lớn ở Nguyên giới.
“Hay cho một Tu Thần! Thánh Thiên cảnh tầng chín có thể ngang ngược, phách lối, tự cao tự đại đến vậy sao? Còn nói một tháng diệt một châu, hắn ta lấy đâu ra dũng khí và tự tin để nói được một câu như thế?” Khâu Vạn Thiên quả thực giận quá hóa cười.
Tu Thần từ chối thẳng thừng khiến kế hoạch của bọn họ xuất hiện biến số, vậy thì Vân Đỉnh các nhất định phải tham gia vào đại liên minh của bọn lão thôi.
Đến lúc đó, với tính cách của Liễu Vô Trần, chắc chắn sẽ bo bo giữ mình, thậm chí để hai người họ đi đối phó với Tu Thần trước.
Như thế thì kế hoạch thông qua Ninh Vân bắn tin cho Tu Thần để hắn đối phó với Vô Niệm môn đầu tiên xem như đã đổ vỡ hoàn toàn.
“Ngươi chắc chắn hắn ta có tu vi Thánh Thiên cảnh tầng chín sao?” Thiên Vân lão tổ nhíu mày, hỏi.
Ninh Vân sững người trong chốc lát, sau đó lập tức nói bằng giọng điệu không chắc chắn lắm: “Hóa thân tu vi tầng hai của đệ tử không còn chút sức chống trả nào khi đối diện với hắn. Nếu là tầng tám thì cũng không đến mức không chịu nổi như thế, cho nên đệ tử mới suy đoán hắn đã đến tầng chín.”
Thiên Vân lão tổ liếc nhìn Ninh Vân, lạnh giọng nói: “Nếu khẳng định được thì hãy nói, không chắc chắn thì đừng đoán mò, tầng chín viên mãn thì bất cứ lúc nào cũng có thể đột phá. Tu Thần dám sử dụng sức mạnh không chút kiêng kỵ như thế, hẳn là chẳng e ngại việc Nguyên giới triệu hồi, chắc còn phải đi một đoạn đường rất dài nữa mới đến được lúc đột phá.”
Khâu Vạn Thiên và Ninh Vân liếc nhìn nhau, ánh mắt lộ vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.
Thiên Vân lão tổ đã nói quá rõ rồi, tên Tu Thần kia nhất định không phải là đối thủ của sư tôn! Đến lúc Thiên Vân lão tổ ra tay, trong nửa canh giờ trước khi Nguyên giới triệu hồi, hoàn toàn có thể giải quyết gọn Tu Thần!
“Nếu hiện giờ Ninh Vân đã trở mặt với Tu Thần, chiêu gắp lửa bỏ tay người không dùng được nữa, vậy thì khỏi cần nghĩ nhiều, chẳng phải hắn nói một tháng diệt một châu, đang chờ các ngươi đến đánh đó sao? Vậy thì cứ đi thôi.” Thiên Vân lão tổ tiếp tục nói.
Ninh Vân lộ vẻ lo lắng, nói: “Sư tôn, nếu như vậy, dù cuối cùng diệt trừ được Tu Thần, nhưng có lẽ vẫn không thể dẹp được Liễu Vô Niệm và thế lực sau lưng lão. Cứ thế thì chúng ta lại phải trở về cục diện bế tắc trước đây."
“Đúng, đây cũng chính là vấn đề mà hiện giờ đệ tử tương đối lo lắng. Vân Đỉnh các gia nhập thì chắc chắn trong lòng Liễu Vô Niệm sẽ có đề phòng. Hơn nữa không có cách nào dụ Tu Thần ra tay với Liễu Vô Niệm trước, đệ tử và sư đệ đều đã đối đầu trực diện với Tu Thần, có thể nói là có thù hận trực tiếp. Với tính cách ác độc hung tàn của tên Tu Thần kia, nếu đánh nhau thật thì có lẽ cũng sẽ tìm đến hai người chúng đệ tử trước.” Khâu Vạn Thiên cũng tỏ vẻ vô cùng lo lắng.
Nếu nói đến thù hằn, thì thù hằn giữa lão, Ninh Vân và Tu Thần mới là lớn nhất, hóa thân của hai người đều bị Tu Thần xử lý, hơn nữa còn là kiểu trở mặt với nhau.
Thật ra trong lòng lão vẫn có chút e sợ Tu Thần, tên nhóc này thật sự không biết lý lẽ, nói động tay là động tay ngay, lập tức đẩy ngươi vào chỗ chết.
Thiên Vân lão tổ cười lạnh, chậm rãi nói: “Bây giờ chẳng phải tên Tu Thân kia có rất nhiều thuộc hạ ở các châu khác sao? Hạt giống gieo nhiều năm ở Vô Niệm môn cũng đến lúc nảy mầm rồi, để hắn giết từng tên từng tên thuộc hạ của Tu Thần đi, như vậy không phải là tốt rồi sao?”
Mắt Khâu Vạn Thiên và Ninh Vân sáng rực lên.
“Vâng, đệ tử đã hiểu, lúc trước ở Bắc châu từng nhìn thấy một hầu yêu và một thụ yêu, thực lực đã ở tầng một, là đối tượng dễ giết nhất, cứ động thủ với bọn chúng trước.” Ninh Vân nói.
“Đi đi.” Thiên Vân lão tổ phất tay.
Ninh Vân cùng Khâu Vạn Thiên chắp tay lui ra, Thiên Vân lão tổ tiếp tục nhập định.
…
Miếu Thiên Thần trên núi Thiên Tử.
“Nồi thịt rồng kho này ngon đấy.” Tu Thần vừa ăn thịt rồng vừa hài lòng gật gù, nói.
Tài nghệ nấu nướng của Mục Ngưng Sương cũng khá, mặc dù Tu Thần có thể biến ra món ăn ngon nhưng ăn vào vẫn thiếu chút mùi vị thức ăn được nấu nướng, ăn nhiều sẽ hơi ngấy. Vì thế dạo gần đây Mục Ngưng Sương đều xuống bếp, hương vị cũng có phần khác trước.
“Đa tạ công tử khen ngợi, cạn ly.” Mục Ngưng Sương nở nụ cười xinh đẹp, nâng ly rượu vang đỏ cười nói.
“Cạn ly.”
Hai người chạm ly nhau.
Trong khoảng thời gian này tiếp xúc qua lại, Mục Ngưng Sương đã thoải mái hơn rất nhiều, không câu nệ dề dặt như lúc mới đến, cũng dần dần thích ứng với cuộc sống ở miếu Thiên Thần, quen thuộc với việc có Tu Thần bên cạnh, giúp hắn xử lý một vài chuyện vốn dĩ không cần động tay làm.
“Công tử, các nàng ấy vẫn chưa quay về sao?” Mục Ngưng Sương đặt ly rượu xuống, tò mò hỏi.
Nàng đến đây cũng đã hơn nửa tháng, nhưng vẫn chưa thấy nhóm Phương Nhuế Nhuế quay lại.
Tu Thần cười ha hả, nói: “Chắc là sẽ nhanh thôi.”
Đúng lúc này, một bóng người xuất hiện ở phía sau Tu Thần.
Người nọ mặc quần áo bó sát màu xanh lam, áo choàng màu đỏ, cơ bắp toàn thân nổi cuồn cuộn, tràn đầy vẻ đẹp về sức mạnh.
Mục Ngưng Sương nhìn thấy người nọ, hỏi: “Superman, ngươi đã ăn gì chưa?”
Người này tất nhiên chính là Superman, trước đây đã từng xuất hiện, hơn nữa còn có hai người, nhưng đều do Tu Thần khống chế, không có linh hồn và ý thức của bản thân. Superman này hiện giờ có thân phận là linh hồn cộng sinh thứ năm.
Hắn vẫn luôn canh giữ ở trong biên giới Tây châu, nếu có cường giả mang ý đồ xấu lén lút lẻn vào Tây châu, hắn sẽ xử lý ngay.
Superman lắc đầu, sau đó bước đến sau lưng Tu Thần, cúi đầu, quỳ một chân, nói: “Đại nhân.”
Tu Thần vẫn đang ăn, vừa nhai vừa nói: “Ngươi đi một chuyến đến Bắc châu, bọn Tiểu Bạch gặp chút khó khăn, đi giúp bọn chúng một tay đi.”
“Vâng, thưa đại nhân.”
Superman gật đầu đáp, chậm rãi đứng lên, lui về sau ba bước rồi vọt thẳng lên trời.
Mục Ngưng Sương nhấp chút rượu, nhìn Tu Thần, tò mò hỏi: “Hai đứa Tiểu Bạch và Tiểu Liễu gặp phải kẻ địch à? Rất lợi hại sao?”
Mặc dù nàng và bọn họ chưa từng gặp nhau nhưng tên tuổi và vẻ ngoài của từng người nàng đều khắc sâu vào lòng.
Tu Thần cầm ly rượu lên khẽ lắc, nhìn rượu vang bên trong, cười đầy ẩn ý, nói: “Không lợi hại, một mình Superman có thể đối phó với một ngàn người như thế.”
Mục Ngưng Sương lộ vẻ kinh ngạc, nhìn về phía vừa Superman rời đi, có chút khó tin hỏi lại: “Superman nhìn hơi ngố ngố mà lại lợi hại như thế sao? Ta vẫn cảm thấy công tử mới lợi hại nhất, thiên hạ đệ nhất.”
“Cạn ly!”
Nói xong, Mục Ngưng Sương nở nụ cười xinh đẹp, nâng ly rượu chủ động chạm ly với Tu Thần.